Nhảy Disco Trên Mộ Phần Của Ngươi

Chương 3

Edit: Sên

Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo

***

Tôn Diệu Quang năm đó, cưới trưởng nữ Diêu gia là Diêu Cơ làm phu nhân, Diêu gia quyền khuynh triều chính. Tôn Diệu Quang lấy được ngôi vua cũng là nhờ sự giúp đỡ lớn từ Diêu gia, Tôn Diệu Quang vì thế đối với Diêu Cơ đủ kiểu sủng ái.

Cùng năm đó, Nam Vinh Kỳ mười tám, đưa ba vạn binh tinh nhuệ đánh tan Triệu quốc mười vạn đại quân, từ một tiểu tướng quân trong miệng Tôn Thành hoàng đế liền trở thành Lỗ quốc chiến thần, lại phong Nam Vinh Kỳ làm An Lỗ Vương. Lỗ quốc lập tức nổi lên lời đồn đại khắp bốn phía, đồn rằng Nam Vinh Kỳ chính là con riêng của Tôn Thành cùng với mẹ của y là Quản phu nhân sinh ra, lúc này mới được hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt này, hưởng thụ sủng ái này.

Thời cơ tốt, Triệu quốc vong, bị Lỗ quốc, Ninh quốc, Tề quốc tam quốc chia cắt, cùng đại quân Triệu quốc đấu tranh mấy năm, Nam Vinh Kỳ khải hoàn trở về.

Tôn Thành lệnh trưởng tử Tôn Diệu Tông, con thứ Tôn Diệu Quang đi cửa thành nghênh đón.

Người kia thân mang chiến giáp, mặt như Quan Ngọc, mắt tựa sao sáng, cưỡi ngựa mà đến, phía sau là đội quân tinh nhuệ đằng đằng sát khí, hai bên đều là bách tính đem y giống như thần linh mà tôn thờ, làm người ta nhìn tới nghiễm nhiên. Thanh xuân thiếu nữ lại càng không sợ, giống như bị điên mà hướng tới bên cạnh y ném túi thơm khăn tay, thậm chí còn có cả nữ tử thϊếp thân chi vật.

Mà y mặt mày mang nét cười, nhìn người đang nghênh đón y

Đó là, Tôn Diệu Quang lần đầu gặp y.

------------

Nam Vinh Kỳ rửa sạch mặt sau đó thuận tay đem dây giày một bên kéo xuống, đem tóc dài buộc lên, lại dùng dây còn lại trói kỹ giày.

Còn không tính quá chật vật.

Chậm rãi chen chúc trong đám người, thận trọng tránh đi những cô gái kia, Nam Vinh Kỳ cách cửa càng ngày càng gần.

"Ngươi chen cái gì!"

Bỗng nhiên bị xô đẩy đến một bên, Nam Vinh Kỳ mê mang nhìn vị nữ tử dáng người nhỏ gầy "Vì sao đẩy ta?"

Nữ hài là fan cuồng Cố Nại, để gặp được Cố Nại liền ở đây chờ cả một ngày, cách cửa gần nhất là một vị trí tuyệt vời, đương nhiên sẽ không để cho cho người khác. Nhìn thấy một đầu tóc dài lướt qua cô đi tới trước mặt liền không chút nghĩ ngợi đẩy một cái về sau, không nghĩ tới lại là một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông...... đẹp trai như vậy, cô gái nhìn mà trợn tròn mắt.

Ánh mắt các cô gái chung quanh đều nhìn lại, từng người từng người hai mắt đều tỏa sáng.

Nam Vinh Kỳ nhìn ra các nàng cũng không có ác ý, nhưng vẫn là không khỏi lui lại hai bước.

"Anh cũng là fan của Cố Nại?" " Fan nam?" "Chắc là nhân viên nhỉ." "Rất đẹp trai a!"

Các nàng líu ríu làm Nam Vinh Kỳ nhức đầu, có điều... fan Cố Nại là vật gì?

Ngươi cũng là fan Cố Nại... Nam Vinh Kỳ suy nghĩ, hẳn không phải là đồ ăn*... Cố Nại, fan hâm mộ.

(*ở đây QT và Raw viết là 粉丝, đọc là Fěnsī, Phấn ty, cũng có nghĩa là Miến, bánh phở..., từ lóng chỉ fan hâm mộ, lúc này anh Kỳ mới nghĩ đến đồ ăn =)))

"Cố Nại là ai?"

Hắn hỏi như thế, các cô gái trong nháy mắt liền bùng nổ "Anh không biết Cố Nại là ai!" " Cố Nại! Anh chưa từng nghe qua ?"

" mà chưa từng nghe qua, anh người nước nào a! chắc là đã nghe qua đi, Giấu ánh nến đốt cánh hoa

Trong tay áo có ba ly rượu,

Một ly mời ánh trăng sáng,

Một ly trả lại bụi đất,

Mặt trời đuổi những ánh sao đi,

Yên lặng ngồi bất động nhìn trời hửng sáng

Đợi em đến

Tặng em ly rượu

Cay độc đổ vào cổ họng

Chìm đắm mới nghỉ ngơi..." Nữ hài nói xong liền hát lên.

Mặc dù cô gái hát khó nghe, nhưng là âm điệu quái dị này nghe không kém bao nhiêu như lúc ở trong mộ thất, "Người đang hát bên trong là Cố Nại?"

"Anh ngẩng đầu nhìn a, trên poster có viết mà."

Nam Vinh Kỳ thuận ánh mắt nhìn lại, một bộ chân dung to lớn dẫn vào tầm mắt.

Cố Nại...

Hình dáng thế nào.

Y từ nhỏ đã thấy không rõ mặt ai, nhưng đối với thanh âm lại cực kì mẫn cảm, dựa vào thanh âm mới có thể nhớ kỹ một người.

"Ôi chao ôi chao nhường một chút, nhường một chút!" Một nữ hài tóc ngắn từ bên ngoài chen lấn tiến đến "Tớ không tới chậm ha, thừa dịp cậu tớ tắm liền chạy ra ngoài."

"Không tới chậm, còn chưa có đi ra đâu."

Thanh âm này...

Nam Vinh Kỳ ánh mắt rơi xuống cô bé kia trước mắt.

Diêu Cơ?

"Cậu thôi mà sao giống như cha cậu vậy."

"Đừng nói nữa, ngày mai cậu ấy còn cùng tớ đi xem buổi biểu diễn đây, không có cách nào, nếu tớ không nghe cậu liền cáo trạng cho mẹ tớ, đến lúc đó mẹ tớ một phân tiền cũng sẽ không cho tớ. Ai, đây là ai a? Cũng giống chúng ta là fan hâm mộ B thị?"

Úc Vũ Hủy cùng Nam Vinh Kỳ ánh mắt đυ.ng vào nhau, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, người này làm sao đẹp mắt như vậy.

"Không biết, anh ta không biết Cố Nại..." Cô bé tự dưng im bặt, ánh mắt mọi người đều chuyển qua cổng.

"A a a a! Ca ca!" "Cố Nại ngươi rất đẹp trai!" "Ngày mai gặp!" "Chú ý thân thể!"

Vừa mới nãy còn cùng các nàng hòa thuận lại hòa hợp đứng chung một chỗ, Nam Vinh Kỳ trong nháy mắt bị chen lấn thật xa, y chưa thể hiểu được, những cô nương này đang kêu cái gì, chỉ thấy từ cửa đi ra bảy tám thị vệ, ở giữa vây quanh một nam tử mặc áo đen thẳng tắp, ước chừng là Cố Nại, hắn chậm rãi lên xe, không cho những người còn lại một ánh mắt.

Nam Vinh Kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc xe nơi mà các cô gái chen chúc đang rời đi.

Rất nhanh, các cô gái cũng tán đi, nhao nhao phất tay tạm biệt, "Ngày mai gặp."

Ngày mai, nam tử gọi là Cố Nại sẽ còn tới đây, Nam Vinh Kỳ muốn biết, ca sĩ kia không biết phải hắn hay không.

"Úc Vũ Hủy! Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước!" (Là được voi đòi tiên)

Diêu Thuấn!

Nam Vinh Kỳ không có một chút do dự bước nhanh về hướng nam tử áo trắng quần lam đang đi đến "Diêu Thuấn!"

Thư Viễn Sâm bị y gọi liền sững sờ, nhìn chung quanh, đồng thời chỉ chỉ mình, "Anh gọi tôi?"

Nam Vinh Kỳ trong mắt hiện lên một chút bi ai, người xưa đều chuyển thế đi đầu thai, trên cầu Nại Hà uống canh Mạnh bà, đem chuyện cũ trước kia quên không còn một mảnh, chỉ có y nhớ hết những việc trong quá khứ.

Diêu Thuấn là Diêu gia nhị phòng chi tử, là anh trai của đích tôn chi nữ Diêu Cơ, hắn từ nhỏ thông minh, được Diêu gia coi trọng, là người khiêm tốn có lý, y cùng Diêu Thuấn biết nhau từ nhỏ, khi đó y tuổi còn nhỏ nên bị mẹ kế khi dễ, tóc tai bù xù mặt mày vàng vọt, y phục đều phát ra mùi thiu mùi thối, đám người ghét y tránh y, chỉ có Diêu Thuấn đãi y như thân huynh đệ, mua đồ cho y, dẫn y đi ăn no bụng.

Đáng tiếc, Diêu Thuấn người yếu, chết sớm, công tử nhẹ nhàng phong độ, ôn nhuận như ngọc lại không chống nổi một trận phong hàn.

"Cậu... con biết sai, Cố Nại thật vất vả đến B Thị, con chỉ muốn nhìn anh ấy nhiều hơn thôi."

Diêu Cơ gọi Diêu Thuấn là cậu...

"Con còn nói, về nhà trước, về nhà cậu sẽ giáo huấn lại con, con gái nhà gia giáo, muộn như vậy lại một mình chạy đến." Thư Viễn Sâm quở trách cháu gái, ánh mắt lại một mực nhìn Nam Vinh Kỳ.

Người này thật kỳ quái, vì cái gì như thế nhìn mình...

Hắn đè xuống nghi hoặc ở đáy lòng, mang theo Úc Vũ Hủy quay người đi về phía bãi đậu xe "Trở về làm hai bài thi cho tốt có nghe không"

"Biết, biết."

Xe của hắn cũng không xa, đi được mấy bước liền đến, đứng trước cửa xe, ngẩng đầu một cái, cái người kỳ quái kia thế mà đi theo hắn đi tới đây.

"Cậu, cậu biết anh ta sao?"

"Con đi vào trước đi" Đem Úc Vũ Hủy nhét vào trong xe, Thư Viễn Sâm hỏi hắn "Anh đi theo tôi là vì..."

Nam Vinh Kì cũng không biết, y nghe được giọng của Diêu Thuấn, theo bản năng bất giác đi theo sau, có lẽ bởi vì y đối Diêu Thuấn, có loại cảm giác ỷ lại sâu tận xương tủy.

Thư Viễn Sâm thực sự chịu không được, này là một nam nhân cao lớn tuấn mỹ, vậy mà dùng loại... ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn hắn, còn giống như... Còn có chút ủy khuất, như bị hắn... Vứt bỏ...

Thư Viễn Sâm cảm thấy hôm nay nếu hắn cứ đi như thế, đoán chừng vài ngày đều sẽ ngủ không yên.

"Anh ngược lại nên nói chuyện đi."

Nam Vinh Kỳ không biết nên nói cái gì, hắn nhếch môi, ánh mắt có chút trốn tránh "Ta... Ta đói..."

...

Thư Viễn Sâm đưa mắt sang kính chiếu hậu nhìn y, khẽ lắc đầu.

Hắn đúng là điên mà...

"Anh tên là gì? Tóc sao lại dài như vậy, giống y như người cổ đại."

Diêu Cơ tra hỏi, Nam Vinh Kỳ liền coi như không nghe thấy.

Y từng ghen ghét Diêu Cơ, từng thống hận Diêu cơ, nếu không phải bởi vì nàng là muội muội của Diêu Thuấn, niệm tình cũ, y nhất định phải đem nàng ra thiên đao vạn quả để thỏa mối hận trong lòng.

"Anh tại sao không nói chuyện..." Úc Vũ Hủy bỗng nhiên không có động tĩnh, cô từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, chính là tự nhiên yếu thế, trong lòng cũng không phục, nhưng người này liếc nhìn cô một cái liền làm cô rùng mình, hít thở không thông.

"Cậu... Đây rốt cuộc là ai..." Úc Vũ Hủy nhỏ giọng hỏi.

Thư Viễn Sâm vịn tay lái mắt nhìn phía trước.

Người nào, làm sao hắn biết.

Mặc dù nam nhân đằng sau lý lịch không rõ, nhưng Thư Viễn Sâm cảm thấy, y không phải người xấu.

Nhà Thư Viễn Sâm ở gần sân vận động, là một tiểu khu trong tòa nhà cao tầng, hắn vừa đem xe dừng hẳn Úc Vũ Hủy liền như trốn mà chạy ra ngoài, Thư Viễn Sâm hít sâu một hơi, hướng Nam Vinh Kỳ nói "Đến rồi."

Nam Vinh Kỳ ngồi bất động.

"Xuống xe đi."

"Ta mở không ra."

...

Người này chẳng lẽ có chướng ngại về trí lực... Chậc, đáng tiếc, lớn lên đẹp mắt như vậy.

Thư Viễn Sâm thay y mở cửa xe, "Anh, anh tên là gì? Người nhà anh đâu?"

"Nam Vinh Kỳ."

"Cái gì?"

"Ta gọi là Nam Vinh Kỳ."

Thư Viễn Sâm sờ mũi, đột nhiên cười, "Anh nói anh là Nam Vinh Kỳ?"

"Ừ."

"Anh chờ một chút..." Thư Viễn Sâm đóng cửa xe, đi hai vòng quanh y, bước chân bối rối, trên mặt cười đều lộ ra vẻ hốt hoảng "Anh họ Nam?"

"Nam Vinh." Nam Vinh Kỳ nhìn hắn "Ta đói..."

Thư Viễn Sâm như đang ở trong mộng mới tỉnh "À... Tốt, lên lầu trước đi."

Nam Vinh Kỳ đi theo hắn đến một mặt tường, mặt tường kia từ từ mở ra, bên trong là một không gian nho nhỏ khép kín, không cửa sổ, không cửa.

"Đi vào đi."

"... Tốt."

Thư Viễn Sâm nhìn lông mày y cau lại, bước chân do dự, tựa hồ rất không tình nguyện tiến thang máy "Anh sợ?"

Nam Vinh Kỳ rũ mắt "Đây là cái gì..."

"Tốt tốt, ngươi đừng... đừng nói chuyện... Đi thang bộ, đi thang bộ."

Thư Viễn Sâm từ trong thang máy bước trở ra, lắc mình một cái, lung lay như sắp đổ, Nam Vinh Kỳ đưa tay đỡ lấy hắn "Ngươi không sao chứ."

"Không sao, tôi ổn ngay thôi."

Thư Viễn Sâm, tỉnh táo, phải tin tưởng khoa học, y có thể là người nhà quê, chưa đi xe bao giờ, cũng chưa từng thấy qua thang máy, về phần danh tự, kia là trùng hợp, về phần tóc, kia là... Khả năng này là

Phong tục của dân tộc thiểu số...

Sau khi tỉnh táo lại, Thư Viễn Sâm mới nhớ tới, nhà mình ở tận lầu mười chín.

Bò được mấy tầng, Thư Viễn Sâm liền thở dốc, hắn ngày bình thường không thích vận động, đi ra ngoài chính là ngồi xe, cuối tuần trên giường nằm một ngày, để hắn một hơi đi lên lầu mười chín, hắn sẽ chết, "Nghỉ lát đi... Hô... Nghỉ một lát đi."

Nam Vinh Kỳ nhìn hắn với ánh mắt có chút thương hại "Thân thể ngươi vẫn yếu như vậy."

Tại sao?

Tại sao lại còn cố?!

Không đợi Thư Viễn Sâm kịp phản ứng, Nam Vinh Kỳ liền vác lên.

"Anh -- Anh làm gì a?"

"Như vậy sẽ không mệt."

Cho dù cõng hắn, Nam Vinh Kỳ vẫn như cũ bước chân như gió đi một hơi lên lầu mười chín. Từ lưng Nam Vinh Kỳ leo xuống, Thư Viễn Sâm có chút khó tin nhìn mặt không đổi sắc của Nam Vinh Kỳ.

Thật, thật đáng sợ.

Đem Nam Vinh Kỳ về nhà nếu như là nhất thời xúc động, hiện tại Thư Viễn Sâm lại hạ quyết tâm muốn nghiên cứu một chút về cái người gọi là Nam Vinh Kỳ này.

Cấp tốc ấn mật mã vào, cửa phát ra một tiếng tách, liền mở ra "Vào đi, anh không phải nói đói bụng sao."

Nam Vinh Kỳ cười, mắt phượng mày dài có chút giơ lên, con ngươi nhạt màu bên trong tản ra vầng sáng dịu dàng, trên trán là những sợi tóc rủ xuống tới bên trên lông mi dài, gương mặt tuyết trắng trơn mềm non mịn giống như trứng gà, bởi vì làn da trắng, cánh môi giống như tô son, lại không chút nào cảm thấy nữ tính, tướng mạo tuấn mỹ khiến người hoa mắt.

"Đa tạ." Dù là chuyển thế đầu thai, Diêu Thuấn vẫn như xưa đối tốt với hắn.

"Không... Không cần khách khí."

Cân nhắc về đến trong nhà có đứa cháu gái mê cái đẹp, khả năng chịu không được gương mặt của Nam Vinh Kỳ, Thư Viễn Sâm đem cô an bài tại thư phòng của mình "Anh ngồi trước đi, để tôi làm chút gì đó cho anh ăn"

"Ừm."

Hắn vừa đi, ánh mắt Nam Vinh Kỳ liền rơi xuống những thư tịch cô xưa bên trong gian phòng.

Tiện tay lật ra một bản, giảng thuật đúng là lịch sử một ngàn năm trước, còn có... Ba ngàn năm trước.

Có vài thư tịch y xem có chút khó khăn, liền lựa những quyển có thể xem hiểu mà đọc.

Thư Viễn Sâm bưng đồ ăn đi tới, Nam Vinh Kỳ đang đứng tại giá sách với vẻ mặt ngưng trọng nhìn xem sách sử.

"Ăn cơm."

Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu, nhìn xem đồ ăn kì lạ trên khay hơi nghi hoặc một chút "Đây là cái gì?"

"Sủi cảo..." Thư Viễn Sâm nuốt nước miếng một cái, trong nhà chỉ có sủi cảo đông lạnh, "Đây là nước tương... chấm vào ăn."

Nam Vinh Kỳ cầm lấy đũa, kẹp sủi cảo, chấm chút nước tương bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, ánh mắt dần dần phát sáng lên.

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon."

Nhìn y từng ngụm từng ngụm ăn sủi cảo, Thư Viễn Sâm không khỏi cười cười.

Thật là đẹp trai, ăn cơm cũng đều là cảnh đẹp ý vui.

"Đến, uống nước." Thư Viễn Sâm từ trong ngăn kéo lấy ra một bình hồng trà lạnh, tự giác vặn nắp đưa cho Nam Vinh Kỳ.

Nam Vinh Kỳ nhìn nước có màu sắc quỷ dị có chút kháng cự, bất quá vẫn nhấp một miếng.

"Ưm!"

Ba ngàn năm sau hương vị làm sao tốt như vậy!

"Đây cũng là cái gì?"

Thư Viễn Sâm không hiểu sao y uống hồng trà với vẻ mặt say mê, nín cười nói: "Hồng trà lạnh, là đồ uống."

Hồng trà lạnh... Nam Vinh Kỳ lại hớp một cái "Trà này không đắng."

"Cái kia, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

"Ngươi hỏi đi, ta biết gì nói nấy."

Thư Viễn Sâm đem lòng bàn tay đầy mồ hôi quẹt lên ống quần, khẩn trương hỏi y "Anh... Anh là xuyên qua sao?"

Nhờ phúc cháu gái, Thư Viễn Sâm lúc nghe Nam Vinh Kỳ nói danh tính, hai chữ "xuyên qua" trong đầu chợt lóe lên.

Nam Vinh Kỳ trong mắt tràn đầy mê mang "Xuyên qua là sao?"

"Chính là từ mấy ngàn năm trước, đột nhiên xuyên qua đến mấy ngàn năm sau... Có thể là thân thể của mình, cũng có thể là của... Người khác."

"Thì ra là thế, thế gian này còn có chuyện quái lạ này." Nam Vinh Kỳ với bộ dáng cảm thấy thần kỳ khiến Thư Viễn Sâm thoáng an tâm đồng thời lại không cầm được thất thần.

Còn tưởng rằng là thần tượng của hắn xuyên qua đây, dù sao trong lịch sử Nam Vinh Kỳ thế nhưng là đột nhiên liền mất tích.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Nam Vinh Kỳ khiến Thư Viễn Sâm kém chút té từ trên ghế té xuống.

"Ta chỉ là tại bên trong quan tài ngủ say ba ngàn năm thôi, hôm nay dưới cơ duyên tác hợp mới từ mộ thất bên trong ra, Diêu huynh, may mà gặp ngươi, nếu không ta sợ là sẽ lưu lạc đầu đường... Diêu huynh, ngươi vì sao không nói lời nào?"

Thư Viễn Sâm ánh mắt đờ đẫn nhìn y chằm chằm, bao nhiêu câu chữ vọt tới bên miệng, cuối cùng chỉ thì thào nói một câu "Tôi họ Thư... Thư Viễn Sâm..."

Nam Vinh Kỳ gật đầu "Diêu huynh sau khi chuyển thế, danh tự vẫn phong độ như cũ."

Trong nhà có một người cổ đại mới từ trong mộ bò ra là một loại thể nghiệm gì đây, Thư Viễn Sâm hiện tại còn nói không rõ ràng, trong đầu y đều trống rỗng.

Bỗng nhiên nhớ tới "Diệp Công thích rồng"*, chẳng lẽ là bởi vì hắn quá si mê lịch sử, mới có thể gặp được sự việc kì quái này.

(*điển tích Diệp Công hiếu long, nói về người tên Diệp Công (Diệp Tử Cao) nổi tiếng là thích rồng. Tóm tắt là Diệp Công thích rồng đến nỗi tất cả đồ dùng đồ trang trí của ông ta đều có trạm rồng khắc rồng. Thế nhưng có một ngày rồng thật nghe tin, cảm động đến nhà thăm ông, ông lại sợ hãi và chạy trốn. Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng mà thôi! Ý nói những người chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không). Mọi người có thể tìm đọc điển tích này trên gg)

Thần tượng gần trong gang tấc, Thư Viễn Sâm rốt cục cảm nhận được tâm tình của cháu gái, hắn âm thầm thề, về sau nếu không ảnh hưởng học tập, tuyệt không trở ngại Úc Vũ Hủy đi xem thần tượng.

"Cái kia, Nam Vinh Kỳ, lời này của anh ngoại trừ tôi ra thì đừng nên cùng người khác nói, anh sẽ bị giam lại làm nghiên cứu." Sợ Nam Vinh Kỳ bị bắt đến phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, Thư Viễn Sâm cố ý hù dọa hắn, "Những người kia sẽ từng đao từng đao cắt thịt của anh, rút khô máu của anh, anh sẽ rất thảm."

"Thư huynh an tâm, không người nào có thể đả thương ta." Nam Vinh Kỳ lúc nói lời này không hề có một tia khoe khoang, y nói chính là sự thật, tại ba ngàn năm trước, không người nào có thể mảy may đả thương.

Vì để cho Nam Vinh Kỳ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Thư Viễn Sâm bật máy tính lên, tìm một bộ phim liên quan tới phương diện cho y nhìn, lại dọa Nam Vinh Kỳ nhảy một cái "Những người này vì sao bị nhốt ở đây?

"Đây là phim, chính là dùng máy quay phim ghi lại, sau đó sẽ được phát trên máy tính hoặc là trên TV." Thư Viễn Sâm một bên giải thích cho y nguyên lý bên trong, một bên đem phim tua đến cảnh nhà khoa học giam cầm nhân thể để làm nghiên cứu, còn có đoạn nhân loại sử dụng vũ khí hiện đại.

Xác thực làm Nam Vinh Kỳ chấn động.

Y khó có thể tưởng tượng, ba ngàn năm sau, chiến tranh lại đáng sợ như thế, con người trước những vũ khí kia không hề có lực hoàn thủ.

"Này, không biết Thư huynh có thể giúp ta cắt tóc?"

Thư Viễn Sâm ngẩn người "Không phải nói thân thể tóc da thuộc về cha mẹ sao, sao anh lại muốn cắt tóc?"

Nam Vinh Kỳ cười, "Không nghĩ tới Thư huynh càng cứng nhắc."

Suýt nữa quên mất, thời kỳ Chiến Quốc đều tam quan bất chính.

...

"Cắt! Buổi sáng ngày mai tôi dẫn anh đi tiệm cắt tóc cắt đi, tôi cắt không tốt."

"Đa tạ Thư huynh." Nam Vinh Kỳ bởi vì có hắn liền an tâm, y nghĩ đến, Diêu Thuấn chuyển thế vẫn như xưa đối đãi y như tay chân, Tôn Diệu Quang cũng sẽ như thế.

Giống hệt như ngày xưa vậy, quyến luyến y, ái mộ y.

Vừa nghĩ tới Tôn Diệu Quang, Nam Vinh Kỳ nghiêng đầu hỏi Thư Viễn Sâm "Ngươi có biết Cố Nại?"

"Biết, hắn hiện tại là ca sĩ nổi tiếng nhất, cháu gái tôi thích anh ta ghê gớm, giống như bị điên, làm sao anh biết hắn."

Nam Vinh Kỳ giương khóe môi, không cầm được vui vẻ từ trong mắt tràn ra, "Ta cảm thấy hắn chính là Diệu Quang".

"Diệu Diệu Diệu... Tôn Diệu Quang? Tôn Thiên tử? Chẳng lẽ Cố Nại cùng Tôn Diệu Quang giống nhau?"

"Không biết, ta thấy không rõ lắm khuôn mặt người khác... Bây giờ nhìn Thư huynh quả thực có chút mơ hồ."

Thư Viễn Sâm nghĩ, mặt... chứng mù mặt*?" Vậy anh vì cái gì gọi tôi là Diêu Thuấn, vì cái gì nói Cố nại là Tôn Thiên tử?"

Nam Vinh Kỳ sờ sờ vành tai, nói khẽ, "Nghe giọng liền có thể nhận biết."

(*Người mắc chứng mù mặt (prosopagnosia hay "face blind") là những người không nhận biết được khuôn mặt một người từng gặp, kể cả khuôn mặt người quen.)