Edit: Tịch Ngữ
Những ngày tiếp theo, thành Nam Vân vẫn trải qua cuộc sống bận rộn nhưng vui sướиɠ.
Từ khi Thủy Lung gặp Đổng Bật đã qua ba ngày, trong ba ngày Đổng Bật không có đi tìm Thủy Lung, Thủy Lung cũng không có cố tình đi tìm hành tung
của Đổng Bật.
Đối với lời nói của Thủy Lung, Đổng Bật chỉ bán tin bán nghi, sau khi cho người đi vào thành Nam Vân phòng thủ, liền im
lặng dây dưa với Thủy Lung. Dường như cá nhân hắn rất kiên nhẫn. Thời
gian này hắn vẫn đóng cửa nghiên cứu nội dung trong giấy TuYến Thành mà
Thủy Lung cho hắn.
Nhưng hắn không biết bản than mình quá nhạy
cảm, lời Thủy Lung nói với hắn đều là nói thật, không hề có ý câu móc
quan hệ với hắn. Lúc đó nói với hắn rất rõ ràng, hắn đã đem chuyện này
ném ra sau đầu, một long vội vàng, tâm tư đã sớm bị các hạng mục chiếm
hết, hắn đâu còn dư thời gian để suy nghĩ.
Ngày hôm đó, Thủy Lung vừa dung cơm trưa xong, chuẩn bị rời khỏi phủ đi xem tiến độ của công
trình kiến trúc trong thành, lộ mặt trước dân chúng, tăng cường xúc động tồn tại của mình. Lúc đi được nửa đường, đột nhiên phát hiện.
Bước chân của nàng khựng lại, không có đi tiếp nữa, hướng về một gốc cây cao to không xa: “Tiểu Ngư Nhi.”
Lời vừa dứt, một bóng người xanh biếc từ trên cây bay xuống. Quỳ gối trước
mặt Thủy Lung, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bao nhiêu
tình cảm, cung kính khiến người khác không thấy lỗi: “Chủ nhân.”
Thiếu niên này nhìn bề ngoài khá xinh đẹp, nho nhã chính là người bị Thủy Lung phái đi Hắc Thủy Bang - Du Ngôn.
Bản lĩnh che giấu của Du Ngôn rất tốt, nếu như là Thủy Lung ngày trước e là khó có thể phát hiện. Nhưng lúc này đối với Thủy Lung mà nói, Du Ngôn
chưa đủ khiến nàng sợ hãi, cũng không sợ hắn theo dõi.
Quan trọng nhất là, Du Ngôn đi theo Bạch Thuy Lung trước kia không lâu lắm, nên
trong kí ức của nàng về Du Ngôn ít đến đáng thương, nàng chỉ biết hắn
được Túc Ương phái đên Xuân Ý Lâu bảo vệ nàng, cũng là người truyền tin.
So với Mộc Tuyết, Du Ngôn càng gần gũi với Túc Ương. Bởi vì có đôi khi Mộc Tuyết không nhất định tìm được Túc Ương, nhưng Du Ngôn lại có thể. Vì
lí do này, Thủy Lung rất đề phòng hắn.
“Ngươi tới nơi này không chỉ vì Lâu Tử Hạng chứ.” Thủy Lung nói.
Du Ngôn: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ chủ nhân.”
Thủy Lung cười. Đột nhiên, nàng biến mất ngay tại chỗ, chớp mắt liền đứng
sau lưng Du Ngôn. Một cây dao găm kề lên cổ hắn, lưỡi dao không chút
nghiêng lệch hướng về động mạch chủ của hắn. Nàng kề sát vào cổ hắn, đôi môi rất gần lỗ tai của hắn, lúc nói chuyện hơi thở không tránh được phà vào tai hắn, giọng điệu mềm nhẹ ẩn ý cười, giống như tình nhân thì thầm nói nhỏ vào tai nhau: “Ngươi cảm thấy ta cần ngươi bảo vệ sao?”
Lúc này, Thủy Lung thực sự không có ý muốn đùa giỡn Du Ngôn. Từng động tác
từng cử chỉ đều như thói quen, đối với phần lớn người, khi nàng càng vô
tình thì, mặt ngoài càng dịu dàng, âm thanh càng mềm mại, khiến người ta không nhịn được run sợ, thả lỏng cảnh giác.
Nhưng mà phần lớn thời gian, kẻ địch buông lỏng cảnh giác trong chớp mắt sẽ lộ sơ hở, tạo thành hậu quả thất bại.
Vẻ mặt Du Ngôn không có biến hóa, chỉ có long mi rũ xuống run rẩy kịch liệt một cái, không bị ai phát hiện.
“Nhiệm vụ của ta là bảo vệ chủ nhân.”
Hắn lặp lại một lần nữa.
Trong long Thủy Lung rất kinh ngạc, đồng thời cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Du Ngôn này, thật cổ quái! Lại giống như rất phức tạp, lại rất đơn giản.
Không biết Túc Ương bồi dưỡng như thế nào. Rõ ràng hắn rất nghe lời Túc
Ương, nhưng lại không phản kháng lại mệnh lệnh Thủy Lung. Coi như căn
bản không có đầu óc, giống như con rối gỗ bị người ta dùng sợi tơ khống
chế, một sợi tơ vô hình. Túc Ương nắm giữ một nữa, nàng kiềm giữ non
nửa.
Vừa nghĩ như vậy, Du Ngôn cũng là một người đáng thương.
Đinh đang.
Thình lình có tiếng chuông thanh thúy vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng
giữa Thủy Lung và Du Ngôn. Thủy Lung nghiêng đầu nhìn về phía sau, liền
thấy cô gái ngoại bang dưới ánh mặt trời. Cô gái mặc cái áo nhỏ nhiều
hoa, bên dưới là làn váy ba tầng hoa văn, làn váy không rộng, nhưng có
thể tưởng tượng được, một khi xoay vòng làn váy sẽ như đóa hoa nở rộ, có thể đung đưa làn song to.
Váy áo rực rỡ lòe loẹt cũng không che mất nhan sắc xinh đẹp của cô gái, một đôi mắt sang ngời, rất là true chọc người.
Tiếng chuông phát ra từ trang sức bằng bạc trên cổ tay và cổ chân cô gái, kèm theo cử động của nàng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang.
Lúc
này, gương mặt của cô gái xinh đẹp dại ra, hai tròng mắt trợn ra có chút đáng yêu. Nàng cứ nhìn Thủy Lung và Du Ngôn như vậy, ánh mắt chuyền từ
người Du Ngôn sang Thủy Lung, tựa như bừng tỉnh, nhưng khϊếp sợ và nghi
ngờ trong đáy mắt càng to lớn.
Thủy Lung liếc nhìn cô gái liền nhận ra thân phận của nàng ta, chính là Ngõa Lặc Oa đã lâu không gặp.
Nàng ta đến… đại biểu cho Trưởng Tôn Vinh Cực cũng sắp đến.
Thủy Lung đang định mở miệng nói, Ngõa Lặc Oa liền mở miệng nói trước: “Ai
nha, ban ngày ban mặt tán tỉnh nhau là không tốt nhá!”
Dựa vào
góc độ của đối phương, nàng ta không thể nào nhìn thấy Thủy Lung cầm dao găm trên tay, lại vì khϊếp sợ trong nháy mắt, mà không có quan sát cẩn
thận. Nhìn sơ qua liền nghĩ rằng Thủy Lung ôm cổ Du Ngôn, ngực dán vào
lưng Du Ngôn, đầu kề sát, môi gần như hôn lên tai Du Ngôn, một bộ dạng
vô cùng than thiết.
Lúc Ngõa Lặc Oa đến, liếc mắt liền thấy bóng
dáng Thủy Lung, hiển nhiên đã nhận ra nàng, đương nhiên cũng nhìn thấy
Thủy Lung than thiết với gã đàn ông khác, sợ đến suýt chút nữa thét chói tai cắt đứt chuyện thân mật của bọn họ. Ai ngờ Thủy Lung quay đầu lại
nhìn nàng, dung nhan xinh đẹp khiến người ta hồn xiêu phách lạc, kinh sợ quá mức khiến nàng không nhịn được ngẩng ngơ, mới biết chính mình nhận
lầm người.
Nhưng với tính cách hào phóng của mình, Ngõa Lặc Oa không hề cảm thấy xấu hổ, còn mở miệng trêu hai người.
Ngõa Lặc Oa vốn nghĩ cô gái áo đỏ sẽ mắc cỡ… Dù không mắc cỡ thì cũng sẽ
thẹn quá hóa giận mới đúng. Ai dè người ta chỉ cười nhạt, dáng vẻ ung
dung nhìn mình, ánh mắt hờ hững, ngược lại làm cho nàng cảm thấy tức
giận và xấu hổ cơ chứ.
Cái bộ dạng kiêm biểu tình này sao mà quen mắt thế nhỉ?
Ngõa Lặc Oa cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ cô gái trước mắt cười đến yêu
nghiệt, cùng với chủ tử yêu nghiệt nhà mình có mờ ám. Ho nhẹ mốt tiếng,
không quên hỏi việc chính: “Vị cô nương này cho ta hỏi, đường đi tới phủ thành chủ đi như thế nào?”
Giọng nói của nàng ta véo von dễ nghe, lúc nói chuyện tứ chi cử động rất nhẹ, tiếng chuông tinh tế vang lên.
Người bình thường sẽ không chú ý đến những chi tiết này, Thủy Lung lại thấy
rất rõ ràng, động tác này, Ngõa Lặc Oa đang sử dụng thuật thôi miên.
“Đây.” Thủy Lung lên tiếng, sau đó liền rời khỏi vị trí sau lưng Du Ngôn, đi tới cái ghế dưới bóng cây ngồi.
Nàng khẽ động, NGõa Lặc Oa mới nhìn rõ tay nàng cầm chủy thủ, cùng với Du
Ngôn có thái độ nghe lời vẫn không nhúc nhích. Cái này không giống bộ
dạng ve vãn lẫn nhau, thì ra là mình đoán sai?
“Cô nương có thể thông báo với thành chủ một tiếng, nói Ngõa Lặc Oa cầu kiến.”
Thủy Lung khẽ híp mắt, vẫy tay với nàng ta, ôn nhu nói: “Ngươi qua đây, ta sẽ nói cho ngươi biết thành chủ đang ở đâu.”
Ngõa Lặc Oa ngẩn người, cảm thấy nụ cười của cô gái này rất đẹp, giống như
hồng mai trong tuyết dịu dàng mà ngông nghênh, ngay cả nàng là con gái
cũng bị hấp dẫn. Âm thanh mềm mại uyển chuyển của thiếu nữ vờn quanh
trong đầu nàng, giống như tiếng vọng từ vực sâu miên mang không dứt, rơi vào long người không dứt. kích động lòng người không dứt, không có biện pháp chống lại phần dịu dàng mê hoặc này.
Bất chợt, Ngõa Lặc Oa
trừng lớn mắt, tỉnh táo lại liền thấy gương mặt xinh đẹp không tỳ vết
của Thủy Lung. Hai mắt tràn ngập đề phòng và hoảng hốt, trên trán toát
ra mồ hôi mỏng, cứng rắn hỏi: “Ngươi là ai?”
Nàng vốn định mê hoặc tâm trí của cô gái này, ai ngờ ngược lại bị người ta mê hoặc.
Nàng chưa từng nghe nói có bậc thầy thôi miên mới xuất hiện, tuổi tác cô gái này không lớn, dung mạo lại xinh đẹp giống yêu nữ như vậy, chẳng lẽ là
nhân tài do gia tộc lánh đời bồi dưỡng ra? Thế lực có thể bồi dưỡng ra
nhân tài như vậy, còn cố tình xuất hiện ở thành Nam Vân, không lẽ là…
(N: tò mò, chẳng lẽ sắp có tiểu tam xuất hiện nữa @@ gia tộc nào nữa
đây!!)
Ngõa Lặc Oa cố gắn bổ sung kiến thức, sâu sắc nhìn Thủy
Lung, nhẹ giọng nói: “Ta là NGõa Lặc Oa, đến từ Huyễn Tộc.” Nàng cẩn
thận quan sát vẻ mặt của Thủy Lung, thấy đáy mắt Thủy Lung lóe lên rồi
biến mất vẻ khác thường, cũng nghi ngờ không biết mình đoán đúng hay
sai.
Ngõa Lặc Oa vẫn còn đang suy tư, chợt bên tai nghe đến tiếng cô gái.
“Ta biết ngươi tên Ngõa Lặc Oa.”
Trong giọng nói của cô gái còn lộ ra tiếng cười, nghe giống như đang trêu
tức, lại rất êm dịu, làm cho người ta động lòng. Nếu như cô gái trước
mắt không phải là nữ, Ngõa Lặc Oa nhất định cho rằng người này dụ hoặc
nàng.
Cô gái này đúng là rất được trời ưu ái, không những có diện mạo tốt, ngay cả âm thanh cũng rất dễ nghe, hơn nữa Bạch cô nương…
Khoan đã, Bạch cô nương?
Ngõa Lặc Oa ngạc nhiên. Lúc này chỉ nhìn thấy bong lưng, liền nhận định cô gái này là Bạch cô nương. Sauk hi
nhìn thấy mặt nàng mới nghĩ rằng nhìn lầm. Nhưng cô gái này mang lại cảm giác rất quen thuộc cho nàng, cộng them âm thanh này và giọng điệu này, không phải cực kì giống với Bạch cô nương sao?
Dáng vẻ biến hóa
của Ngõa Lặc Oa đều bị Thủy Lung nhìn thấy, chờ Ngõa Lặc Oa nhìn mình
chằm chằm, nàng cười nói: “Nghĩ rõ rồi à?”
Những lời này giống như không có báo trước, khiến Ngõa Lặc Oa còn đang nghi ngờ liền có bảy phần khẳng định.
"Bạch. . . Cô nương?"
"Ừ." Thủy Lung không do dự đáp.
Ngõa Lặc Oa ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, nàng ta nhìn chăm chú Thủy
Lung, hận không thể vươn tay sờ sờ mặt nàng, để xem có phải Thủy Lung
mang mặt nạ da người hay không. Nhưng nghĩ lại, nào có người có thể làm
ra mặt nạ giống thật như vậy? Vả lại, chưa từng nhìn thấy dung mạo thế
này, làm sao có thể làm ra mặt nạ có diện mạo xinh đẹp tuyệt trần chứ.
“Cái này…” Ngõa Lặc Oa không nhịn được sợ hãi: “Mặt mũi trước kia của Bạch cô nương đều là giả sao?”
Nàng ta chỉ dự đoán được sự thật này thôi.
Thủy Lung không có giải thích, hỏi lại nàng ta: “Ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì không?”
Ngõa Lặc Oa vừa nghe liền nhớ tới việc chính của mình, nhanh miệng nói:
“Chuyện này, chủ nhân bảo ta đến đây nói với Bạch cô nương, chiều ngày
mai chủ nhân sẽ đến thành Nam Vân.”
“Liền vì chuyện này?” Thủy Lung nhíu mày.
Ngõa Lặc Oa nghiêm mặt: “Chính là chuyện này.”
Thủy Lung khẽ cười khúc khích, đưa tay vỗ vỗ đầu vai Ngõa Lặc Oa: “Cực khổ
cho ngươi rồi.” Chút chuyện nhỏ này lại bắt Ngõa Lặc Oa cực khổ chạy đến đây, người nọ đúng là vẫn tùy hứng bá đạo như trước.
Sau khi
Ngõa Lặc Oa biết thân phận của Thủy Lung, ánh mắt của nàng ta vẫn không
nhịn được nhìn về Thủy Lung, vừa thấy nàng cười liền sửng sốt trong nháy mắt, quên mất trả lời, tò mò hỏi: “Chủ nhân đã sớm biết dung mạo thật
của Bạch cô nương sao?”
Khi xưa, nàng ta rất hiếu kì vì sao chủ
nhân luôn đối xử đặc biệt với Bạch cô nương. Hôm nay, nhìn thấy diện mạo thật của Thủy Lung, không khỏi đoán mò.
Thủy Lung lắc đầu.
Theo lý mà nói, Trưởng Tôn Vinh Cực không biết. Dù sao thì nàng biến thành
bộ dạng thế này, cũng chỉ là chuyện một tháng trước, ngay cả nàng cũng
chưa quen với chuyện này.
Ngõa Lặc Oa thấy nàng lắc đầu cũng
không có kì quái. Dung mạo Bạch cô nương đẹp, thực sự rất là đẹp! So với những cô gái xinh đẹp ngày trước nàng gặp còn đẹp hơn. Thế nhưng còn
kém một chút. Cô gái tuyệt sắc có phong cách khác biệt Thủy Lung nàng ta gặp không ít, chủ nhân cũng từng thấy rất nhiều, nhưng sao lại cảm thấy dung mạo của Bạch cô nương đặc biệt.
“Bạch cô nương, người này là ai dạ?” NGõa Lặc Oa nhìn về Du NGôn vẫn còn đứng im.
Tuy rằng Bạch cô nương cầm dao găm đối với gã đàn ông này, nhưng hai người
kề sát nhau quá mức rồi. May là chỉ có mình nàng nhìn thấy, nếu bị chủ
nhân nhìn thấy, bằng không thì…
Thủy Lung cũng nhìn về phía Du Ngôn: “Nhất định muốn ở lại?”
Du Ngôn không chút biểu cảm lặp lại: “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ chủ nhân.”
“Được.” Thủy Lung đồng ý.
Lông mi của Du Ngôn run lên, nhẹ nhàng nâng mắt lên, nhìn Thủy Lung.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thẳng vào ánh mắt của Thủy Lung, Thủy Lung cười nhạt nói: “Ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.” Không chờ Du Ngôn phản bác,
nàng nói tiếp: “Ta cho phép ngươi ở lại thành Nam Vân, cũng cho phép
ngươi trung thành với nhiệm vụ của mình, ta cho ngươi nhiệm vụ này,
chính là để ngươi bảo vệ ta.”
“Chủ nhân ra lệnh” Du NGôn Yến lặng nói.
Thủy Lung nói: “Đem Hắc Thủy Bang chuyển dời đến hòn đảo phía thành bắc của
Nam Vân, chờ làm xong, ta sẽ ra lệnh khác cho ngươi!”
Du Ngôn: “Nhiệm vụ của ta là…”
Thủy Lung bình thản cắt đứt lời hắn: “Ngươi làm xong những chuyện này… chính là bảo vệ ta tốt nhất.”
Du Ngôn im lặng không nói.
Thủy Lung không biết Túc Ương đã ra lệnh gì cho hắn, có lẽ là giám thị hay
gì đó? Không có hỏi Du Ngôn, bởi vì nàng biết sẽ không lấy được đáp án,
Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Ngươi không muốn rời khỏi bên người ta, có thể ra lệnh cho người khác đi làm chuyện này.”
“Dạ.” Lần này, cuối cùng Du Ngôn cũng có phản ứng.
Thủy Lung phất tay một cái.
Du NGôn im hơi lặng tiếng khẽ bay lên, thân thể liền biến mất.
Ngõa Lặc Oa mơ hồ nhìn ra cái gì đó, mấp máy môi nhưng không nói được lời
nào. Dù sao thì nàng và Thủy Lung cũng không có quen thuộc với nhau lắm. Thủy Lung coi như cũng là một nửa chủ mẫu, suy nghĩ của chủ mẫu thuộc
hạ như cô sao có thể dò đoán.
Bây giờ, Thủy Lung đứng lên, bước ra ngoài.
Ngõa Lặc Oa thấy vậy, vội vàng đuổi theo, không biết Thủy Lung muốn làm gì?
Một đường từ đại viện đi tới cửa lớn phủ thành chủ, tình cờ gặp Lục Quyển
và Hồng Yến vừa mới về. Hai cô gái liền tự nhiên đi bên cạnh Thủy Lung,
Lục Quyển và Hồng Yến đều không quen Ngõa Lặc Oa, vừa hiếu kì lại vừa
đề phòng nàng ta. Hồng Yến mở miệng dò hỏi, trong chốc lát liền trò
chuyện vui vẻ với Ngõa Lặc Oa, kì thật trong mỗi câu nói đều có ẩn ý dò
xét, Ngõa Lặc Oa tìm hiểu cuộc sống gần đây của Thủy Lung và quan hệ với bọn người Hồng Yến. Hồng Yến thì tìm hiểu thân phận và chủ nhân sau
lưng của Ngõa Lặc Oa.
Lục Quyển cẩn thận lắng nghe, liền biết Ngõa Lặc Oa là người của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Thủy Lung cũng để mặc cho bọn họ ‘tán dóc’, cảm thấy hai người này nói
chuyện phiếm giống như niềm vui. Vả lại, nhìn hai cô gái một quyến rũ
xinh đẹp, một diêm dúa lẳиɠ ɭơ, lúc nói chuyện đều có chút xíu cử chỉ
phối hợp, đôi khi lại phát ra tiếng cười ‘ha hả’ ‘khanh khách’; không
biết bản thân trở thành cảnh đẹp ý vui trong mắt người khác.”
Từ
buổi trưa mặt trời treo cao đến buổi chiều ánh nắng nhạt dần, Ngõa Lặc
Oa nhìn thấy Thủy Lung bận rộn trong các sân, nhìn bộ dạng nghiêm túc
của Thủy Lung giống như rất hiểu nỗi khổ của dân chúng. Nhưng thấy mặt
trời chuẩn bị xuống núi, lòng nàng liền lo lắng, đối với Thủy Lung vừa
thảo luận với kiến trúc sư xong, nói: “Bạch cô nương.”
“Ừ.” Thủy Lung nhìn nàng ta nói.
Ngõa Lặc Oa nhẹ giọng nhắc nhở: “Chiều mai chủ nhân sẽ đến.”
Thủy Lung: “Ta biết.”
Ngõa Lặc Oa nóng nảy, "Bạch cô nương biết, vì sao. . ." Liếc nhìn dáng vẻ
vẫn thản nhiên như cũ của Thủy Lung, vẫn nói tiếp: “Vì sao Bạch cô nương không để ý chuyện này?”
Lục Quyển và Hồng Yến đứng phía sau, lắng tai nghe hai người.
Thủy Lung cười nói: “Làm sao mới coi là để bụng?”
Ngõa Lặc Oa không biết Thủy Lung giả vờ không hiểu hay là thật sự không
hiểu, bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là phải chuẩn bị sớm rồi.” Thở dài
một hơi, hết sức tận tình nói: “Bạch cô nương đừng trách ta nhiều
chuyện. Rõ ràng chủ nhân đã sớm muốn đến gặp Bạch cô nương, cố tình lại
bắt ta đến trước báo tin cho Bạch cô nương biết, chẳng lẽ Bạch cô nương
còn không hiểu ư?”
Thủy Lung cười híp mắt nhìn Ngõa Lặc Oa: “Chút tâm tư nhỏ bé của hắn… ngươi cũng nhìn ra sao?”
Ngõa Lặc Oa cười giã lã: “Chủ nhân rất nhớ Bạch cô nương, đương nhiên ngài hi vọng Bạch cô nương cũng nhớ đến ngài.”
“Ngươi muốn ta chuẩn bị nghênh đón hắn à?” Thủy Lung nói một câu liền nói toạc ý nghĩ của Ngõa Lặc Oa.
Ngõa Lặc Oa gật đầu, mặt đầy mong chờ nhìn Thủy Lung. Mấy ngày nay, áp khí
của chủ nhân hơi bị thấp, tuy rằng không có làm ra mấy chuện giận chó
đánh mèo, nhưng hắn sinh ra áp suất như vậy, thực sự khến người ta khϊếp đảm. Nếu như ngày mai Bạch Thủy Lung có thể khiến chủ nhân vui vẻ, như
vậy còn gì tốt hơn.
Thủy Lung cười một tiếng, "Ta biết."
Ngõa Lặc Oa trợn hai mắt. Biết? Biết cái gì? Đã biết rồi sao còn không tỏ ra tích cực một chút đi?
Thủy Lung không có giải thích thêm gì nữa.