Thời gian chỉ qua một nén hương, từ Thần Cảnh đỉnh phong trở thành một tồn tại còn không bằng Thánh giai, thế nhưng khí tức vẫn tiếp tục ngã xuống...
Đến lúc này, Thân Đồ Nam mới giống như được giác tỉnh, vẻ mặt hiện ra một tia dữ tợn, giọng điệu oán hận nói:
- Túc Thăng, ngươi dám gạt bọn ta?
Dứt lời, quạt lông trong tay chỉ về phía trước, hai sợi xích màu vàng lập tức bắn ra, giống như cương mâu xuyên thấu l*иg ngực Túc Thăng Chân Nhân.
Cổ tay hắn xoay chuyển, thân thể Túc Thăng Chân Nhân bị dây xích kéo đi, máu tươi từ ngực phun ra thành từng tia huyết tuyến.
Thân Đồ Nam nhìn thân thể Túc Thăng Chân Nhân như một cái túi rỗng tuếch, trong lòng dâng lên nỗi khuất nhục, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía đám người Quan Sơn Hải, quát”
- Các ngươi, ai đến đây gϊếŧ hắn đi!
Đám người Hoắc Ngữ Chân vừa nghe, sắc mặt vô cùng phức tạp, không ai dám tiến lên.
Mục Thiên Tuyệt kinh ngạc nhìn biến hóa của Túc Thăng Chân Nhân, đang muốn mở miệng ngăn lại, những vẫn ngập ngừng, cuối cùng không nói gì hết.
- Sao? Không dám ra tay?
Sắc mặt Thân Đồ Nam lạnh lẽo, hỏi.
Đương lúc mọi người đều in lặng, Quan Sơn Hải đột nhiên cắn chặt khớp hàm, đi nhanh tới, nắm tóc Túc Thăng Chân Nhân, kéo đi.
Sắc mặt Túc Thăng Chân Nhân đã lụi bại, khí tức vô cùng yếu ớt, giống như một ông lão tuổi xế chiều, ánh mắt tăm tối nhìn Quan Sơn Hải, không sợ hãi, không phẫn nộ, chỉ cực kỳ bình tĩnh.
Ánh mắt đó khiến Quan Sơn Hải cảm thấy không được tự nhiên, vẻ mặt hiện lên một tia tàn bạo, cau màu giơ bàn tay lên, dễ dàng cắt cổ Túc Thăng.
Một luồng ánh sáng hình người từ trong đầu Túc Thăng Chân Nhân nhẹ nhàng bay ra, không đợi người khác ra tay, tự đồng tán loạn, biến thành từng điểm sáng, biến mất trong tinh không.
Túc Thăng Chân Nhân chết, tên tử linh Thần Cảnh kia cũng vỡ tan thành từng điểm hào quang, biến mất.
Quan Sơn Hải nâng đầu Túc Thăng Chân Nhân lên, miệng kêu to:
- Túc Thăng đã chết, cung thỉnh Thánh Chủ Ly Trần Tông làm chủ Thanh Lan!
Những tên trưởng lão Thánh giai kia sau khi nghe xong, cũng cúi người, đồng thanh:
- Cung thỉnh Thánh Chủ Ly Trần Tông làm chủ Thanh Lan.
Mục Thiên Tuyệt vừa thấy tình cảnh này, khẽ giật mình, sắc mặt hơi khó coi.
Một khắc trước khi Túc Thăng Chết, hắn dường như đã hiểu được điều gì đó.
Xem xét từ một góc độ khác, Thanh Lan Thánh Địa và Trục Vân Kiếm Phái đều thất bại.
- Hiện tại nói việc làm chủ Thanh Lan vẫn còn sớm, tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức phong tỏa Đông Thánh Tinh, giao nộp toàn bộ dư nghiệt Thanh Lan phản kháng!
Sắc mặt Thân Đồ Nam hiện lên vẻ đắc ý, cao giọng ra lệnh.
- Vâng!
Một đám Thánh giai cùng đáp, mấy trăm tàu chiến hạm phát ra hào quang sáng ngời, phá tan tinh vân bên ngoài Đông Thánh Tinh, bay vào trong tinh cầu.
Thân Đồ Nam bước đến trước mặt Mục Thiên Tuyệt, nói:
- Mục đạo hữu, không ngờ tên Túc Thăng dám dùng túi da yếu ớt như vậy lừa gạt chúng ta gần vạn năm, buồn cười là cả ta và ngươi đều không thể nhìn thấu.
- Ha ha, không phải nực cười vì ta không nhìn thấu, mà ta cho rằng hắn cùng cảnh giới với mình. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi gọi ra lĩnh vực, đủ để nói rõ hắn là tồn tại cảnh giới Đại Thừa. Lấy sức một mình, đau khổ chống đỡ Thanh Lan Thánh Địa vạn năm, làm tất cả cường địch ngấp nghé đến Thánh Địa không dám đến xâm chiến, cảnh giới thực lực thế này, khí độ tung hoành thế này, ta lại kém xa.
Mục Thiên Tuyệt cảm thán.
...
Thanh Lan Thánh Địa, Huyền Giai Không Gian.
Thải Nhi chạy trốn một lúc lâu, thoát khỏi truy binh, sau đó mới giảm dần tốc độ, thải sắc hỏa diễm đang cháy rừng rực trên người bắt đầu tiêu tán, vẻ mặt uể oải.
Hiển nhiên bởi vì vận dụng bí thuật hỏa diễm, làm nó tiêu hao nguyên khí không ít.
Thạch Mục chậm rãi khoanh chân ngồi trên lưng Thải Nhi, phất tay lấy ra một cái hộp ngọc, sau khi mở ra, bên trong là một cây nhân sâm xanh biếc dài nửa xích, chính là gốc vạn niên bích ngọc sâm.
- Không ngờ hiện tại phải dùng đến gốc ngọc sâm này rồi.
Trong lòng của hắn cảm thán, lấy ngọc sâm ra bỏ vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt.
Ầm!
Vạn năm ngọc bích linh sâm vừa vào miệng đã tan, hóa thành nguyên khí thuộc tính mộc vô cùng tinh thuần.
Thạch Mục lập tức thúc giục lực lượng của nhân sâm, cả người sáng lên quang mang lục sắc, chữa trị thương thế trong cơ thể.
Nguyên khí hệ mộc từ cây sâm vạn năm vô cùng tràn đầy, nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể hắn, giúp vết thương dần lành lại.
Sau một lát, Thạch Mục mở mắt, vết thương đã khôi phục được sáu thành, chân khí cũng được hơn phân nửa.
- Thải Nhi, dừng lại một chút đi.
Hắn mở miệng nói, ôm lấy liên hoa đồng tử, thả người bay xuống.
Phía dưới là một rặng núi, Thạch Mục phi thân vào một góc khuất.
Thải Nhi thu nhỏ thân thể, đậu trên vai Thạch Mục, tỏ vẻ mệt mỏi.
Một ngón tay Thạch Mục đưa ra, đưa nguồn sức mạnh mộc hệ mạnh mẽ rót vào người Thải Nhi, tình trạng bên trong cơ thể nói nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, sức sống quay trở lại, nhưng vừa nghĩ đến tình huống lúc này, nó lại cúi đầu lần nữa.
- Thạch Đầu, giờ chúng ta phải làm sao?
Thải Nhi hỏi.