Nhảy Disco Trên Mộ Phần Của Ngươi

Chương 15

Edit: Sên

Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo

***

"Ngươi đã tỉnh."

"Ta chưa tỉnh." Tôn Diệu Quang dùng chăn che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen bóng trong suốt, vội vã chuyển loạn, đánh giá vị trí giường mình nằm, cuối cùng chuyển đến người Nam Vinh Kỳ đang đứng thẳng cạnh giường.

Hắn hôm nay đặc biệt mặc một bộ áo bào màu xanh lam hào hoa phú quý, thân cao thẳng tắp như cây tùng, tóc dài dùng trâm bạch ngọc buộc lên, lộ ra vầng trán cùng con ngươi sâu thẳm lãnh đạm, "Xin hỏi Tam điện hạ năm nay bao nhiêu tuổi, chắc là hai mươi?"

Tôn Diệu Quang ở trong chăn gật đầu.

"Vì sao lại như thế?"

Có ý gì?

Nam Vinh Kỳ lại nói, "Cũng không còn là trẻ nhỏ, vì sao lại như thế?"

Tôn Diệu Quang nghe hiểu, hắn hướng về phía Nam Vinh Kỳ nở nụ cười tươi rói, trong đôi mắt lóe ánh sáng, "Lòng ta thích tướng quân nên tự nhiên sẽ như vậy."

...

Nam Vinh Kỳ chợt bối rối, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, "Ngươi là bị va đến váng đầu, hay là... muốn lợi dụng ta mưu lấy vị trí quốc chủ."

"Không phải không phải, thật sự không phải!" Tôn Diệu Quang sợ y hiểu lầm, liền vội vàng ngồi dậy, mò qua góc áo Nam Vinh Kỳ, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Người Lỗ quốc gưỡng mộ kính nể Chiến Thần Nam Vinh Kỳ khắp nơi đều có, chỉ có điều so với bọn họ, ta càng yêu thích ngươi."

Nam Vinh Kỳ trầm mặc hồi lâu, nghiêng người sang, đẩy ra từng ngón từng ngón tay của Tôn Diệu Quang, động tác không hề ấm áp, ẩn sâu lãnh ý trong mắt lại rút đi tám chín mười phần "Lời này, ta sẽ làm như chưa từng nghe tới, giờ ta muốn tiến cung, Tam điện hạ nghỉ ngơi rồi hồi phủ thôi."

Tôn Diệu Quang cuống lên, hắn làm sao coi như chưa từng nghe tới đây, vội vàng chân trần chạy xuống giường, đuổi tới trước mặt Nam Vinh Kỳ, ngăn cản đường đi của y "Ngươi nếu làm như chưa từng nghe tới, vậy ta sẽ nói lại một lần."

"Ý gì?"

Tôn Diệu Quang giơ tay bưng cái trán, rất đau.

Hắn nghĩ đây có lẽ là mỗi tình đầu của mình "Ta nghĩ ta thích ngươi."

————————————————

"Nhìn cái gì chứ?" Chu Kiêu Hưu vỗ vỗ hắn bờ vai, đưa tới một chén nước ép trái cây tươi "Nếm thử đi, trái cây trong vườn mới vừa hái xuống, rất là tươi đó."

Cố Nại nhấp một miếng nước chanh, nở nụ cười, tránh khỏi tầm mắt Nam Vinh Kỳ, nhe răng nhếch miệng nhìn Chu Kiêu Hưu, "A, chua quá."

"Chua uống mới ngon, bên kia còn có nước chanh đó, có muốn uống nữa hay không?"

Cố Nại lắc lắc đầu, "Tôi uống chua sẽ bị đau răng."

Bầu không khí tựa hồ có chút lúng túng, hắn bắt đầu phát sầu, còn lại hơn một ngày nên làm sao vượt qua a.

May là Chu Kiêu Hưu hiểu làm sao hướng Cố Nại bắt chuyện, "Cậu răng không tốt?"

"Đúng vậy, khi còn bé thường thường trốn người trong nhà ăn vụng đường."

Chính một câu nói này, làm cho mắt cả tổ tiết mục đôi mắt bắt đầu lóe sáng.

Tốt, chương trình kỳ này có tiêu đề rồi.

Cố Nại sẽ đàm luận chuyện lý thú lúc đó.

"Tôi đã trở về!" Xa xa mà truyền đến âm thanh Đơn Giản, hắn đi theo phía sau một cô gái mặc váy ngắn, chính là tiểu hoa đán đang "hot" Vương An Nhạc.

Vương An Nhạc rất đẹp, nữ hán tử tính cách thiết lập, nói thẳng là, năm ngoái tham gia một chương trình tạp kĩ thu về được vô số fan, có fan nhưng là một khối u ác tính vang dội trong vòng giải trí, bất luận minh tinh nào dính lên nàng đều sẽ bị một làn sóng đen.

"Ai u! An Nhạc!" Vạn Lỗi thả công việc xuống một bên, nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp, thịt trên người đều run động.

Vương An Nhạc nhìn thấy hắn liền nở nụ cười, "Lỗi ca, anh tại sao lại mập hơn rồi."

"Có đúng không? Quá quá thoải mái đi ha ha, em lại xinh đẹp hơn rồi!"

Hàn huyên khách sáo xong, Cố Nại ngồi trên băng ghế giúp Vạn Lỗi nướng đồ ăn, câu có câu không cùng hắn tán gẫu, Vạn Lỗi hỏi hắn, "Em nếu là không tới tham gia Ước vọng cuối tuần, thường lúc nghỉ ngơi đều làm gì a?"

Cố Nại nói: "Nằm, xem kịch ti vi, lướt weibo, chơi game."

"Trạch nam à, không nghĩ tới nói chuyện yêu đương sao? Xem người già nói chuyện yêu đương mà ước ao sao?"

Cố Nại lộ ra một vệt quỷ dị mỉm cười, "Ta nói một lời chân thật, không phải là vì lấy lòng fan."

"Được, ngươi nói."

"Thật không nghĩ, cũng không ước ao, kỳ thực độc thân rất tốt, nói chuyện yêu đương làm lỡ thời gian chơi bời của em."

Vạn Lỗi bị hắn chọc phát cười, sau khi cười xong ý vị sâu xa nói, "Kỳ thực anh lúc còn trẻ cũng có quá loại ý nghĩ này, làm gì muốn yêu chứ, tại sao phải kết hôn sinh con chứ, một mình làm tốt sự nghiệp của chính mình, quá tổ sinh hoạt chính mình, so cái gì cũng cường, nhưng đợi tới thời điểm gặp phải người đó, chính là một lòng một dạ tưởng tượng cùng với cô ấy, một ngày cũng không lãng phí, lập tức cùng cô ấy đi chứng kết hôn."

Chu Kiêu Hưu không biết đi lúc nào lại đây, "Ai ai ai, lão Vạn, cũng đừng nói, để fan người ta biết đến cậu khuyến khích Tiểu Cố tìm đối tượng, liền cạo ngươi."

"Không thể... Tiểu Cố à, không thể ha?"

Cố Nại cất tiếng cười to, "Không thể, bọn họ đều rất ôn nhu."

...

"Uây, Cố Nại ngày hôm nay thật đẹp trai a."

Nam Vinh Kỳ nhìn cô móc ra đồ vật từ trong túi, có chút kỳ quái, lại không trực tiếp hỏi Úc Vũ Hủy, đem tầm mắt rơi vào trên người Thư Viễn Sâm.

Thư Viễn Sâm tối tăm nhắc nhở, "Vũ Hủy, sao con lại có kính viễn vọng?"

"Truy tinh chuẩn bị, cậu không hiểu, con còn trang bị nhiều thứ hơn nhiều."

Kính viễn vọng...

Nam Vinh Kỳ biết là cái gì, hắn vô lại tựa Úc Vũ Hủy đoạt lấy đồ vật trong tay cô, học bộ dáng của cô xem Cố Nại bên kia.

Thật rõ ràng.

"Anh trả cho tôi!"

Nam Vinh Kỳ nhanh nhẹn tránh thoát tay cô, "Này, đừng quên ai mang cô tiến vào."

Úc Vũ Hủy ngắt lấy cổ họng gọi, "Cậu~ "

"Cùng nhau xem... Cùng nhau xem..." Thư Viễn Sâm bất đắc dĩ cực kỳ.

Cái này gọi là chuyện gì xảy ra, hai cái người trẻ con này.

Bị coi như là trẻ con, Nam Vinh Kỳ cùng Úc Vũ Hủy cũng không giống nhau, giờ khắc này, y nắm kính viễn vọng, thích ý nằm dưới tàng cây trên ghế xích đu nhìn Cố Nại nơi xa, khóe môi nhếch lên một tia ý cười nhàn nhạt, chân thon dài thanh thản gác lên, nhìn qua khó giải thích được có một loại lão nhân gia an ổn độ tuổi già cảm giác.

Giống như y đang nhìn chính mình con cháu cả sảnh.

Bỏ qua loại này quỷ dị ảo tưởng, Thư Viễn Sâm đi tới, "Anh dự định vẫn nhìn như vậy? Ngay cả mặt đều không thấy rõ."

Nam Vinh Kỳ vẫn như cũ giơ kính viễn vọng, hắn ôn nhu đối Thư Viễn Sâm nói, "Nếu là đặt tại lúc hắn mới từ trong nhà đi ra, tôi hiện tại nhất định vọt tới trước mặt hắn."

Yêu thương hắn, không nghĩ sẽ mang đến cho hắn gánh nặng.

Hắn không tin kiếp trước kiếp này, vậy thì làm quen hắn một lần nữa.

Úc Vũ Hủy rốt cuộc là tính tình trẻ con, nửa cái canh giờ đã qua, Cố Nại cùng đám người kia còn ở đó, cô không thấy rõ cũng không nghe được nơi kia ăn ăn uống uống, cũng mất kiên trì chờ, bèn chạy đến chỗ khác trong núi đi chơi.

Khu nghỉ phép trên dưới đều bị quản chế, không có địa phương nguy hiểm, càng không có nguy hiểm cho người, Thư Viễn Sâm cũng không lo lắng cô, cầm hai chai bia, cũng bắt đầu hưởng thụ cuối tuần của chính mình.

"A, lạnh."

Nam Vinh Kỳ không chỉ thèm mỹ thực hiện đại, cũng thèm rượu ngon.

Hắn để ống nhòm xuống, tiếp nhận bia rót một ngụm lớn vào trong cổ họng nuốt xuống, chất lỏng lạnh lẽo đắng chát nhanh chóng lướt qua trong l*иg ngực, lưu lại chính là nhàn nhạt vị đồ ăn, Nam Vinh Kỳ thích cảm giác khi bia tiến vào trong dạ dày, cũng thích dư vị nhàn nhạt.

"Anh sao lại uống vội vã như vậy a... đừng uống say."

Từ trước đến giờ Nam Vinh Kỳ luôn tao nhã, nhưng lúc này lại thật giống loại đàn ông thô thiển chinh chiến sa trường, không để ý hình tượng lau bia trên môi một cái, nhìn Cố Nại phía xa thở dài một cái, "Viễn Sâm, tôi... Tôi giận hắn, từ lúc mới bắt đầu tôi liền giận hắn... Rõ ràng nói sẽ cẩn thận tìm đến tôi, kết quả hắn quên tôi không còn một mống..."

Nam Vinh Kỳ có bao nhiêu khủng hoảng, bất lực, hiện tại lại có bao nhiêu bất đắc dĩ, Thư Viễn Sâm không có thể hiểu được, cũng không có thể lĩnh hội, trong dăm ba câu này, Thư Viễn Sâm chỉ nghe ra hai chữ.

Uất ức.

Bởi vì một chai bia khơi ra bầu không khí ngột ngạt cũng không kéo dài bao lâu, Úc Vũ Hủy đúng lúc chạy về đánh gãy, "Vinh Kỳ Vinh Kỳ! Mau nhìn mau nhìn! Anh lại lên hot search!"

"Hot search?"

Nam Vinh Kỳ nghĩ thầm, khả năng cũng không nhất định là bị người khác chụp trộm, ngoài ra, y cũng không có làm cái gì khác người cả.

Nhưng mà, y đã làm qua.

Không biết là ai.... mấy chữ trên top hot search kia, ở dưới lại thật sự có một đoạn video liên quan tới hắn.

Là đêm đó tại chợ đêm, từ lúc y xuất hiện, đến mấy lúc lấy lại bóp tiền từ mấy tiểu lưu manh rồi rời đi, từ đầu tới cuối đều bị quay đến rõ ràng, mấy người kia bị làm mờ, mà y sáng loáng bại lộ.

Trên thực tế đoạn video này sớm đã bị truyền ra, mà chủ bài đăng không có bao nhiêu người theo dõi, trong post chỉ có hai mươi mấy cái bình luận liền trở nên yên lặng, là tối hôm qua bị đạo diễn nổi danh Triệu Quan chia sẻ lại, lại bị các đại bác chủ chia sẻ, mới lại đột nhiên hot search.

Cái gọi là các đại bác chủ không phải là phổ thông doanh tiêu hào, weibo ID bên trong tất nhiên có người có tích V.

Nam Vinh Kỳ kéo xem bình luận phía dưới, rất là phản cảm.

Cũng không phải bình luận phản cảm gì, mà là phản cảm mọi cử động của mình đều bị máy quay lại rồi cho cả thế giới biết.

"Oa oa oa quá đẹp trai rồi! Cảm giác như là bộ đội đặc chủng! Thân thủ thật huyễn khốc! Cầu cửa truyền tống!"

"Anh trai tui quá lợi hại! Tui muốn đọc thuộc lòng lần nữa bát vinh bát sỉ!"

"Đây mới là cán bộ kỳ cựu ha ha ha ha!"

"Chỉ có ta chú ý tới... Tàn thuốc nóng kia dí lên meo meo anh ta à... đột nhiên ngực đau xót."

"Cửa truyền tống ở đây! Fan Cố Nại! @NamVinhKỳ "

Úc Vũ Hủy lôi kéo cánh tay Nam Vinh Kỳ, kích động sắp phun nước miếng, "Kỳ ca! anh lần này sắp muốn thành hot face!"

Nam Vinh Kỳ mặt tối sầm lại bỏ qua cô, "Ai là anh cô, cô có bệnh à."

Nam Vinh Kỳ sẽ tức giận, thứ nhất là không cho rằng hot face là một từ ngữ tốt đẹp, thứ hai Úc Vũ Hủy gọi y là anh, y liền vô duyên vô cớ so với Thư Viễn Sâm thấp xuống một bậc, tốt xấu gì y cũng hơn ba ngàn tuổi, gọi Thư Viễn Sâm là cậu thật không tốt.

"Ai... anh sao lại mắng tôi, cậu, anh ta mắng con..." Bị mắng Úc Vũ Hủy cũng không dám lớn tiếng kêu, nàng sợ Nam Vinh Kỳ tức giận.

Rất là sợ đó!

"Con gọi anh ta bằng anh anh ta không mắng con mới lạ, đồ ngốc."

Trong nhà ra cái hot face, cô hứng thú bừng bừng đến báo hỉ, kết quả bị hai người mắng, điều này làm cho Úc Vũ Hủy rất khó chịu, nâng điện thoại di động trốn đến một bên, tiếp tục cấp đám người trên weibo cái cửa truyền tống.

Mà lấy ra điện thoại di động của mình xem bình luận, Nam Vinh Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười.

GN: Tại sao anh lại ở đây?

GN: Không cho phép anh dùng kính viễn vọng nhìn tôi!

GN: Anh lên hot search rồi...

Ba cái, hắn, chủ động phát ra ba-cái-tin-nhắn!

Tất cả sự khó chịu của Nam Vinh Kỳ vào đúng lúc này tiêu tán.

Tự tôn chó má, fan cũng tốt, y có thể ở phía sau mông Cố Nại đuổi tới chết.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tôi sai rồi, tôi phát tiền lì xì cho các người mà, ba mươi bình luận đầu đều phát hết