- Các hạ là ai? Ngăn cản chúng ta có chuyện gì?
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ kinh hãi rồi biến mất, trong mắt lập tức chuyển động, trầm giọng nói.
Trong lòng hắn trầm xuống, không nghĩ tới vừa mới ra khỏi Côn Luân thì gặp phải người này, bất quá năm đó trước mặt Bành Nhạc không có lộ ra bộ mặt thật, hơn nữa giờ khác này bên trong Linh Hải cấm chế đã tiêu trừ, hy vọng có thể lừa dối qua ải.
- Không cần giả vờ giả vịt! Không nghĩ tới ngươi tên tiểu tử này ở bên trong trăm năm, có thể từ Thiên Vị sơ kỳ đột phá đến hậu kỳ, còn đem cấm chế của ta bên trong cơ thể ngươi khu trừ hơn phân nửa. Bất quá ngươi lại không nghĩ tới, cấm chế này không phải bình thường, chỉ cần còn lưu lại một chút, ta liền có thể cảm ứng được.
Bành Nhạc cười lạnh một tiếng, nói ra. Thạch Mục nghe vậy sắc mặt trầm xuống.
- Mặc dù năm đó ngươi cùng cô nương kia không đi ra từ Côn Luân bí cảnh, bất quá trong lòng ta lại chắc chắn các ngươi không có chết ở bên trong, cho nên cam nguyện điều đến trú đóng tại cứ điểm Phù Không thành, khổ cực chờ gần trăm năm. A a, quả nhiên trời không phụ người có lòng, quả nhiên trả giá có hồi báo, ngươi rốt cục lại xuất hiện! Ha ha ha!
Bành Nhạc đùa giỡn cười to. Thạch Mục sắc mặt ngưng trọng, trước mắt dưới tình huống này xem ra không tốt lành gì.
Tây Tuyết Môn nhìn hai người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiếng cười của Bành Nhạc chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục, trong mắt hiển ra vẻ nóng bỏng, mở miệng nói.
- Ta cho các ngươi một cơ hội, giao ra đồ vật ta muốn các ngươi tìm đây, ta có thể cân nhắc thả ngươi một con đường sống!
- Bành Quan chủ, năm đó ngươi để cho chúng ta tìm kiếm đồ vật, chúng ta ở trong phế tích Côn Lôn, hao phí hết tâm tư, nhưng vẫn không thể nào tìm được, tại hạ còn bị vây khốn ở bên trong gần trăm năm, cho đến gần đây mới thoát khốn.
Thạch Mục nói
- Cái gì, không có tìm được! Ngươi ở bên trong phế tích Côn Luân trăm năm, lại nói với ta không có tìm được!
Bành Nhạc nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ. Ánh mắt thoáng đổi một cái, nhìn về phía Tây Tuyết Môn, trầm giọng nói.
- Tây Tuyết Môn, ngươi cũng ở trong phế tích Côn Luân trăm năm, ở bên trong có phát hiện một món bảo vật tản mát ra thất thải quang mang hình dáng cành cây không?
Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục một chút, nói.
- Không có, ta với hắn cùng nhau bị kẹt một chỗ bên trong cung điện không có cách nào thoát thân. Bất quá nơi đó Thiên Địa linh khí nồng nặc, chúng ta khổ tu trăm năm, đạt đến Thiên Vị hậu kỳ, lúc này mới hợp lực phá giải cấm chế chung quanh cung điện, kết quả là bị truyền tống ra phế tích Côn Luân, không hề thấy bảo vật thất thải quang mang mà ngài nói.
- Vớ vẩn, vớ vẩn! Ta đã nghe từ Mạc Lận Hối nói tình huống bên trong, Thất Bảo Diệu Thụ đã xuất hiện ở bên trong phế tích Côn Luân, làm sao có khả năng các ngươi không nhìn thấy!
Bành Nhạc giận dữ hét.
- Tại hạ nói tất cả đều là thật, ta tiến vào Côn Lôn không bao lâu, thậm chí ngay cả vòng trong đều không vào được liền bị nhốt.
Thạch Mục mở miệng nói ra. Sắc mặt tức giận của Bành Nhạc đột nhiên thối lui như nước thủy triều, nhìn về phía Thạch Mục, nói.
- Xem ra ngươi không muốn nói lời thật lòng, bất quá ta không quan tâm, chỉ cần gϊếŧ ngươi, sưu hồn một chút liền biết tất cả mọi chuyện.
Thạch Mục biến sắc, lam quang trên thân đại thịnh, bao phủ phạm vi hơn mười trượng xung quanh. Bành Nhạc cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về Tây Tuyết Môn, nói.
- Tây Tuyết Môn, hắn cũng không phải là Ly Tần Tông đệ tử ta, mà chính là gian tế ngoại tông phái tới. Ta xem ngươi là nội đệ tử, chẳng lẽ muốn nối giáo cho giặc sao?