Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 138: Trêu hoa ghẹo nguyệt

Người đàn ông áo nâu nói cái gì đó, ngoại trừ Trưởng Tôn Vinh Cực, không ai thấy được. Nhưng, câu trả lời của Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn

không hề giấu giếm, đừng nói đám người của thái hậu, chỉ cần người có võ công, người có thính giác hơi nhạy đều có thể nghe được.

--- Nàng thích chơi thì để cho nàng chơi đi ---

Lời này hàm chứa thâm ý nồng đậm khiến không ít người lung lay. Trong

bữa tiệc sinh nhật của thái hậu, Bạch Thủy Lung còn có thể chơi cái gì.

Nếu nhân vật chính không phải là nhóm quý nữ, người nghe sẽ không nghĩ

quá nhiều, nhưng chuyện liên quan đến Bạch Thủy Lung, như vậy trong chữ

‘chơi’ này rất có ý vị sâu xa.

Vẻ mặt thái hậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Bên Hoa Dương có chuyện gì à?”

Theo đạo lí mà nói, hiện nay Thủy Lung đã gả cho Trưởng Tôn Vinh Cực làm vợ, trở thành Võ vương phi, thái hậu không nên gọi danh hiệu quận chúa

của nàng. Nhưng, thái hậu muốn gọi cũng không ai dám nói gì, mọi người

làm bộ như không chú ý. (TN: con quỉ zà =

Một số người có tâm tư liền biết, thái hậu không thích nàng dâu Bạch Thủy Lung này.

Nhưng ngẫm lại, có nhà nào thích đứa con dâu không biết tôn trọng bề trên, chẳng kiêng nể ai.

Giọng điệu Trưởng Tôn Vinh Cực thờ ơ không rõ vui giận: “Có một số con sâu không có mắt khiến A Lung ngứa mắt thôi.”

Thái hậu vừa nghe, làm sao không biết mọi chuyện bị lộ. Nhưng nhìn thái

độ của Trưởng Tôn Vinh Cực, không giống phát hiện chuyện do bà sắp đặt.

Vừa nghĩ tới việc nhanh như vậy mà Trưởng Tôn Vinh Cực đã nhận được tin

Bạch Thủy Lung gặp chuyện, chắc chắn Trưởng Tôn Vinh Cực sai người bảo

vệ Bạch Thủy Lung, cực kì để ý tới nàng, thái hậu không nhịn được siết

chặt tay.

“Này…” Thái hậu làm bộ lo âu, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Kẻ nào to gan như vậy, dám gây sự trong hoàng cung?”

Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì, cũng chẳng thèm liếc thái hậu một cái.

Thái độ cực kì thờ ơ của hắn, người khác chỉ thấy hắn rất sâu hiểm khó dò, không biểu lộ chút vui giận, mua một tặng một.

Thái hậu không đoán được hiện giờ hắn đang nghĩ cái gì, lập tức nhớ đến

khi ở trước mặt Bạch Thủy Lung, hắn để lộ cảm xúc của mình, vẻ mặt rất

sinh động rực rỡ, gây nhiều thiện cảm hơn, trong lòng thái hậu liền giận thúi ruột gan.

Cho nên, người so với người càng tức chết người. Một khi thứ gì đó có so sánh, lập tức phân ra cao thấp.

“Vinh Nhi hình như tuyệt đối không lo lắng?” Thái hậu làm như vô tình

hỏi thử. Bà thật sự rất muốn nghe đáp án Trưởng Tôn Vinh Cực không hề lo lắng cho Bạch Thủy Lung.

Trưởng Tôn Vinh Cực bưng ly rượu trên bàn lên, giọng nói trong trẻo:

“Một đám sâu lúc nhúc mà thôi, có thể làm gì được A Lung chứ.” Dứt lời,

ly rượu đưa tới bên môi, không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt long lang rung động lòng người, khóe môi cười khẽ.

Mặc dù, giọng điệu của hắn rất nhẹ, thái hậu vẫn lóe lên chút coi thường, ghẻ lạnh đối với Thủy Lung.

Bà mở miệng định nói nhưng thấy biến hóa trên mặt của Trưởng Tôn Vinh

Cực thì ngừng lại. Ánh mắt rơi vào ly rượu của hắn, bắt lấy dáng vẻ ưu

nhã thoải mái uống rượu của hắn, ẩn chứa một loại dịu dàng khó nói thành lời. Bà nhìn mà si mê, ánh mắt lập tức trừng lên, tia sáng u ám hiện

lên trong đáy mắt.

Bà nhớ… ly rượu này không phải là ly rượu con tiện nhân kia đã uống.

Chỉ là một chút rượu thôi lại có thể khiến Vinh Nhi lộ ra vẻ dịu dàng

như vậy, thật sự rất dịu dàng, bà chưa từng nhìn thấy một Vinh Nhi khác

biệt như vậy! Từ nhỏ, Vinh Nhi luôn thông minh, lạnh nhạt, luôn nguội

lạnh với mọi người, tại sao hiện nay lại để ý con tiện nhân chết tiệt

kia chứ!

Nếu tiếp tục như vậy, e rằng Vinh Nhi sẽ không chán ghét vứt bỏ tiểu

tiện nhân kia, trái lại càng thêm yêu thích nó. Như vậy, làm sao bà còn

có cơ hội ra – tay.

Đáy lòng thái hậu đau đớn như bị lưỡi dao sắc bén cứa.Hận ý và ác ý nồng nặc dâng lên. Bà không chỉ hận Bạch Thủy Lung, còn yêu hận chồng chất

đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nữa, không cách nào làm tiêu tan được, thầm

nghĩ: Đúng là nuôi phải bạch nhãn lang! (*ý chỉ kẻ bội bạc, ăn cháo đá

bát.)

“Hoàng nãi nãi và hoàng thúc nói gì vậy?” Âm thanh của Khánh vương gia

vang lên, đè thấp giọng: “Hình như con nghe nói hoàng thẩm gặp nạn?”

Thái hậu tặng hắn ánh mắt yên tâm, bình ổn đáy lòng gợn sóng. Lại dò xét Trưởng Tôn Vinh Cực: “Vinh Nhi có biết là kẻ nào to gán gây chuyện

không?”

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nâng mắt, ánh mắt không chút để ý rơi vào mặt thái hậu, giọng điệu lười biếng nói: “Ta chưa điều tra.”

Dung mạo hắn như tranh vẽ, khí chất tùy ý, tiêu sái không kiềm chế được. Nhưng trong vẻ tuấn mĩ mê người như tranh vẽ, lại ẩn chứa thần bí sâu

xa khiến người ta e dè, luôn cảm thấy người này sâu như biển, chỉ có thể đứng xa nhìn sang chớ không thể lại gần, nếu không kết quả nhất định bị ngạt thở bỏ mình.

Thái hậu ngẩn người, bất giác suy đoán. Được rồi, xem ra Vinh Nhi chỉ

mới biết tiểu tiện nhân gặp chuyện phiền phức, hiện tại làm sao có thể

điều tra được ai là kẻ chủ mưu. Bà đúng là giận quá hóa hồ đồ, cứ khăng

khăng hỏi cái vấn đề ngớ ngẩn như thế.

“Mẫu hậu, con đã phái người đi.” Lúc hai người nói chuyện, Trường Tôn Lạc Dần đã kêu cung nữ đi về phía nhà xí.

Vẻ mặt ông ảo não, khó coi, giận chó đánh mèo lên Thủy Lung. Thật là

phiền phức, cố tình gây sự trong ngày sinh nhật của mẫu hậu. Hi vọng

chuyện này không cần gây lớn, nếu làm hỏng ngày mừng thọ của mẫu hậu,

không những bất kính đối với mẫu hậu, còn gây tổn tại danh tiếng của

hoàng thất.

Nhưng, ông không nghĩ lại, nếu thật sự có người dám gϊếŧ Thủy Lung trong ngày mừng thọ của thái hậu, đó cũng là do thủ vệ trong cung không

nghiêm ngặt. Hoàng đế như ông cũng rất có ‘trách nhiệm’.

“Ừ.” Thái hậu đáp lời, lại không yên lòng căn dặn Trưởng Tôn vinh Cực: “Vinh Nhi, không cần lo lắng quá, con ở lại đây chờ đi.”

Nếu hắn không lo lắng, như vậy ở lại chỗ này không ngại mới đúng.

Trường Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng gật đầu.

Thái hậu lấy khăn tay che khóe môi , che giấu nụ cười không nhịn được ở phía sau khăn tay.

Tuy rằng không biết vì sao Vinh Nhi lại tin tưởng tiểu tiển nhân kia như thế chứ. Lại nói, tiểu tiện nhân kia bị phế võ công một năm rồi, căn

bản không thể đánh lại Quỷ Diện Đồng Mỗ và mười hai quỷ sĩ. Huống chi,

trừ bọn họ ra, bà còn chiêu sau, không sợ tiểu tiện nhân kia không trúng chiêu.

Chỉ cần tiểu tiện nhân chết đi, lấy tính cách của Vinh Nhi sẽ có thất vọng chứ không có đau lòng, càng không miệt mài theo đuổi.

Thật ra, thái hậu cũng có chút hiểu biết tính cách Trưởng Tôn Vinh Cực,

cho nên Trưởng Tôn Vinh Cực không tính là gần gũi lắm đối với bà, nhưng

chỉ hơi khác biệt bà cũng thỏa mãn.

Trong mắt thái hậu, Bạch Thủy Lung chỉ là hứng thú nhất thời của Trưởng

Tôn Vinh Cực, giống như món đồ chơi yêu thích mà thôi. Ngày xưa, diện

mạo Bạch Thủy Lung khù khờ, tính tình bạo ngược, bà thấy không lâu nữa

Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ hết hứng thú, đem nàng vứt bỏ. Ai ngờ, sau khi

Bạch Thủy Lung trở về, dung mạo có thay đổi rất nhiều, kể cả con gái

thấy mặt nàng còn kinh diễm, nói chi là đàn ông.

Vừa nghĩ tới chuyện Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ bị Bạch Thủy Lung mê hoặc, bà liền không thể nào yên tâm. Mặc dù bà không nắm rõ thế lực bên ngoài

của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng cũng đoán được hắn tuyệt đối không phải

người đơn giản. Nếu để mặc cho hai người tiếp tục phát triển như vậy,

không chừng địa vịa của Bạch Thủy Lung ở trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực

còn nặng hơn bà. Đến lúc đó, Trưởng Tôn Vinh Cực giúp Bạch Thủy Lung đối phó bà thì đã muộn.

Đây cũng là lí do thái hậu không thể yên lòng tiếp nữa, nóng lòng muốn diệt Thủy Lung.

Nói thật, bà lo lắng cũng đúng. Suy nghĩ của bà cũng rất thấu hiểu

Trưởng Tôn Vinh Cực, đoán được bảy, tám phần suy nghĩ của Trưởng Tôn

Vinh Cực.

Nhưng bà không thể ngờ, trên phương diện tình cảm Trưởng Tôn Vinh Cực

sạch sẽ đến gần như ngây thơ. Bởi vì không có phương diện nhớ nhung này, tự nhiên hắn sẽ lạnh nhạt chán ghét vứt bỏ đối với đám phụ nữ khác, ai

ngờ hắn lại để ý Thủy Lung, đã trải qua một loạt sự việc càng không thể

cứu vãn, tốc độ tình cảm nóng dần cũng tăng nhanh, đồng thời đã được

Thủy Lung dạy dỗ tốt, không chỉ làm việc bá đạo một lòng một dạ, còn

biết tôn trọng ý nguyện của Thủy Lung, cũng không khiến phần tình cảm

hiếm có này đi lệch đường,đương nhiên sẽ không nông cạn đối xử với Thủy

Lung như tiểu thϊếp, vật cưng.

Nếu không phải thái hậu tự tin quá mức, từ một số biểu hiện của Trưởng

Tôn Vinh Cực đối với Thủy Lung đã sớm nhận ra khác thường. Cũng từ lúc

Trưởng Tôn Vinh Cực nhốt Thủy Lung ở sơn trang nghỉ mát cạnh bờ biển,

nhanh chóng cho người đi diệt trừ Thủy Lung, như vậy lúc đó Trưởng Tôn

Vinh Cực nhất định có suy nghĩ như thái hậu suy đoán, nhiều nhất chỉ

thất vọng và tiếc nuối, dù có điều tra ra thái hậu là chủ mưu, hắn cũng

không làm gì thái hậu.

Dù sao chuyện như vậy, khi còn bé Trưởng Tôn Vinh Cực đã trải qua rồi, đều biết mọi chuyện do thái hậu làm, hắn cũng lười quản.

Đương nhiên, thái hậu không biết mấy chuyện này, chờ tới khi bà hiểu thì mọi chuyện đã quá muộn, chỉ có thể hối hận ban xưa không làm.

Bà sẽ không hiểu, hôm nay, Trưởng Tôn Vinh Cực có thể bình tĩnh, thái độ không chút để ý chỉ là vì Thủy Lung hoàn toàn có thể giải quyết đống

phiền toái này, hắn không cần nhúng tay vào.

Nếu Thủy Lung gặp chuyện không may, làm sao thái hậu có thể ngồi đây vui vẻ cười nói.

Đáng tiếc, thái hậu hoàn toàn không tự hiểu lấy, tự cho rằng mọi chuyện

đều nằm trong kế hoạch của bà, nhưng không biết kế hoạch của bà chỉ là

con khỉ nhảy nhót mua vui trong mắt người khác.

Khánh vương nhếch môi, im lặng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực và thái hậu.

Hắn nghe nói hoàng thẩm xảy ra chuyện, nhưng ai mà to gan dám gây chuyện với Võ vương phi trong ngày mừng thọ của thái hậu. Hắn cảm thấy đây

không phải chuyện ghen ghét nho nhỏ của các quý nữ, có thể là liên quan

đến mạng người. Những năm hắn còn ở thành Kỳ Dương, hắn biết Thủy Lung

quanh năm suốt tháng luôn gặp chuyện bị ám sát, e là lần này cũng như

vậy.

Nếu Bạch Thủy Lung gặp sát thủ, vì sao Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn bình tĩnh như vậy. Hắn thật sự… yêu thích nàng sao?

Khánh vương mãi lo lắng, mở miệng: “Hoàng thúc, ngài không tự mình đi xem à?”

Chân mày thái hậu hơi nhíu lại, thái độ Trưởng Tôn Vinh Cực chậm chạp

liếc Khánh vương một cái, đôi mắt lành lạnh bức người, khiến trái tim

Khánh vương đập mạnh, liền nghe âm thanh lười biếng trong trẻo: “Ít nhớ A Lung.” (TN: dịch ra là ‘ngươi ít nhớ nhung A Lung của ta đi nhá !!!! )

Vừa nghe giọng điệu không mang mùi uy hϊếp lại khiến người ta kinh hãi

của hắn. Để người ta luôn cảm giác nếu không làm theo lời hắn nói, nhất

định sẽ rước lấy mầm tai họa.

Khánh vương gia vừa kinh hãi lại cảm thấy buồn cười. Vị hoàng thúc này đúng là bá đạo!

Hiện tại, Bạch Thủy Lung đã khác xưa rất nhiều, không chỉ khuôn mặt xinh đẹp, tính cách cũng xứng với dung mạo, từng cái nhăn mày cười khẽ đều

cực kì mê người.

Nếu Bạch Thủy Lung còn là hoàng hoa khuê nữ, đương nhiên hắn sẽ thử theo đuổi. Nhưng đã sớm biết nàng là phụ nữ đã có chồng, còn là hoàng thẩm

của hắn, hắn làm sao có thể thương nhớ đối phương. Rõ ràng biểu hiện của hắn không hề có mờ ám hay lấy lòng gì hết mà, hắn chỉ nhìn hoàng thẩm

một chút thôi, nói chuyện đôi câu với hoàng thẩm, vậy mà hoàng thúc vẫn

ghi nhớ tới bây giờ. +__+#

Cái này rất quá đáng….

Khụ!

Khánh vương im lặng đem những từ ngữ không tốt để hình dung Trưởng Tôn

Vinh Cực nuốt vào họng, thành khẩn nói: “Hoàng thúc đừng lo lắng, con

không hề có một chút tâm tư không tốt đối với hoàng thẩm!”

Trường Tôn Vinh Cực liếc hắn: “Tâm tư tốt cũng không được có!”

“Ặc.” Khánh vương bị lời của hắn là cứng họng.

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng hừ khẽ. A Lung muốn gì hắn sẽ tự làm cho nàng, cần gì người khác nghĩ cho nàng.

Ngộ nhỡ A Lung nhớ tới người có lòng tốt đó, chẳng phải A Lung sẽ đem lực chú ý chia sẻ cho kẻ đó sao.

“Hừ!” Khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra chút không vui. Ngẫm lại liền cảm thấy cụt hứng, A Lung là người của hắn, không cần mấy cái tên mặt

dày không biết điều này xum xoe.

“Tư Duyên.” Lúc này, Trưởng Tôn Lạc Dần lên tiếng. Ông có thể nhìn ra

chút bất mãn trong chớp mắt của thái hậu, biết thái hậu không thích Bạch Thủy Lung, Khánh vương nói giúp cho Bạch Thủy Lung không phải chọc giận thái hậu sao. Ông dạy dỗ Khánh vương: “Ta đã sai hộ vệ đi, không sao

đâu.”

Mặc dù ông nói lời dạy dỗ, nhưng vẻ mặt lại rất yêu thương.

Một màn này liền thấy, Khánh vương là đứa con được hoàng thượng yêu thương nhất.

Khánh Vương gật đầu đáp ứng, không nhắc lại chuyện Bạch Thủy Lung nữa.

Phía dưới, trong nhóm con cháu quyền quý đã có vài bóng người rời đi.

L*иg đèn trên cao rọi chiếu đường đi, trang trí xinh đẹp phồn hoa.

“Nè!” Một tiếng nói của thiếu niên gọi lên, bóng dáng màu lam đậm chắn

trước mặt nhóm Phương Tuấn Hiền, không thèm khách sáo nói: “Ngươi đi đâu đó, chỗ này là nơi nhiều nữ quyến qua lại nha.”

Phương Tuấn Hiền nhếch môi, lạnh lùng nghiêm nghị cười nhạo: “Bạch tiểu công tử muốn đi đâu.”

Bạch Thiên Hoa không chút kiêng kỵ ngửa đầu nói: “Ta đi tìm tỷ tỷ của

ta. Còn ngươi? Chẳng lẽ ngươi đi tìm cô gái nào đó hẹn hò?”

Phương Tuấn Hiền nghe lời nói thản nhiên của hắn, trong lòng dấy lên cực kì hâm mộ. Rất hâm mộ hắn có thể không kiêng kỵ thể hiện tình cảm quen

biết gần gũi với Bạch Thủy Lung, cực kì hâm một thái độ bảo vệ của hắn

dành cho Bạch Thủy Lung. Những thứ này, Phương Tuấn Hiền hắn không bao

giờ lấy được.

Phương Tuấn Hiền suy nghĩ một chút, nói: “Không phải ngươi đã đoán được rồi sao, còn cản ta làm gì.”

Bạch Thiên Hoa hừ một tiếng, hắn cản lại hắn ta lại chỉ là suy đoán thôi, nghe xong câu trả lời càng khẳng định.

“Nếu ngươi muốn tìm tỷ tỷ của ta, ta khuyên ngươi đừng đi thì hơn. Vì tỷ ta cảm thấy chướng mắt khi gặp ngươi.” Bạch Thiên Hoa nói lời trỉ

trích, vẻ mặt lại không có hung ác nhiều.

Hắn cảm thấy, Phương Tuấn Hiền và Thủy Lung là một cặp oan gia, tóm lại

bọn họ nhất định không thể ở cùng nhau, hai người này từ nhỏ đến lớn ở

chung không có hòa bình.

Bạch Thiên Hoa đi tìm Thủy Lung là vì hắn thấy Thủy Lung đi nhà xí lâu

quá chưa trở về. Đồng thời, thừa dịp nàng rời khỏi bữa tiệc, muốn dẫn

nàng đi chỗ khác chơi, bởi lẽ bữa tiệc này thật là nhàm chán.

Hắn không muốn Phương Tuấn Hiền đi tìm Thủy Lung là vì bọn họ là đôi oan gia, còn do nơi này là địa phương nữ quyến thường qua lại, nếu Phương

Tuấn Hiền và Thủy Lung xảy ra tranh chấp, chắc chắn sẽ có lời đồn không

hay về Thủy Lung.

Bạch Thiên Hoa cảnh cáo xong, cũng không nghe Phương Tuấn Hiền đáp lời, liền xoay người đi.

Phương Tuấn Hiền đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi thay đổi.

Hắn đi tìm Bạch Thủy Lung là vì nghe lời nói mơ hồ của Trưởng Tôn Vinh

Cực, hắn tự nói là vì quan tâm Bạch Thủy Lung cũng là mượn cớ để nói

chuyện riêng với nàng. Để nàng nhớ một phần tình cảm của chính mình, hi

vọng mối quan hệ của đôi bên có thể dịu xuống, dù sao thì Trưởng Tôn

Vinh Cực cũng biểu lộ Thủy Lung không có chuyện gì mà.

Vẻ mặt Phương Tuấn Hiền mơ hồ, sau đó tự cười giễu chính mình.

Phương Tuấn Hiền à Phương Tuấn Hiền, từ bao giờ ngươi trở nên không

quyết đoán như vậy. Chỉ là chút cảm xúc không nên có, nên cắt liền cắt,

cần gì phải do dự.

Hắn từ từ thu biểu tình trên mặt, siết chặt tay, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định đi tiếp.

Từ một nơi bí mật gần đó đứng xem, nếu không có chuyện, hắn không cần ra mặt.

Tin tức Phương Tuấn Hiền và Bạch Thiên Hoa rời khỏi chỗ ngồi nhanh chóng truyền tới tai Trưởng Tôn Vinh Cực.

Hai tai Trưởng Tôn Vinh Cực run lên, vẻ mặt không nhìn ra biến hóa nhưng khí thế trên người hắn lại mạnh hơn, chưa nhìn tới sắc mặt hắn, chỉ

ngồi bên cạnh thôi cũng cảm nhận được hơi thở áp bách này.

Người ngồi ở đây đều là cáo già, làm sao không biết tâm trạng Trưởng Tôn Vinh Cực rất không vui.

“Lại có chuyện gì? Sao Vinh Nhi không vui?” Thái hậu rất quan tâm hắn,

thấy cảm xúc của hắn hơi dao động, lập tức ân cần hỏi han, trong lòng

lại thầm đoán: Không lẽ tiểu tiện nhân xảy ra chuyện? Nếu nó chết thì

không gì tốt hơn!

Trưởng Tôn Vinh Cực nắm ly rượu, nửa ngày cũng không uống, đặt ly rượu

xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Tiểu hồ ly trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Ánh mắt thái hậu sáng lên. Đây không phải là khen, nhìn sắc mặt của Vinh Nhi, có lẽ tiểu tiện nhân kia không chết, mà đang cấu kết với người

khác làm ra chuyện hèn hạ gì đó sao?

Tuy rằng bà hiểu rõ sự tình, nhất định Bạch Thủy Lung bị người khác hãm hại, nhưng bà không cam lòng nghĩ như vậy.

Nếu Thủy Lung ở đây, suy nghĩ nhất định không giống thái hậu.

Vẻ mặt và giọng nói của Trưởng Tôn Vinh Cực khiến người ngoài nhất định

cho rằng hắn ghét bỏ ‘Tiểu Hồ Ly’… Nhưng, Thủy Lung lại thấy, hắn đang

cáu kỉnh, hờn dỗi.

Câu nói ‘Tiểu Hồ Ly trêu hoa ghẹo nguyệt’ này không hề có ác ý, phần lớn đều là cưng chìu và bao dung, tất cả ác ý đều đổ lên đầu ‘ong’ và

‘bướm’.

A Lung nhà hắn hết sức tốt đẹp, có thể trêu hoa ghẹo nguyệt cũng là do

Tiểu Hồ Ly có sức hấp dẫn, chỉ có mấy con ‘ong’ và ‘bướm’ không có mắt

lại không có định lực kia là đáng chết, biết rõ Tiểu Hỏa Hồ là của hắn,

vậy mà vẫn mặt mày sáp lại. ]]]]]]]~~~~

Trường Tôn Vinh Cực đứng lên, không thèm để ý tới thái hậu giữ lại hỏi này nọ, ung dung bước từng bước ra ngoài.

--- Kịch nhỏ ---

Đế Duyên: Một đám rận không có mắt và định lực! ╭(╯^╰)╮

Phương Tuấn Hiền: Mèo Hoang Nhỏ kiêu ngạo xù lông. →, →

Thủy Lung: Là Mèo Lớn, mang vằn như hổ con. o(n_n)o

Đế Duyên: . . . Rống ngao! ( ‵^′ )

Thủy Đại (giả bộ đứng đắn): Đừng ồn! Mọi người nổi giận bi chừ! (cười trộm) hắc hắc hắc hắc…