Edit: Tịch Ngữ
Tiếng chuông trong Lan Viễn sơn trang vang lên, Liêu Ngân sai người mọi người trong sơn trang triệu tập đến, sau đó giải thích đơn giản chuyện bảo
vật cho mọi người biết. Đương nhiên chuyện giải thích không thể đêm thân phận Trưởng Tôn Vinh Cực tiết lộ ra ngoài. Ông chỉ nói bảo vật chỉ là
hư cấu, vì muốn tạo danh tiếng cho Lan Viễn sơn trang.
Tuy Liêu
Ngân biết rõ giải thích như vậy sẽ khiến danh vọng của Lan Viễn sơn
trang xuống dốc không phanh, nhưng so với tính mệnh, cái này chẳng là gì hết.
Quả nhiên, khi nghe Liêu Ngân giải thích như vậy, mọi người liền công khai lên án ông. Liêu Ngân mạnh mẽ đưa mọi người ra về, ông
thấy may mắn vì sơn trang ở nơi hẻo lánh, xung quanh không có môn phái
lớn. Lần này những người đến đây đều không phải là người có quyền thế,
dù Liêu Ngân đắc tội bọn họ, không sợ người khác báo thù.
Nhưng
Thích Tu Kiệt không phải là người dễ bị đuổi đi. Lưu Vân Cốc là môn phái hạng nhất trong giang hồ, y còn là thiếu chủ của Lưu Vân Cốc. Nếu lỡ
đắc tội với y, mọi sinh mệnh trong Lan Viễn sơn trang đều vì một câu nói của hắn.
Đương nhiên, nếu Trưởng Tôn Vinh Cực đồng ý quan tâm
chuyện sống chết của người trong sơn trang, như vậy ông cũng không sợ
thế lực của Thích Tu Kiệt. Cố tình, Liêu Ngân biết rõ mình phạm sai lầm
lớn, hôm nay đang định cố gắng cứu bổ, ông đâu còn hi vọng xa vời Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ ra tay cứu ông.
Trải qua một phen giải thích,
mọi khách mời đều được đưa ra khỏi Lan Viễn sơn trang. Chỉ có một số
người vẫn nán lại ở Lan Viễn sơn trang, lấy lí do ngủ lại một đêm rồi
trở về. Về phần Thích Tu Kiệt, y không nói rõ vì sao không rời đi. Liêu
Ngân không tiện mở miệng đuổi y đi, nghĩ tới chuyện hắn bị mọi người
quần ẩu trong Lan Viễn sơn trang của ông, ông càng không dám đi chọc y.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bảy canh giờ cũng không lâu lắm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Dựa theo nhẩm tính, vào rạng sáng Phượng Nhãn
Quả sẽ chín mùi. Vì tránh bị xảy ra phiền phức, sau khi Trưởng Tôn Vinh
Cực và Thủy Lung ăn tối xong, đại khái bầu trời nhanh tối đen, liền đi
tới Băng Lam Cốc lần nữa.
Mặc kệ trời bên ngoài như thế nào, cảnh sắc trong Băng Lam Cốc vẫn như lúc đầu. Tuyết tinh (N: tôi nghĩ là băng nhũ) sáng dịu, đem khung cảnh chung quanh chiếu sáng, nhìn lâu có thể
khiến ánh mắt bị tổn thương.
Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực
liền đứng không xa chỗ cây Phượng Nhãn Quả, nhìn thấy màu sắc của vỏ quả càng ngày càng trong suốt.
Trong Băng Lam Cốc, đương nhiên không có cách cảm nhận sự biến đổi bên ngoài của trời đất rồi. Nhưng Thủy
Lung rất mẫn cảm đối với sự thay đổi của thời gian, mặc dù bản thân đang ở trong một không gian đóng kín, nhưng nàng đại khái có thể đoán được
bên ngoài là giờ nào.
Hương thơm trong không khí càng ngày càng
đậm, Thủy Lung cảm thấy đói bụng đến khó chịu. Khi nhìn thấy rễ cây của
Phượng Nhãn Quả bị héo rũ, riêng trái cây màu đỏ vàng kia gần như sắp
rụng xuống, thân thể Thủy Lung khẽ nhích lại gần, đưa tay đón lấy Phượng Nhãn Quả.
Phượng Nhãn Quả rơi vào bàn tay ấm áp, một chút cũng không giống với thực vật sinh sống ở nơi lạnh giá.
Trường Tôn Vinh Cực nói: “Phượng Nhãn Quả là thuộc tính quả, sống ở nơi đất
bình thường sẽ đem phạm vi xung quanh nó đốt cháy, bản thân nó thì không lấy được chất dinh dưỡng cần thiết.”
Thủy Lung không hiểu rõ về
Phượng Nhãn Quả, nghe Trưởng Tôn Vinh Cực giải thích xong, thầm nghĩ
đúng là bảo vật, không giống vật bình thường.
Trưởng Tôn Vinh Cực nói tiếp: “A Lung hãy ngồi lên trên tảng băng rồi ăn nó.”
Thủy Lung liếc nhìn Phượng Nhãn Quả trong tay: “Ăn cũng phải coi trọng như vậy à?”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ gật đầu: “Nếu nàng ăn nó tại đây, sẽ bị Phượng Nhãn Quả đốt cháy.”
Cái này Túc Ương không có nói với nàng, nàng đương nhiên sẽ không nghi ngờ
Trưởng Tôn Vinh Cực, phi thân tới sườn băng đá lởm chởm tìm một chỗ hơi
bằng phẳng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Vinh Cực,
thấy hắn đứng cách đó không xa, tầm mắt cũng đang nhìn về phía nàng.
Không hiểu sao, trái tim Thủy Lung loạn một nhịp, đập từ nhanh đến chậm, một cảm giác ấm áp dịu dàng dâng lên.
Nàng biết hắn luôn che chở cho nàng.
Nếu như là trước kia, nàng cảm thấy loại chuyện này rất quái đản, buồn
cười. Bây giờ, không ngờ nàng lại dễ dàng bị cảm động như vậy.
Ánh mắt Thủy Lung dao động, nhìn Phượng Nhãn Quả trong tay, mắt lóe sáng.
Nàng có dự cảm, Phượng Nhãn Quả không những có thể khiến nàng lột xác, còn
mang tới cho nàng vô số chuyện không thể ngờ. Từ đó, cuộc sống của nàng
có nhiều phức tạp, hỗn loạn hơn. Mặc dù, cuộc sống hiện tại của nàng
cũng không đơn giản thoải mái cho lắm.
Thủy Lung nhếch môi, mặc kệ nó có phức tạp ra sao, nàng cũng không để hoàn cảnh khốn khó thao túng cuộc sống riêng của nàng.
Phượng Nhãn Quả vào miệng, một hột đỏ vàng bị Thủy Lung phun ra, rơi xuống trên mặt băng.
Đây cũng là chỗ quý giá của Phượng Nhãn Quả.
Trong thiên hạ chỉ có một cây, một ngày nào đó quả của nó chín mùi thân và rễ cây sẽ héo rũ trở thành bột phấn, chỉ để lại một cái hột. Hột của quả
kia, cũng chính là cây Phượng Nhãn Quả đời kế tiếp được sinh ra.
Thủy Lung cảm thấy Phượng Nhãn Quả cũng như hoa quả mà thôi, cũng như trái
cây ướp lạnh thôi. Vào miệng liền tan còn chưa nói, nuốt xuống cổ họng
giống như uống nước, chảy xuôi vào dạ dày, ấm áp vây quanh, sau đó càng
ngày càng nóng lên, đặc biệt là trên lưng giống như bị dao cắt qua, khó
chịu khiến trán nàng đều rịn ra mồ hôi.
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy
sự thay đổi của nàng, da thịt bên ngoài đều hiện lên ửng hồng, mồ hôi
từng giọt từ trên trán chảy xuống, mồ hôi càng ngày càng nhiều, cánh mũi hắn không khỏi phập phồng, ngửi hương thơm trên người Thủy Lung, rất
nồng nặc, nồng đến nỗi thiêu đi một phần thanh u, thoát tục, sinh ra một phần mị hoặc mê người.
Trưởng Tôn Vinh Cực biết lúc này hắn
không thể đi quấy rầy nàng, mặt mũi chỉ có thể căng chặt, lẳng lặng chăm chú nhìn vào nàng.
Những chuyện liên quan đến Phượng Nhãn Quả, hắn không biết nhiều lắm.
Phượng Nhãn Quả có xuất xứ từ Phượng Trào Quốc, là quốc bảo của Phượng Trào
Quốc. Nó có công dụng rất mạnh, có thể tăng cường nội lực, có thể kéo
dài tuổi thọ, khiến người ta lột xác. Dưới tác dụng mạnh mẽ như vậy, vẫn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Nhất định phải chịu đựng nó mới có công
hiệu. Nếu người bình thường ăn phải, kết quả chỉ là bị Phượng Nhãn Quả
thiêu cháy rụi mà thôi.
Phượng Nhãn Quả nguy hiểm như vậy, làm sao Trưởng Tôn Vinh Cực lại dám cho Thủy Lung ăn?
Nguyên nhân là vì hắn tìm được một khối băng ngàn năm, cũng vì có hắn ở đây.
Hắn nhìn ra được Thủy Lung rất muốn có Phượng Nhãn Quả, nếu nàng muốn,
hắn nghĩ biện pháp cho nàng đạt được nó, đồngt hời bảo vệ tính mạng của
nàng.
Trưởng Tôn Vinh Cực chờ thời gian trôi qua, chỉ chờ nếu thấy Thủy Lung không ổn thì ra_tay trợ giúp.
Nhưng mà, mọi chuyện hình như vượt quá dự đoán của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Dựa vào hiểu biết của hắn, lúc ăn Phượng Nhã Quả, thời gian qua càng lâu
thì càng nguy hiểm. Nhưng Thủy Lung không giống, ban đầu cả người nàng
đỏ bừng, tuôn nhiều mồ hôi, vẻ mặt rất ẩn nhẫn. Khoảng chừng nửa canh
giờ sau, ánh mắt nàng chậm rãi trầm tĩnh lại, trán giãn ra dường như có
chút thoải mái.
Cố tình nàng không có tỉnh lại, hai mắt nhắm chặt, bộ dạng giống như rơi vào trạng thái nhập định.
Trưởng Tôn Vinh Cực nghi ngờ, nhìn kỹ Thủy Lung, thấy nàng không có gì khác thường mới yên lòng.
Nàng không khó chịu, như vậy thì tốt rồi.
Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ thế, vẻ mặt dần như hòa, nhìn Thủy Lung trên tảng băng ngàn năm một cái, không nhịn được giật mình.
Lúc này trong Lan Viễn sơn trang.
Trời tối gió lạnh, ánh trăng rã rời, hơn nữa trời chạng vạng, sắc trời càng lúc càng mờ tối đến đưa tay không thấy năm ngón.
Từng đạo bóng đen vọt qua trong bóng đêm, im hơi lặng tiếng khiến người ta
không phát giác. Dù có người nhìn thấy, e rằng cũng cho rằng bản thân bị ảo giác.
Trong một căn phòng nằm ở phía đông bắc, truyền tới từng tiếng khẽ ngâm ái muội.
“Thiếu gia, thiếu gia, xin người…ừ a ~ tha cho Dĩnh Nhi đi ưm…” Tiếng giường
lay động, tiếng cô gái nũng nịu mềm mại kêu. Thanh âm này thật cao, rất
mê người. Nghe không giống cầu xin tha thứ, ngược lại giống như muốn
nghênh đón lại vờ cự tuyệt.
Gã nam nhân điên cuồng nhún người
trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô gái, cũng chính là Thích Tu Kiệt hôm
nay bị mọi người quần ẩu. Lúc này, trên mặt hắn đã được bôi thuốc, không còn sưng phù như ban ngày, nhưng vẫn còn vết bầm tím, khiến khuôn mặt
tuấn tú của hắn có chút ngớ ngẩn.
Hắn hung hăn va chạm, không giống như cảm xúc được giao hoan, ngược lại giống như cảm giác lạnh lugf với kẻ thù.
“Tiện nhân đáng chết!” Thích Tu Kiệt thở dốc chửi nhỏ, không biết là nhục mạ
Dĩnh Nhi hay là mắng chửi người nào khác: “Sao? Được thiếu gia làm cho
thoải mái như vậy, ngươi thật sự muốn thiếu gia dừng lại?”
Hai
tay Dĩnh Nhi vội ôm chặt cổ hắn, liên tục kiều mị nói: “Thiếu gia, Dĩnh
Nhi nói đùa. Cho dù thiếu gia có làm Dĩnh Nhi chết ở trên giường, Dĩnh
Nhi cũng cam tâm tình nguyện… ưm!” Nghe được lời ả, Thích Tu Kiệt càng
dùng sức. (N: tmd)
“Tiện nhân, đúng là tiện nhân.” Thích Tu Kiệt
cười nhạo chửi nhỏ, từng chút lại từng chút xâm nhập, nhìn dáng vẻ mê
loạn của Dĩnh Nhi, trong lòng y nhớ tới cô gái mặc đồ đỏ kia, một thiếu
nữ cao ngạo. Nếu như không phải trang phục khác nhau, e là y sẽ nghi ngờ nàng là Huyễn Âm Yêu Oa lừng lẫy trên giang hồ. Vì mê hồn thuật là
tuyệt chiêu mà Huyễn Âm Yêu Oa hiểu rõ nhất.
Thích Tu Kiệt càng
nghĩ càng tức giận, nghĩ thầm: Sớm muộn gì cũng có một ngày, y nhất đinh mang con tiện nhân đó đè dưới thân, hung hăn dày xéo một phen.
Trong đầu hắn tràn đầy lửa giận và du͙© vọиɠ mãnh liệt, không có phát hiện một bóng đen đang tới gần căn phòng. Khi lưỡi dao im lặng xẹt qua cổ y thì, Thích Tu Kiệt mới giật mình tỉnh giấc, không chút suy nghĩ liền đem
Dĩnh Nhi dưới thân ra chắn trước người.
“A!” Dĩnh Nhi hoảng sợ hét lên, đầu vai bị đâm thủng.
Sau khi Thích Tu Kiệt tránh được một kiếp, trên đầu đều là mồ hôi lạnh, lạnh giọng quát: “Ngươi là người phương nào?”
Người nọ mặc đồ đen, không có che mặt, bộ dạng bình thường, không chút biểu
tình. Lúc này, gã không có trả lời câu hỏi của Thích Tu Kiệt, từng chiêu từng chiêu ám sát Thích Tu Kiệt.
Thích Tu Kiệt vội vàng rút kiếm, cùng đánh nhau với thích khách.
Từng âm thanh giòn rụm của binh khí vang lên, trên người Thích Tu Kiệt không một sợi vải, lúc đánh nhau thì chim nhỏ lúc lắc, hình ảnh trông rất khó coi lại rất buồn cười (N: tha thứ cho cách dùng từ quá bỉ ổi của ta
==). Thích Tu Kiệt biết bộ dạng hiện tại của y rất xấu xí, lôi thôi, tức giận đến xanh mặt, thầm nghĩ mau chóng đem người này gϊếŧ quách cho
nhanh, để giải mối hận trong lòng.
Nhưng, võ công của thích khách rất cao, trong thời gian ngắn hai bên đánh ngang tay.
Không phải Thích Tu Kiệt không nghĩ rời khỏi nơi này trước, nhưng bây giờ
trên người hắn không có một sợi vải, cũng không biết bên ngoài có đồng
bọn của thích khách không. Nhất thời liền cứng rắn đấu với thích khách,
trong lòng vừa phiền chán và khó chịu.
Vụt!
Âm thanh phi tiêu vang lên một cách đột ngột, bắn vào trái tim Thích Tu Kiệt từ phía sau lưng.
Đột nhiên, sắc mặt Thích Tu Kiệt trắng bệch, khó tin nhìn trước ngực mình.
Vốn dĩ thích khách suýt đâm vào người y, đem dao găm cắm vào ngực bên
trái của y. Lần này, trước sau đều bị tấn công, hoàn toàn không có chỗ
sống.
Thích Tu Kiệt há miệng, máu cuồn cuộn rỉ ra từ miệng. Con ngươi rời rạc, con người tắt thở ngã xuống.
“A a a a a a a.” Dĩnh Nhi ngã ngồi trên giường liên tục kêu la.
Vốn dĩ, ả nghĩ rằng làm vậy có thể khiến người khác tới cứu, lại phát hiện
mặc kệ mình kêu hét ra sao, xung quanh cũng vắng lặng. Ả nhớ tới lúc
Thích Tu Kiệt tập kích, vì sao ám vệ không xuất hiện, chẳng lẽ… Ám vệ đã sớm bị người này giải quyết?
Dĩnh Tử vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt
liền trắng bệch không còn chút máu. Ả biết chạy không thoát, nhưng trong lòng vẫn dấy lên hi vọng, đau khổ cầu xin người áo đen: “Không cần, van cầu ngươi, không cần, ta không nhìn thấy gì hết, cái gì cũng không
biết!!!!”
Mặt gã thích khách không chút biểu cảm nhìn ả, đem lệnh bài vứt xuống trước mặt ả, người liền bay ra khỏi cửa sổ.
Dĩnh Tử trợn mắt nhìn cửa sổ mở toang, không dám tin người nọ dễ dàng buông
tha cho ả. Ước chừng qua một lúc, ả vẫn còn mở to mồm thở dốc, cầm lệnh bài gã đồ đen kia vứt lại.
Lệnh bài có màu nâu đỏ, ở giữa khắc hai chữ Vô Ưu.
Vô Ưu Cung?
Ngón tay Dĩnh Nhi khẽ run lên, tâm thần càng rung đến khó bình ổn.
Hơn một năm trước, Vô ƯU Cung đã ẩn náu. Rất ít gây loạn. Sao lại bất ngờ
xuất hiện ở nơi hẻo lánh như Lan Viễn sơn trang? Còn gϊếŧ chết thiếu chủ của Lưu Vân Cốc? Chẳng lẽ đây là điềm báo Vô Ưu Cung muốn tái xuất
giang hồ? Không đúng! Tuy Vô ƯU Cung cuồng ngạo, nhưng không đến mức vô
duyên vô cớ gϊếŧ người. Lại nói từ trước tới nay, Lưu Vân Cốc và Vô ƯU
Cung không có thù hận, vì sao bọn họ lại chạy đến gϊếŧ thiếu chủ?
Chỉ có thể là hãm hại!!!
Trong mắt người chính phái, Vô Ưu Cung chính là tà ma ngoại đạo, gϊếŧ người
phóng hỏa không chuyện gì không dám làm. Hôm nay, Tu Kiệt thiếu gia bị
gϊếŧ, dù sao cũng phải có người đứng ra gánh tội, Vô Ưu Cung là tà phái, tự nhiên trở thành đối tượng bị lợi dụng.
Dĩnh Nhi ngẩng đầu
nhìn thi thể của Thích Tu Kiệt, trong mắt hiện lên thù hận. Ả vẫn nhớ rõ việc Thích Tu Kiệt đem ả làm bia chống đạn, bây giờ vết thương trên vai vẫn còn nhức nhói.
Tuy rằng ả không có tình cảm với hắn, nhiều
nhất chỉ là lợi dụng. Nhưng bị người ta bắt làm tấm bia, xém mất luôn
cái mạng, rốt cuộc vẫn không nhịn được oán hận.
“Người trong Lưu
Vân Cốc đều biết ta cùng thiếu gia đi ra ngoài, hôm nay ám vệ và thiếu
gia đều chết, chỉ còn mình ta sống. Nếu quay về Lưu Vân Cốc, nhất đinh
sẽ bị cốc chủ giận chó đánh mèo trách phạt. Không chỉ chết, e là còn
sống không bằng chết.” Dĩnh Nhi thầm thủ thỉ, suy tính con đường tương
lai của mình: “Nếu như ta cải trang rời đi, như vậy cốc chủ càng nghi
ngờ hơn, cả đời đều thấp thỏm bị người trong cốc truy sát…”
Bỏ
trốn không được, không trốn càng không xong, sắc mặt Dĩnh Nhi càng lúc
càng khó coi. Đột nhiên, đầu ả lóe lên linh quang, nhìn về lệnh bài
trong tay. (N: nghi là vô ưu cung của anh Cực, ả làm thế dám chắc ả sống còn dễ chịu hơn khi lọt vô tay cốc chủ :v )
Thích khách không
gϊếŧ ả, lại đem lệnh bài bỏ lại cho ả, rõ ràng có ý đồ. Nói không chừng, thích khách kia muốn ả đem lệnh bài của Vô Ưu Cung về Lưu Vân Cốc, sau
đó cốc chủ sẽ nghĩ rằng người gϊếŧ thiếu chủ chính là Vô ƯU Cung.
“Ta có thể nói vì may mắn nên mới thoát được, còn nhặt được lệnh bài, khi
biết được người gϊếŧ Tu Kiệt thiếu chủ. Như vậy, cốc chủ sẽ đem lửa giận trút lên đầu Vô Ưu Cung, bản thân ta lấy công chuộc tội, không bị phạt
thê thảm.”
Dĩnh Nhi xiết chặt lệnh bài trong tay, mặc kệ hung thủ có phải là hung thủ hay không. Càng không cần biết Vô Ưu Cung có thật
sự bị hãm hại hay không, trong mắt ả, tính mạng mới là quan trọng nhất,
liền chấp nhận tính toán này, ngầm nhắc nhở chính mình không được để lộ
sơ hở.
Khi Thích Tu Kiệt mất mạng, Lan Viễn sơn trang cũng có một trận đánh nhau.
Trận đánh này tới rất nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Trong phòng ngủ Liêu Ngân, Liêu Ngân mặc áσ ɭóŧ dài đứng trước mặt bốn người
mặc đồ đen, vẻ mặt hắn khù khờ, hai mắt vô thần, động tác của tay chân
cũng cứng đờ, nhìn giống như con rối.
Một trong số bốn hắc y nhân nói: “Liếc mắt liền nhìn ra sơ hở.”
Một người trả lời: “Hơn nửa canh giờ, Cổ Khôi Lỗi (N: cổ khiến người ta
thành con rối) sẽ hoàn toàn dung hòa với hắn, như vậy sẽ có chín phần
giống.”
Không chỉ là Liêu Ngân, toàn bộ Lan Viễn sơn trang đều
biến hóa trong im lặng. Ngay cả khu cấm địa của Trưởng Tôn Vinh Cực
cũng không ngoại lệ. Nhưng tối nay, Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung
đều đi Băng Lam Cốc, trong viện chỉ có một mình Phong Giản.
Khi hắc y nhân đi vào viện, rất ít ngủ trong phòng. Phong Giản nằm trên cành cây to lập tức phát hiện.
Hắn mở to hai mắt, ngưng thở nhìn hành động của hắc y nhân, trong mắt hiện lên trầm tư.
Đám người này là do ai phái tới? Đến đây có mục đích gì?
Phong Giản phát hiện có vài hắc y nhân công phu không tệ, tất cả đều không
phải là thuộc hạ được thế lực bình thường đào tạo ra. Mấy gã hắc y nhân
đem nơi này lục tung, không tìm thấy ai liền rời đi.
Khinh công
của Phong Giản tốt hơn bọn họ rất nhiều, tìm cơ hội phóng ngân châm đâm
vào sau gáy hắc y nhân đi cuối. Thân ảnh đánh tới nhanh như gió, mau
chóng tha người nọ đến nơi ẩn nấp, chờ khi đám người kia phát hiện, cũng không tìm được bóng dáng Phong Giản.
Phong Giản đem hắc y nhân
kéo tới phía sau núi giả, điểm vào kinh mạch tay chân của y, mới đem
ngâm châm nhổ ra, thấy hắc y nhân tỉnh lại, liền bóp hàm y: “Đem những
gì ngươi biết nói cho ta nghe.”
Hắc y nhân không nói được một lời, hai mắt không có một chút tình cảm.
Phong Giản nhướng mày, bóp miệng y mở ra, không thấy đầu lưỡi của y.
Người này bị rút lưỡi.
PHong Giản lại liếc mắt nhìn hắc y nhân một cái, một chưởng bổ về cổ hắc y nhân, đem người đánh chết.
Hắn biết, người này dùng thủ đoạn tàn nhẫn bồi dưỡng ra tử sĩ, gần như
không hề có tình cảm nào dám nói. Nếu như vậy, tuyệt đối không thể lấy
thông tin gì từ y, không những bị rút lưỡi, hơn nữa tư tưởng cũng bị
khống chế, e là Ngõa Lặc Oa cũng huề vốn.