Huyền Giới Chi Môn

Chương 1597: Trảm sát, ly khai, minh trùng (1)

Cự nhận màu lục tản ra khí tức thật đáng sợ, xa trên bảo tháp tứ Lương Bát Trụ biến ảo, xem ra là đòn sát thủ của Diệu Không.

Trong nháy mắt, quang mang liên thiểm trong ánh mắt Thạch Mục, bỗng nhiên mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngấm chìm vào bảo tháp.

Bảo tháp lập tức bùng lên quang mang dữ dội, biến hóa nhanh chóng, bất ngờ biến thành một thanh khoan bối Cự Phủ, toát ra 8 quang mang đủ sắc màu.

Hiện tại Thạch Mục sớm đã khống chế tứ Lương Bát Trụ hoàn toàn, đạt đến cảnh giới hình tùy ý biến.

- Đi!

Thạch Mục đánh ra một đạo pháp quyết, Cự Phủ nhoáng lên hóa thành một tia chớp, chém xuống ầm ầm, bổ trên đầu Cửu Thủ Thao Thiết.

Đánh Cự Phủ trong nháy mắt, đồng thời Thạch Mục vung tay áo lên, mười mấy đoàn pháp bảo quang mang bắn ra, đánh lên đầu của Thủ Thao Thiết.

Mười mấy pháp bảo đều là linh quang lập lòe, Linh bảo uy lực cực lớn, hai viên châu pháp bảo màu vàng lúc trước vừa mới có được bất ngờ cũng ở bên trong.

Cửu Thủ Thao Thiết lúc này vẫn không thể động đậy thân thể, nhìn thấy cảnh này, bạch quang bên ngoài thân lập lòe một trận, bạch quang trên đầu đột nhiên sáng ngời, độ dày gần như gia tăng gấp đôi.

Ầm ầm!

Cự Phủ hung hăng đứng trên quang thuẫn màu trắng, phát ra tiếng nổ kinh thiên.

Quang thuẫn lập tức run rẩy kịch liệt, quang mang mờ đi không ít, nhưng Cự Phủ lập tức văng ra.

Không đợi Cửu Thủ Thao Thiết cao hứng, mười mấy Linh bảo bay vụt tới.

- Bạo!

Thạch Mục bắt quyết trong tay, mười mấy món Linh bảo đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, lập tức biến thành mười mấy quầng sáng vỡ toạt ra vô cùng chói mắt, chôn vùi cái đầu của Cửu Thủ Thao Thiết bên trong.

Sóng dữ xung kích kinh thiên động địa, cuốn phăng hết chung quanh.

Mặc dù có hào quang chói mắt ngăn chặn, nhưng với thị lực của Thạch Mục và Diệu Không, vẫn có thể thấy rõ tình huống sâu trong quang mang.

Bị mười mấy Linh bảo tự bạo luân phiên tác động đến, vòm hộ tráo màu trắng trên đầu Cửu Thủ Thao Thiết mờ đi rất nhiều.

Hơn nữa hai viên cầu Linh bảo màu vàng đất tự bạo, uy lực cực lớn, dường như hai luồng diệt thần lôi, khiến rất nhiều bạch quang nổ tan.

- Chém!

Kim quang trong mắt Diệu Không chớp động, vung tay phải lên, cự nhận màu lục hóa thành một đạo Lục Ảnh, nhoáng lên mà rơi, chém vào nơi yếu kém nhất của bạch quang.

Quang thuẫn màu trắng luân phiên bị thương, rốt cục không chịu nổi.

Rắc!

Quang thuẫn nổi lên một vết nứt.

Diệu Không mừng rỡ, há miệng phun ra một hơi huyết dịch màu vàng, sau đó biến thành vô số phù văn màu vàng, ngấm chìm vào trong cự nhận màu lục.

Grừ!

Cự nhận màu lục nở rộ quang hoa, lập tức đại thịnh, phát ra âm thanh gầm thét dã thú, đồng thời ông ông không ngừng run rẩy, mặc dù có khó khăn, dù sao vẫn tiếp tục chém nhập vào quang thuẫn màu trắng.

Cửu Thủ Thao Thiết thần tình đại biến, trong mắt chợt hiện ra vẻ hoảng sợ, liều mạng nắm giữ thời gian pháp tắc quán chú đến quang thuẫn, nhưng vẫn không thể ngăn trở cự nhận màu lục.

Vết nứt trên quang thuẫn nhanh chóng lan tràn, rốt cục ầm một tiếng, vỡ toạt ra.

Cự nhận màu lục dường như cũng tiêu hao tất cả lực lượng, hình thể rút nhỏ thật nhanh, trong nháy mắt biến thành chừng mười mấy trượng.

Lệ mang trong mắt Diệu Không nhoáng lên, mở miệng phun ra một cổ huyết dịch màu vàng, dung nhập vào cự nhận màu lục.

Hai tinh huyết phun ra, sắc mặt Diệu Không cũng có chút thương Bạch Khởi.

Ầm!

Cự nhận màu lục lập tức bốc lên mảng lớn ngọn lửa màu xanh lá cây, hừng hực thiêu đốt, vô số phù văn màu lục sôi trào sùng sục bên trong.

Một hỏa nhận màu lục mơ hồ bay vụt xuống.

- Không!

Cửu Thủ Thao Thiết không cam lòng, miệng rống lớn.

Chỉ cần một hồi nữa, nó có thể tạm thời ép lực thời gian trong cơ thể, khôi phục lực hành động.

Chỉ cần khôi phục hành động, Thạch Mục và Diệu Không đừng mơ tưởng tổn thương nó mảy may.

Hỏa nhận màu lục nhoáng lên, đâm xuyên qua da của Cửu Thủ Thao Thiết, ngấm chìm vào đầu.

Cửu Thủ Thao Thiết phát ra một tiếng rống kinh thiên, nhưng nó vẫn không thể động đậy, toàn thân run rẩy, hai mắt trừng trừng, xuyên thấu qua quang mang khϊếp người.

Sắc mặt Diệu Không đột biến, a khó phá giới đao và hắn lúc này đột nhiên đoạn tuyệt liên hệ, không biết Cửu Thủ Thao Thiết thi triển thủ đoạn gì.

- Vùng vẫy vô ích thôi, chết đi!

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện phía sau lưng Cửu Thủ Thao Thiết, bất ngờ chính là Thạch Mục.

Hắn quát khẽ một tiếng, một cánh tay bị hỏa diễm hai màu vàng, lam bao phủ, đồng thời chưởng như đao, hung hăng đâm vào đầu Cửu Thủ Thao Thiết.

Cánh tay của cự viên to lớn bẻ gãy nghiền nát như không, trực tiếp ngấm chìm vào cái đầu vô cùng cứng rắn của Cửu Thủ Thao Thiết.

Tiếng hét thảm thê lương từ miệng Thao Thiết truyền ra.

Ầm!

Hỏa diễm vàng lam đồng thời đại thịnh, bọc lại cái đầu của Cửu Thủ Thao Thiết, một cổ khí tức cực nóng hổi, cực rét lạnh đột nhiên bạo phát.

Hỏa diễm màu vàng phun ra nuốt vào, hết thảy trong nháy mắt biến thành hư vô, bao gồm hư không chung quanh.

Nơi khí tức băng diễm màu lam bao phủ, hết thảy trong nháy mắt bị đông cứng, sau đó vỡ vụn tấc tấc.

Thạch Mục phất một tay lên, mấy khối Tinh thể đỏ lam bắn ra, bất ngờ chính là thủy hỏa tiên tinh, ngấm chìm vào trong hỏa diễm vàng lam.

Hai loại hỏa diễm vàng lam lập tức bốc lên gấp mấy lần, sau đó hòa hợp thành một thể, biến thành một ngọn lửa màu trắng nhàn nhạt.

Hỏa diễm màu trắng nhìn như không có chút tia nào, nhưng lại tản ra một cổ khí tức cổ mẫn.

Cái đầu của Cửu Thủ Thao Thiết bị bao phủ, bất ngờ rút nhỏ thật nhanh, mấy hơi thở hoàn toàn biến mất, nguyên Thần Hồn phách bên trong còn chưa bay ra, liền biến thành hư vô.

Chỉ có một thanh giới đao màu lục trôi bay lở lững tại chỗ ấy.

Cửu Thủ Thao Thiết không đầu, thân mình tàn phế run rẩy vài cái, liền bất động.

Thạch Mục trợn mắt há mồm, không ngơ uy lực của cửu nguyên băng hỏa tiên pháp lại lợi hại như vậy, thật vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Diệu Không cũng kinh ngạc, lập tức phất tay triệu hoán giới đao quay về, thu nhập vào trong cơ thể.

thi thể khổng lồ của Cửu Thủ Thao Thiết không đầu, nằm ngang giữa hư không, không còn tức giận chút nào.

Quang mang trên người cự viên màu vàng lượn lờ, thân thể cự đại thật nhanh rút nhỏ, hóa lớn bằng hình người, thân ảnh của Thạch Mục hiện ra.

Lúc bấy giờm sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, gần như không có chút huyết sắc nào.

Thạch Mục lật tay lấy ra 2 viên đan dược uống vào, sắc mặt lúc này mới đẹp mắt một chút.

Sắc mặt Diệu Không cũng khó coi, lấy ra một quả đan dược uống vào.

Hai người mừng rỡ nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một chút may mắn.

Nếu không có quang âm chi thủy, bọn họ muốn trừ đi Cửu Thủ Thao Thiết, e là hoàn toàn không có khả năng.

Hai người nghỉ ngơi một lát, Diệu Không phi thân đi tới bên cạnh thi thể Cửu Thủ Thao Thiết, ánh mắt tỏa sáng lòe lòe, vung giới đao màu lục trong tay lên, chém ra một đao mang cự đại.

Xuy lạp!

Cửu Thủ Thao Thiết chết đi, linh lực ẩn chứa trong cơ thể lập tức biến mất hơn phân nửa, phòng ngự giảm nhiều, thi thể bị chém thành hai khúc dễ dàng.

Diệu Không vung tay lên, phát ra một lực hút.

Sau một lát, hai luồng bạch quang từ trong cơ thể Cửu Thủ Thao Thiết bay ra, chính là quang âm chi thủy, nhưng chẳng biết vì sao phân chia thành hai khối.

Hơn nữa hai luồng quang âm chi thuật cộng hết lại, so với trước đây, dường như vẫn nhỏ hơn rất nhiều.

Thạch Mục cũng bay tới, thấy được hai luồng quang âm chi thủy, ánh mắt sáng ngời, lập tức liếc nhìn Diệu Không.

Diệu Không vừa mới nhìn lại, ánh mắt hai người giao tiếp, chung quanh xuất hiện một cổ khí tức một cách khó hiểu.

Thủy nguyên tử thời khắc này rút nhỏ thân thể, biến thành Thái Nhi, không xê xích bao nhiêu, đứng trên vai Thạch Mục, cũng nhìn về phía quang âm chi thủy.

- Ha ha, nếu nơi này có hai khối quang âm chi thủy, Thạch Mục đạo hữu, ta và ngươi cũng không nhất định tranh đoạt, một người một khối đi.

Diệu Không chợt cười nói ha ha, phất tay phát ra một cổ kim quang, quấn lấy một khối quang âm chi thủy, đưa đến trước người Thạch Mục.

Ánh mắt Thạch Mục nhất động, gật gật đầu, cũng phát ra một cổ Huyền Hoàng quang mang, bao phủ ở khối quang âm chi thủy, lôi kéo đến bên cạnh.

Quang âm chi thủy một phân thành hai, vật này tuy rằng vẫn rất nặng, bất quá đối với Thạch Mục mà nói, lại không coi vào đâu.

- Nơi này còn chút thứ tốt.

Diệu Không phất tay phát ra một cổ kim quang, ngấm chìm vào thân hình tàn phế của Thao Thiết.