Song Liêm Đoạt Mệnh

Chương 32: Giao long động

Truyện: Song Liêm Đoạt Mệnh (Bọ Ngựa Du Ký)

***

Bọn chúng vậy mà tiến hành giao phối với nhau cả đêm hôm đó. Sáng hôm sau, nơi đó nào có con bọ ngựa đực kia mà chỉ còn có con Nữ Vương bọ ngựa ở đó. Bên cạnh nó chỉ còn lại hai cái tay của con bọ ngựa đực còn sót lại. Thì ra trong lúc giao phối, nó đã bị Nữ Vương cắn đứt đầu. Tuy là bị mất đầu, nhưng thân dưới của nó vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ giao phối của mình.

Cuối cùng thân thể của nó đều bị Nữ Vương ăn thịt để bổ sung năng lượng cho bản thân và đời sau của nó.

Trên người Nữ Vương bọ ngựa xuất hiện một lớp ánh sáng mờ ảo bao phủ nó. Ngày hôm sau, lại có một con bọ ngựa đực khác đến giao phối cùng nó.

Chuyện như vậy liên tục tiếp diễn cho đến mười ngày sau. Trong mười con chỉ có bốn con bọ ngựa đực may mắn thoát chết rời đi.

Lúc này hào quang trên người Nữ Vương đã vô cùng sáng. Thân thể của Nữ Vương đã vô cùng nặng nề, nó chuẩn bị đẻ trứng.

Tìm đến một thân cây to, một cái tổ được nó xây dựng lên từ chất dịch màu lam nhạt từ đuôi của nó. Vừa xây tổ nó lại đẻ trứng màu vàng vào giữa. Nữ Vương mất hơn mười sáu tiếng đồng hồ để xây dựng và đẻ một nghìn cái trứng vào bên trong tổ.

*Bọ ngựa bình thường mất khoảng năm tiếng để xây dựng và đẻ khoảng một trăm đến bốn trăm cái trứng vào bên trong. Sau ba đến mười tuần trứng sẽ nở và bọ ngựa con sẽ xuất hiện. Nhưng Nữ Vương là yêu thú to lớn hơn cho nên cái tổ nó xây cũng to lớn hơn. Và khả năng sinh sản cũng cao hơn nên số lượng trứng cũng đạt đến gần một nghìn quả. Vì lí do này mà cần đến mười con bọ ngựa đực mới đủ để thụ tinh hết cho số trứng của nó.

Bình thường đợi khoảng một tháng sau thì số trứng này sẽ hoàn toàn nở ra thành những yêu thú bọ ngựa non. Và sau vài lần lột xác chúng sẽ trở thành yêu thú bọ ngựa trưởng thành.

Nhưng mà ở Thú Tràng này, bọn chúng không có cái cơ hội đó nữa rồi.

Giao Long từ bên dưới lòng song mở ra hai mắt. Nó chờ chính là giây phút này, đợi sau khi Nữ Vương bọ ngựa đẻ trứng chính là lúc nó đi bắt lấy những quả trứng này cùng với những người vào thú tràng săn bắt.

Bởi vì Giao Long biết mỗi lần thú tràng mở ra cũng sẽ có một đàn bọ ngựa được dịch chuyển đến đây. Mà mỗi khi bọn chúng bắt đầu sinh sản, con đực sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho đám trứng. Mà đám trứng này có một số quả sẽ chứa đựng một loại năng lượng thần bí vô cùng mạnh mẽ, là thứ mà Giao Long đang cần để lột xác.

Máu huyết của nhân loại cũng có loại năng lượng này nhưng chỉ chứa một lượng rất nhỏ mà thôi. Kể cả trên người Nữ Vương bọ ngựa cũng chỉ có rất ít loại năng lượng thần bí kia.

Trần Văn Châu cũng cảm nhận được loại khí tức của năng lượng thần bí kia. “Luân hồi chi lực tại sao lại xuất hiện ở đây?”

- Grào … Grào….

Tiếng Giao Long gầm gừ vang vọng khắp Thú Tràng, nó vậy mà hóa thành một nam thanh niên có khuôn mặt âm tà. Dưới chân hắn bị xích sắt trói buộc. Sau đó từ từ nổi lên mặt nước, hắn mặc trên người một cái khố màu đen, phía sau mọc ra một cái đuôi như đuôi rồng.

Vụt một cái, hắn lao về hướng Nữ Vương bọ ngựa. Hắn lao đến đâu thì dây xích kéo dài đến đó.

Nữ Vương bọ ngựa cảm nhận được khí tức kinh khủng của hắn vậy mà cũng hóa thành một cô gái vô cùng xinh đẹp. Vẻ đẹp có chút ma mị của nàng khiến cho bất kì gã đàn ông nào cũng ngã ngựa.

Mắt thấy Giao Long có ý định bắt lấy cái tổ mà mình vừa xây dựng thì Nữ Vương tay cầm song liêm lao đến cản trở hắn rồi hét to:

- Ngươi là ai? Vì sao muốn đoạt đi đàn con của ta?

Vậy mà có thể nói tiếng người. Giao Long bộc phá khí tức kinh khủng cười lạnh trả lời:

- Cái tổ này ta muốn. Ngươi ta cũng muốn.

Vốn bản tính dâʍ ɖu͙©, Giao Long nhìn thấy Nữ Vương xinh đẹp thì làm sao có thể bỏ qua. Cộng thêm trên người Nữ Vương còn có hương thơm dụ hoặc từ lúc giao phối để lại.

- Ngươi muốn chết!

Nữ Vương vậy mà thi triển Dịch Chuyển Hư Không đến phía sau Giao Long, Song Trảm Phá Thiên Quân nhuần nhuyễn bộc phát đi ra chém thẳng vào cổ hắn.

Ấy vậy mà lại bị một tay của hắn cản lại song liêm. Trên tay của hắn đã xuất hiện lớp vảy như vảy rồng vô cùng cứng rắn.

Hắn đưa tay định bắt lại Nữ Vương thì cô ta nhanh chóng lùi lại phía sau.

- Nửa bước Thần Nguyên Cảnh? Không thể nào? Làm sao ngươi có thể đạt đến trình độ này? Chẳng phải ngoại trừ ta ra Tiên Nguyên Cảnh đều không được tiến vào nơi đây hay sao?.

Thì ra cô ta đã đạt đến Tiên Nguyên Cảnh cấp năm mươi vậy mà không phải đối thủ của Giao Long. Hắn không trả lời cô mà cười nhạt nói:

- Nếu đã biết sự lợi hại của bổn tọa còn không mau chóng thuần phục để tránh phải chết đi oan uổng.

- Ngươi đừng có nằm mơ. Cho dù ngươi có mạnh hơn nữa cũng không có cách bắt ta thuần phục. “Người đó” đã trở về. Ngươi nghĩ chuyện ngươi có thể rời khỏi tế đàn “Người đó” không biết được hay sao? Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi. Nếu như muốn chết thì cứ động vào ta và đám hậu bối kia xem.

Nghe được đến những lời này, Giao Long liền run rẩy trong lòng. Nó biết được “Người đó” ở đây đại diện cho cái gì.

- Ngươi nói “Người đó” trở về? Vậy trước đây hắn từng rời đi sao?

- Haha... Đến cả việc này ngươi cũng không biết.

Nữ Vương cười điên cuồng. Ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Giao Long.

- Thế nào. Ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi?

Nữ vương nhìn gương mặt có chút nhăn nhó của Giao Long. Cô ta không cười nữa mà nhìn hắn nghiêm túc nói.

- Ta nghĩ ngươi không dám lấy “người đó” ra làm trò đùa. Ta có thể bỏ qua ngươi cùng với đám nhân loại kia, nhưng mà ta cần đời sau của ngươi giúp ta lột xác hoá long.

- Đây là giao kèo của lão tổ bọn ta và “người đó”. Nếu như đám con của ta còn có thể sống sót thì ta sẽ mang bọn chúng trở về tộc của ta. Còn nếu bọn chúng bị chết trong tay hậu bối của người kia thì là do số mệnh của bọn chúng. Ngươi không có tư cách nhúng tay vào. Đừng nghĩ có một chút long huyết trong người thì có thể không xem ai ra gì.

Giao Long nghe được lời này thì cũng có chút tức giận nói.

- Ngươi không cần hù doạ ta. Bọn họ cũng chỉ là Thánh Nguyên cảnh mà thôi. Chỉ cần ta đột phá lên Thần Nguyên cảnh lột xác hoá long là có thể trực tiếp kêu gọi lão tổ Long tộc đến đón ta. Đến lúc đó dù là hắn hay lão tổ của ngươi cũng không làm gì được ta.

Nữ Vương nghe được lời này thì càng là cười lạnh không thôi nhìn hắn. Không hiểu cái tên ngu ngốc này làm sao mà tu luyện lên được cảnh giới này vậy.

- Bây giờ ta đã hiểu vì sao mà ngươi lại bị người đó nhốt vào đây mấy trăm năm rồi.

- Có ý gì?

- Ta nghĩ người đó là có ý tốt giúp đỡ ngươi. Nếu như để kẻ ngu như ngươi ra ngoài chắc sẽ chẳng còn mạng mà sống đến bây giờ.

- Ngươi muốn chết!