Lâm Hàm nói được làm được, thật muốn tới Sa gia gặp phụ thân Sa Nặc Nhân, lại bị Lạc Duy lôi đi.
Thời điểm này, Sa Phí Đề còn đang ở công ty, chỉ có Solan ở nhà.
Đã mấy ngày chưa thấy được nhi tử, bắt đầu từ chuyện Sa Nặc Nhân bị người tập kích, Solan vẫn luôn nghĩ mà sợ, thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân, liền lôi kéo cậu quở trách một trận, trong lời nói đều tràn đầy quan tâm. Buổi chiều không có tiết, Sa Nặc Nhân cũng không trở lại, mà ở nhà bồi mỗ phụ.
Sau đó không lâu là thi đấu thế gia, Sa gia chủ yếu dựa vào Sa Đạo Dương cùng Solan, Sa Đạo Dương lớn tuổi, trước mắt đang cố gắn điều dưỡng thân thể, chuyện của công ty hoàn toàn giao cho Sa Phí Đề, ông phải ở nhà chuyên tâm chuẩn bị thi đấu thế gia. Thân thể Solan không tốt, ở công ty cũng không có chức vị cụ thể, thân thể người lúc tốt liền đến bộ nghiên cứu công ty nhìn qua, đại đa số thời gian đều là ở nhà, hoặc đại biểu Sa gia có mặt tại các loại hoạt động.
Sa Nặc Nhân quyết định đem chuyện linh kiện số 57 nói cho mỗ phụ, rồi từ nơi mỗ phụ đào tiền, khẳng định dễ dàng hơn.
Thời điểm Solan nghe đến linh kiện số 57 có một phương pháp lắp ráp khác, phi thường kinh ngạc.
Đối mặt mỗ phụ chân tâm yêu thương mình, Sa Nặc Nhân không có nói láo, nói thẳng phương pháp này chính là cậu suy nghĩ ra được.
Sau khi kinh ngạc, Solan rất vui mừng, thẳng khen Sa Nặc Nhân không hổ là con cháu Sa gia, đầu tiên là phát hiện ra công dụng của Lục Ma Thảo, hiện tại lại suy nghĩ ra cách mới lắp ráp linh kiện số 57, thân là mỗ phụ, có thể nào không vì cậu cảm thấy kiêu ngạo.
Thấy mỗ phụ cao hứng như vậy, Sa Nặc Nhân tận dụng mọi thời cơ, "Mỗ phụ, con nghĩ đem loại phương pháp mới này bán cho phụ thân, người xem này trị giá bao nhiêu tiền?"
Solan cười rộ lên, đại khái đánh giá một chút, "Sẽ không vượt quá hai triệu tinh tệ."
"A? Ít như vậy?" Sa Nặc Nhân thất vọng.
"Tuy nói phương pháp này xác thực đơn giản cùng dễ dàng, trong quá trình lắp ráp cũng giảm bớt tỷ lệ thất bại, thế nhưng, nó dù sao cũng chỉ là một linh kiện cơ giáp cấp một. Con cần cân nhắc đến giá cả của cơ giáp cấp một chân chính, nước lên giường cao(1), hiểu chưa?" Solan kiên trì giải thích cho nhi tử, thấy cậu rầu rĩ không vui lại nói: "Bất quá, thêm vào công dụng của Lục Ma Thảo con chia sẻ lúc trước, ta đoán chừng, nói tới hơn mấy triệu cũng không có vấn đề."
1: chắc giống câu nước lên thì thuyền lên
"Có thật không?" Sa Nặc Nhân kích động, bất quá vừa nghĩ tới giá cả đắt đỏ cùng thực tài cùng quặng mỏ, Sa Nặc Nhân liền ủ rũ, "Bất quá vẫn là không đủ a."
Solan nhìn thấu mặt mày, nhi tử đây là cần dùng tiền a.
"Con muốn mua gì sao?" Solan hỏi.
"Con muốn mua một ít thực tài cùng quặng mỏ, gần đây đều là đang nghiên cứu phương diện này, bất quá những thứ đó đều rất quý giá, hơn nữa ở đây hiện tại cũng không mua được." Sa Nặc Nhân nói nghiêm túc.
Solan lập tức nghĩ đến lần trước nhi tử cũng mua mấy loại thực tài gì đó, bỏ ra mấy trăm vạn, lẽ nào lần này cần càng nhiều?
"Nghiên cứu có nói, dùng loại thực tài cùng quặng mỏ phổ thông thay thế không?" Solan hỏi.
"Không được, nhất định phải là loại thực tài cùng quặng mỏ đã chỉ định, không thể thay đổi, hơn nữa nếu thiếu đều giống nhau không thành." Những lời này là thật.
"Cần những loại nào?" Solan hỏi.
Sa Nặc Nhân chuẩn bị kỹ càng từ lâu, đem một phần tư liệu trong quang não gửi qua cho mỗ phụ.
Solan mở ra hình ảnh, nhìn đến tên gọi cùng hình ảnh, bất động thanh sắc xem qua toàn bộ, sau khi xem ông tắt đi tư liệu, nhìn về phía nhi tử, biểu tình nghiêm túc, "Nặc Nặc, con nói thật cho ta, con đến cùng là đang làm cái nghiên cứu gì? Đó đều không phải thực tài phổ thông, hơn nữa số lượng ít ỏi, không phải dễ dàng liền có thể mua được, giá cả cao, tự nhiên không cần phải nói."
Sa Nặc Nhân trầm mặc một hồi, sau đó chủ động chuyển hướng đề tài này, nói tới chuyện khác.
Solan trong lòng âm thầm lưu ý, lo lắng nhi tử ở bên ngoài có phải là đi đường rẽ nào đó.
Buổi tối, Sa Phí Đề vừa về, Solan liền vô cùng thần bí đem trượng phu gọi về phòng, đem chuyện Sa Nặc Nhân nói với ông, cũng đem danh sách kia cho trượng phụ nhìn qua.
Solan lo lắng nói: "Nặc Nặc có phải là sống ở bên ngoài học xấu hay không?"
Cái chữ "học xấu" này là từ cấm của Sa Phí Đề, Sa Nặc Nhân chưa tùng có tiền lệ, Solan vừa nói như thế, Sa Phí Đề sợ hãi cả kinh.
"Nó ở đâu?" Sa Phí Đề hỏi.
"Nó ở trong phòng của mình, ta đã giữ nó lại, không để cho nó đi." Solan nói.
Sa Phí Đề gật đầu, đi qua tìm nhi tử.
Sa Nặc Nhân chính là đang nằm trên giường, suy nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho người nhà đồng ý cho cậu mua thực tài cùng quặng mỏ, liền nghe thấy tiếng gõ cửa hai lần.
Sa Phí Đề ở cửa nói: "Nặc Nhân, đến thư phòng ta một chút."
Sa Nặc Nhân sửng sốt một chút liền nhảy lên, động viên một chút cảm xúc chấn kinh, chuẩn bị cùng phụ thân hảo hảo đàm luận.
Tiến vào trong thư phòng, Sa Phí Đề ngồi ở trên ghế, nghiêm túc nhìn nhi tử.
Sa Nặc Nhân chú ý tới nét mặt của phụ thân, thành thật kêu một tiếng, "Phụ thân."
Sa Phí Đề không có vòng vo, trực tiếp hỏi: "Thực tài cùng quặng mỏ đó là xảy ra chuyện gì?"
Sa Nặc Nhân đã biết, mỗ phụ khẳng định đem chuyện này nói cho phụ thân, cậu lúc xế chiều cũng đã đoán được, nghĩ đến cùng phụ thân đàm luận, khẳng định so với cùng mỗ phụ đàm luận thông suốt hơn, cho nên lúc đó cậu lựa chọn chuyển chủ đề, giữ lại buổi tối cùng phụ thân đàm luận.
Sa Nặc Nhân chăm chú nhìn vào phụ thân, nghiêm túc nói: "Phụ thân, người tín nhiệm con sao?"
Sa Phí Đề cau mày, có chút không vui, "Con là con trai của ta, ta không tin con, tin ai?"
Sa Nặc Nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt phụ thân hai bước, thấp giọng nói: "Con tìm được phương pháp trị liệu cho Xích Linh."
Sa Phí Đề trong lòng kinh ngạc, giơ tay ngăn lại lời của con, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái điều khiển từ xa, ấn xuống một cái nút lệnh màu xanh, trong thư phòng bốn phía đều truyền đến âm thanh chuyển động cơ khí.
Chờ âm thanh dừng lại, Sa Nặc Nhân nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong thư phòng cũng không có gì thay đổi, bất quá cậu biết đến, phụ thân nhất định là gia cố hiệu quả bảo mật thư phòng.
Đem dụng cụ điều khiểu từ xa để xuống, Sa Phí Đề mới mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
Sa Nặc Nhân sớm đã nghĩ xong một đống giải thích, lúc này, êm tai nói.
"Thời điểm con ở Aslamo tinh cầu, rơi xuống bên dưới vách núi, nơi đó cách Hắc Vĩnh Dạ rất gần. Con lúc tỉnh lại không có ở bên ngoài, mà là ở bê trong một cái động, lúc đó trông coi con chính là một con thỏ." Sa Nặc Nhân phát hiện phụ thân là một bộ mặt nghi hoặc, lại nói tiếp: "Con thỏ kia biết nói tiếng người, lớn lên cũng rất kỳ lạ, nó nói cho con, nó gọi Pidgey, là nó đã cứu con. Sau đó con liền cùng nó đông hành, chuẩn bị rời đi đáy vực, dọc theo đường đi nó nói rất nhiều chuyện lý thú, trong đó bao quát phương pháp trị liệu phóng xạ. Lấy lời nói của nó đến, phương pháp này có thể chữa trị hết thảy tổn thương phóng xạ, con lúc đo không tin, chỉ con là gϊếŧ thời gian tùy tiện nghe một chút. Chỉ là gần đây, bệnh của Xích Linh ngày càng nghiêm trọng, con chỉ muốn thử một lần."
Sa Nặc Nhân lại nói nửa thật nửa giả, như vậy nghe cũng rất giống thật.
Sa Phí Đề cau mày trầm tư, Sa Nặc Nhân nín thở ngưng thần chờ phụ thân phản ứng.
Hồi lâu sau, Sa Phí Đề mới nói: "Chuyện này có những người khác biết đến hay không?"
Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Không có, con chỉ cùng cha nói, bởi vì con cũng không biết là thật hay giả, cho nên không dám nói lung tung."
Sa Phí Đề nghiêm túc nói: "Không quản là thật hay giả, chuyện này con đều không thể cùng người khác nói ra, chuyện này truyền ra, sẽ mang đến hậu quả rất nghiêm trọng, hậu quả đó không phải Sa gia chúng ta có thể gánh chịu, con hiểu chưa?"
Sa Nặc Nhân đương nhiên rõ ràng, từ khi Xích Linh giải thích cho cậu nguyên nhân, cậu vẫn luôn do dự có nên dùng phương pháp trong không gian hay không.
"Con hiểu rồi, phụ thân." Sa Nặc Nhân nghiêm túc nói.
Sa Phí Đề suy nghĩ một chút hỏi, nói: "Con thỏ kia đâu?"
"Nó đang ngủ." Sa Nặc Nhân trong lòng áy náy, đem chuyện này vu oan đổ đến trên đầu ngươi, thực sự xin lỗi, sau này ta sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi!
Sợ phụ thân truy hỏi, Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác ngoài nói: "Pidgey không muốn để cho người ngoài nhìn thấy nó, cho nên chỉ có con biết nó ở nơi nào."
Sa Phí Đề nửa tin nửa ngờ nhìn nhi tử, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Lúc trước mỗ phụ con có nói tới con đang nghiên cứu thực tài, cùng con thỏ kia có liên quan sao?"
Sa Nặc Nhân có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi phụ thân, con không phải cố ý muốn gạt mỗ phụ, con sợ nói ra mỗ phụ sẽ không tin, chỉ có thể tùy tiện nghĩ ra một cái lý do. Pidgey muốn ăn một loại trái cây, thực tài cần thiết chính là những loại đó, tiền của con không đủ, cho nên chỉ có thể tìm mỗ phụ mua cho con."
"Trái cây?" Sa Phí Đề không có truy cứu vấn đề nhi tử nói dối, mà là chú ý tới cái từ này, ông cũng hiểu được, chuyện như vậy nói ra sẽ không có người tin tưởng.
"Há, là như thế này, Pidgey có thể dùng vật liệu cần thiết tạo ra hạt giống, hạt giống sẽ tự mình ra hoa kết trái." Sa Nặc Nhân vội vàng giải thích.
Sa Phí Đề nhíu chặt lông mày, biết bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện làm sao dùng vật liệu để tạo ra hạt giống này, coi như hỏi, phỏng chừng nhi tử cũng không biết, loại chuyện này hoàn toàn không khoa học, chỉ có thể dùng kỳ tích để hình dung, rất khó khiến người tiếp thu.
Ông do dự nói: "Con... Thật sự nhìn thấy loại quả đó?"
Sa nặc nhất khẳng định gật đầu, "Ân, thấy được, cái quả kia chính là con nuôi lớn, trái cây đã sắp chín rồi."
Sa Phí Đề một mặt khϊếp sợ, thần tình quái dị nhìn nhi tử, sau đó lại vội vàng hỏi, "Như vậy nói cách khác, chỉ cần thỏ đồng ý giúp đỡ, chúng ta đem vật liệu cho nó, nó liền có thể tạo ra đồ vật có thể trị phóng xạ?"
"Ân, khẳng định có thể, cây quả chỗ con kia chính là chứng cứ." Sa Nặc Nhân phi thường khẳng định.
Sa Phí Đề đột nhiên đứng lên, đến ghế tựa lật lên cũng không biết, ông tại trong thư phòng bồi hồi, tựa hồ đang nghĩ đế chuyện gì đó.
Đi tới nỗi đầu Sa Nặc Nhân đều muốn hôn mê, ông mới dùng bước, "Như vậy, thực tài cùng quặng mỏ đó, ta sẽ tìm biện pháp, nhất định mau chóng tìm được cho con, chuyện này nhất định không thể để rò rỉ tin tức, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Còn về mỗ phụ con, chuyện này cũng không cần cho hắn biết, thân thể hắn không tốt, không cần để cho hắn bận tâm."
"Được." Sa Nặc Nhân đáp ứng.
Có phụ thân hỗ trợ, Sa Nặc Nhân trong nháy mắt buông lỏng.
Chỉ có điều thời điểm ăn cơm tối, lại có một vị khách không mời mà đến.
Thời điểm thấy Xích Linh mặt không hề cảm xúc đứng ở cửa, Sa Nặc Nhân thực sự là sợ hết hồn. Lúc trước cậu đã gửi cho anh một tin nhắn, nói buổi tối mình sẽ về nhà, không nghĩ tới Xích Linh lại tự mình chạy tới.