Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 134: Ghen tuông nhỏ ồn ào

Edit: Tịch Ngữ

Bạch Thủy Lung không có bị vứt bỏ, tin đồn ái thϊếp mới của Võ vương tan thành mây khói, cái gọi là ái thϊếp mới, từ đầu tới cuối Võ vương gia

chung tình chỉ có một mình Bạch Thủy Lung.

Sau chuyện Hội Văn Thơ mà nhóm tứ hoàng tử tổ chức kết thúc, lời đồn

trong thành Kỳ Dương đều phá vỡ. Dân chúng không biết chuyện gì đã xảy

ra, chỉ nghe loáng thoáng dung mạo của Thủy Lung đã thay đổi, từ người

xấu xí biến thành một đại mĩ nhân, cuối cùng thì đẹp đến mức nào, chưa

có người thấy nên không rõ ràng lắm.

Dường như có thế lực mạnh đem chuyện này ém xuống, không cho dân chúng

biết nhiều về diện mạo mới của Thủy Lung. Nhưng giới quý tộc lại truyền

miệng rất nhanh, biết được rất nhiều.

Ngày hôm sau ngày Hội Văn Thơ, một bức họa được đưa đến tay thái hậu.

Tranh vẽ thiếu nữ mặc đồ đỏ đập vào mắt thái hậu, sắc mặt bà ta vặn vẹo

khó tả.

Gọi Yên Lam đã mất đi thính giác đến trước mặt xác nhận xem cô gái trong bức tranh có phải ái thϊếp mới ở trong phủ Võ vương, là cô gái đã thừa

nhận mình là Bạch Thủy Lung ở thuyền hoa Hội Văn Thơ hay không?

Yên Lam nhìn thoáng qua, liền gật đầu nói: “Đúng vậy, cô gái này chính

là ái thϊếp mới được Võ vương gia cưng chiều mà nô tỳ gặp ở vương phủ.”

Mặc dù họa sĩ vẽ bức tranh này không tệ, nhưng không vẽ được thần vận

của thiếu nữ kia (*Thần vận =神韵… ta không biết giải nghĩa, nghĩ là thần

thái, linh hồn….ờ bó tay @@), không vẽ được tám phần nhan sắc của nàng

ta.

Thái hậu nghe xong, ngón tay xiết chặt tay vịn của ghế.

Yên Lam thấy vậy liền kinh hãi. Đã bao lâu rồi bà chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của tiểu thư! Ái thϊếp nhỏ bé kia đã làm gì, cư nhiên có thể

chọc tiểu thư nổi giận như vậy!? (*tiểu thư …ọe ọe….)

Mấy ngày nay, bà ở trong phòng học khẩu ngữ, cho nên bà không biết

chuyện trên thuyền hoa Hội Thi Văn, cũng không biết ái thϊếp mới của Võ

vương gia chính là Bạch Thủy Lung.

“Tiểu tiện nhân! Đúng là có đủ mặt mũi!!!” Thái hậu không giận mà cười, nhẹ nhàng nói nhỏ.

Kinh nghi trong mắt Yên Lam càng đậm. Đúng là tiểu thư tức giận thật

rồi, nếu không bà ta sẽ không đem câu ‘tiểu tiện nhân’ nói ra khỏi miệng đâu.

Thái hậu vươn tay hút bức tranh vào lòng bàn tay, rồi nhìn bức tranh,

thấy thiếu nữ mặc đồ đỏ đạp nước mà đi, khóe miệng cười nhạt, áo đỏ tung bay như tiên nữ. Đáy mắt bà ta hiện lên đố kị, ghen ghét, sau đó chậm

rãi đem bức tranh xé từng chút từng chút: “Dám đùa giỡn mưu trí với ta,

coi ta như con hề mà đùa bỡn!!!”

Thái hậu nhớ tới mấy hôm trước bà kêu Yên Lam đến phủ Võ vương, sau đó

nghe Yên Lam mang những lời nói kia về. Bạch Thủy Lung cố tình không nói rõ mọi chuyện, cố tình giả bộ làm ái thϊếp được nuông chiều khiến bà

mất mặt, cái gì là thân phận của nàng đủ vẻ vang, không cần bà ban ơn…

Đúng, thân phận Võ vương phi đã đủ vẻ vang rồi, đương nhiên không cần bà ban ơn!

Thái hậu càng nghĩ càng tức, ánh mắt âm trầm như muốn lòi ra. Từ khi bà

trở thành thái hậu của Tây Lăng quốc, đã lâu không bị người ta chơi xỏ,

nhục mạ.

Yên Lam quỳ dưới đất, không dám thở mạnh, thầm nghĩ: Tiểu thư hình như

ghét tiểu thϊếp kia thấu xương, thật đáng tiếc, một đại mĩ nhân tuyệt

sắc nhưng lại không sống lâu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thành Kỳ Dương nhìn như hòa bình nhưng đang dần bị âm mưu đen tối bao phủ. Rất áp lực và căng thẳng.

Trong bầu không khí như thế này, ngày sinh nhật của thái hậu cũng đến.

Ngày khắp nơi trong thành Kỳ Dương lộ ra vui mừng. Cho dù là ngày sinh

của hoàng hậu, cũng không có phồn thịnh bằng. Dù sao cũng là đại thọ sáu mươi của thái hậu, người bên lễ bộ đã bỏ rất nhiều tâm tư để chuẩn bị.

Tiệc mừng thọ được tổ chức ở Trường Sinh Cung, Trường Sinh Cung giăng

đèn kết hoa, nơi chốn trang nghiêm lộ ra vui mừng.

Trong hoàng cung, con đường từ Tường Minh Cung của thái hậu đến Trường

Sinh Cung được sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Đường đi, sân khấu, cổng

chào, đình nghỉ mát, cảnh vật… Dọc theo đường đi trang trí bằng những

chậu hoa tươi, đầu mùa đông nhưng hoa nở rất đẹp, cứ năm bước là có một

cung nữ đứng hầu, nhóm thị vệ canh gác, nhóm nhạc sĩ.

Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ăn mặc lộng lẫy ra khỏi phủ Võ vương,

ngồi kiệu đi thẳng vào hoàng cung đến trong Trường Sinh Cung. Thủy Lung

nhìn xuyên qua rèm cửa mỏng của kiệu, nhìn cảnh vật xa hoa bên ngoài,

thầm nghĩ bữa tiệc mừng sinh nhật này, tiêu xài không dưới một nghìn vạn lượng bạc. (*hức 10.002.000. cái này ta không chắc @@)

“Thiên tử muôn đời, tiêu tiền dân chúng. Sống lâu muôn tuổi, dân chúng chịu nạn. Đúng là không nói sai.”

TRưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng nỉ non, liếc mắt nhìn đám con cháu đại

thần thỉnh thoảng nhìn về phía này dậm chân thừ người, đưa tay đem Thủy

Lung ôm vào ngực, để nàng rời khỏi mép cửa sổ, cũng để người ngoài không nhìn rõ tướng mạo của nàng.

“Không cần hâm mộ.” Trưởng Tôn Vinh Cực vuốt tóc nàng, nói: “Chờ tới

ngày sinh nhật của A Lung, ta hứa nhất định tổ chức còn linh đình hơn

bữa tiệc này.”

“Không cần.” Thủy Lung liếc hắn một cái: “Làm cái loại yến tiệc như thế này, còn không bằng ngươi đem núi bạc đưa cho ta.”

Trường Tôn Vinh Cực hé miệng cười: “Hóa ra A Lung là quỷ nhỏ tham tiền.”

“Đã nói, ta là tục nhân, tiền là tục vật, ta chưa bao giờ chê nhiều.”Thủy Lung cười híp mắt nói.

Nụ cười trên môi TRưởng Tôn Vinh Cực càng sâu: “Được, ngày sinh nhật của A Lung, ta liền tặng cho nàng một tòa núi bạc.”

Hai mắt Thủy Lung lấp lánh, ngạc nhiên trong nháy mắt, lập tức bình

thường trở lại, bộ dàng cười tươi có chút giống quỷ hám tiền: “Vậy ta

mỏi mắt chờ mong.”

Nhìn dáng vẻ linh động, giảo hoạt này, đáy lòng Trưởng Tôn Vinh Cực liền ngứa ngáy, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ khác. Núi bạc hình như không

đủ thú vị, chẳng thà làm một phòng đầy bạc đi. Để cho nàng ở trong đấy

hưởng thụ lạc thú của quỷ nhỏ tham tiền. Sau đó, cùng nàng ở bên trong

điên loan đảo phượng… Không biết đó là loại tình cảnh như thế nào?

Đột nhiên, con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực lộ ra du͙© vọиɠ chiếm đoạt nóng

rực, Thủy Lung liếc mắt liền nhìn ra, nàng cảm thấy dở khóc dở cười cái

tên này tại sao có thể động dục ở mọi lúc, mọi nơi vậy nè. Không biết

trong đầu hắn lại nghĩ tới chuyện gì nữa.

“A Lung.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nụ cười của nàng, lòng dạ càng thêm

ngứa ngáy. Nắm chặt tay nàng, nhíu mày: “Nàng không thể yên tĩnh một

chút à?”

Âm thanh oán giận nghe như trách cứ nhưng không hề có ác ý, Thủy Lung vô tội lườm hắn: “Ta có làm gì đâu.”

“Ngày nào cũng quyến rũ ta, chả thèm biết đang ở đâu, lúc nào.” Giọng điệu của Trưởng Tôn Vinh Cực thờ ơ khỏi phải nói.

Thủy Lung liếc xéo ai đó. Rõ ràng chính hắn là người động dục mọi lúc, mọi nơi, lại cố tình đem vấn đề này đổ lên đầu nàng.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lại tối thêm, ánh mắt lên án nồng đậm nhìn

Thủy Lung, giống như im lặng nói ‘nhìn đi, lại quyến rũ ta’ ‘sao nàng

lại không chịu an phận một chút nào hết vậy’.

Thủy Lung càng im lặng nhìn xem càng phát hiện hắn đáng yêu, không khỏi

bật cười, đôi mắt nhướn lên toát ra ý đồ dụ dỗ, phóng đãng; tiến tới

trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực mỗ nhẹ vào môi hắn một cái, sau đó ngước

mắt lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, cười khẽ: “Như vậy, ta liền

thỏa mãn.”