An Hoa ánh mắt rực lên tia máu, tức giận quát một tiếng, bay ra ngoài đuổi theo Lam Thần và Lam Ngọc, tuy nhiên đã trễ mất một bước.
“Oành” một tiếng trầm vang lên, là âm thanh khi An Hoa va chạm vào màn sương đen kịt kia.
Màn sương đen đó tuy nhìn thì có vẻ mỏng manh nhưng lại vô cùng bền bỉ kiên cố, An Hoa ngăn bật trở lại, phải lùi sau hai bước mới đứng vững lại.
An Hoa tức giận hét lên một tiếng, thình lình đứng lên, toàn thân xung quanh xích sắc mạnh mẽ, trong tay “xích sắc chiến đao” xích quang tỏa sáng. “Hu la” một tiếng, một đạo “đao quang xích diễm” sáng rực phi ra, mãnh liệt chém lên “hà khí hôi sắc” kia.
“Hà khí hôi sắc” hơi dao động một chút rồi lập tức khôi phục lại trạng thái trước đó.
An Hoa ngẩn ra, liền có chút điên cuồng tức giận gào hét liên tục, trong tay “xích sắc chiến đao” hào quang mở rộng sáng rực, chém ra từng đạo từng đạo “hỏa diễm đao quang” đan xen vào nhau, tấn công thẳng vào màn “hà khí hôi sắc”.
Nhưng mà “hỏa diễm đao quang” này vừa tiếp xúc với “hà khí hôi sắc” liền như muối bỏ biển chẳng có tiếng động gì, màn “hà khí hôi sắc” chỉ khẽ rung động một chút chứ không hề có tí ti dấu hiệu nào bị xé rách ra.
- Đừng xung động! Huyền Âm Di Thiên Trận này nếu dùng lực càng mạnh thì chỉ càng hao tổn sức lực, không phá được đâu.
Một bóng người lóe lên, Thạch Mục xuất hiện bên cạnh An Hoa, nắm chặt lấy cổ tay của hắn, trầm giọng nói.
Tiếng của Thạch Mục như tiếng chuông trống vang lên bên tai của An Hoa.
An Hoa cả người chấn tĩnh lại, ánh mắt cũng khôi phục lại sự trong sáng.
- Đừng xung động, hiện nay nếu đã biết được nguyên nhân và hung thủ gϊếŧ hại phụ thân ngươi rồi, vậy thì tên tộc trưởng của Lam Tinh Tộc sớm muộn cũng sẽ chết trong tay ngươi, không cần phải nóng vội mất khôn.
Thạch Mục thả tay An Hoa ra khuyên bảo.
An Hoa hít vào một hới sau, gật đầu.
Bân trong đại điện lúc này vô cùng hỗn loạn, tộc chúng của các tiểu tộc đến chúc mừng thọ đản giờ đây ai ai cũng thần sắc kinh hoảng. Sớm không nhận ra mà còn tới bợ đỡ, nịnh hót An Dật Sơn, hận không thể mọc cánh để bay ra khỏi nơi này.
Có không ít người giống như An Hoa lúc đầu, nhốn nháo lấy ra các loại linh khí pháp bảo, thi triển đủ các kiểu pháp thuật, điên cuồng công kích vào màn “hà khí hôi sắc.
Trong chớp mắt, ở đây trận trận lưu quang rực sáng, bốn phía vang lên âm thanh ầm ầm. Chỉ là những nổ lực của họ cũng giống như An Hoa, công cốc không có hiệu quả gì.
An Dật Sơn tuy rằng lúc này cũng hồi phục được một chút tuy nhiên sắc mặt vẫn rất tái nhợt.
Sau khi nhìn thấy sự lợi hại của khốn trận, không ít người lần nữa bu lại xung quanh An Dật Sơn, mồm năm miệng mười cầu xin hắn thi triển pháp thuật phá trận.
An Dật Sơn tuy rằng gắng sức giữ bình tĩnh nhưng trong mắt hắn vẫn có thể nhing thấy sự hoảng loạn trong đó.
Nằm trên đất ở bên cạnh, An Đô lúc này hai mắt trợn tròn, con ngươi đã giãn ra, đã không còn chút chân khí nào để duy trì tính mạng.
Hiện giờ trong đại điện một màn hỗn loạn, vừa mới lúc nảy hắn còn là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, nhưng ngay lúc này lại không có một ai liếc nhìn đến thi thể của hắn. Có mấy người vốn dĩ là đi theo bên cạnh hắn để hắn sai bảo, nhưng sớm đã không biết là chạy đi đâu hết rồi.
Trong lòng An Dật Sơn có chút hoảng loạn, hắn thân là tu vi Thần Cảnh nên đã sớm cảm nhận được sự lợi hại của màn “hà khí hôi sắc”, càng huống hồ chi hiện giờ thân mang trọng thương, đến năm thành công lực của ngày thường cũng không không phát ra được.
- Đây là chuyện gì vậy? Lam Tinh Nhất Tộc phản bội rồi sao?
Ở cửa của đại điện, An Hoa lúc này đã lấy lại bình tĩnh, nhìn sang Thạch Mục, nhỏ tiếng hỏi.
- Đúng vậy, xem ra đây chính là kế hoạch của Thiên Đình.
Thạch Mục ánh mắt lóe lên, nói.
- Cái gì!
An Hoa nghe vậy, sắc mặt liền biến.
- Huyền Âm Di Thiên Trận là đại trận của Thiên Đình, ta lúc trước khi ở Phượng Dực Thành đã từng bị người của Thiên Đình dùng trận pháp này nhốt lại. Xem ra là Thiên Đình xúi giục Lam Tinh Tộc sau đó giăng bẫy một lưới bắt gọn Viêm Hổ Nhất Tộc và thủ lĩnh của mấy tiểu tộc ở mấy tinh cầu lân cận.
Thạch Mục trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói.
Sắc mặt của An Hoa lần nữa biến sắc.
Vào ngay lúc này, “hà khí hôi sắc” xung quanh cuồn cuộn lên, vô số vòng xoáy hôi sắc lớn nhỏ hiện ra, trong vòng xoáy tỏa ra từng trận hôi quang chói mắt, phát ra âm thanh như sấm rền.
Mọi người trong đại điện sắc mặt càng thêm kinh hoảng, ngẩng đầu lên nhìn biến động của màn “hà khí hôi quang”.
- Chuyện gì vậy?
An Hoa sắc mặt cũng lộ ra vẻ hoang mang hoảng sợ.
Thạch Mục ánh mắt sáng lên, ngược lại với mọi người lại càng bình tĩnh hơn. Tình hình trước mắt hắn vô cùng quen thuộc, giống như đúc với tình hình mà trước đây đã trải qua ở Tề Hà Đảo.
“Oanh” mộ tiếng cực lớn vang lên, bên trong “hà khí hôi sắc” vòng xoáy tỏa ra hào quang lóe sáng, mỗi một vòng xoáy đều đánh ra một tia “thiểm điện hôi sắc”, mạnh mẽ dội xuống.
Thạch Mục hơi nhíu lông mày, trên người kim quang tỏa sáng, “Cửu Long Tỏa Kim Giáp” hiện ra, trong tay Thạch Mục “Như Ý Tên Thiết Côn” cũng xuất hiện ra.
Có điều chốc lát sau, Thạch Mục bỗng nhiên ngẩn ra.
“Ầm ầm ầm”!
Toàn bộ “thiểm điện hôi sắc” đều hướng đến cùng một mục tiêu, tất cả mạnh mẽ dội xuống phía của An Dật Sơn.
Thạch Mục trong lòng hơi suy nghĩ, trên mặt hơi mỉm cười.
An Dật Sơn nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt, sắc mặt biến đổi, hét lớn một tiếng. Trên người hắn xích quang tỏa sáng, trên đầu hiện ra một “hồng sắc tỉ ấn” giống hệt với cái của tộc trưởng của Lam Tinh đã sử dụng trước đó.
Một màn hào quang xích sắc rộng lớn từ trong tỉ ấn phát ra, hình thành một “xích sắc hoa cái” (cái lọng che đầu) che phủ trên đỉnh đầu của An Dật Sơn.
“Ầm ầm ầm”!
“Xích sắc hoa cái” kịch liệt rung động một trận, tuy nhiên vẫn tiếp tục trụ được.
Phía dưới hoa cái, An Dật Sơn sắc mặt đỏ tía, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.