Thân hình Tây Môn Tuyết xoay lại, Bạch ngọc linh xích quay về, đầu thước vυ't lên trên, tạo thành một luồng sáng trắng hình vòng cung, giống như một dải lụa, che chắn hơn nửa người nàng.
Ầm một tiếng!
Thanh băng nhận khổng lồ kia đánh lên luồng sáng trắng, bắn ra vô số mảnh vỡ.
Thân thể Tây Môn Tuyết dưới luồng sáng trắng lay động, dường như linh lực không đủ.
Đúng lúc này hai bên trái phải đột nhiên có hai con thằn lằn giáp băng lao ra, há lớn miệng, phun ra sương trắng cuồn cuộn.
Tây Môn Tuyết thấy cảnh này, trong lòng hoảng hốt, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Xẹt xoẹt...
Tia chớp lóe lên, bóng người Thạch Mục xuất hiện ở bên trái Tây Môn Tuyết, tử điện từ trên Phá Lôi kiếm kịch liệt phun trào, đánh tan sương trắng.
Một bên khác, một luồng ánh sáng tím hiện ra, tạo thành một màn sáng màu tím, ngăn cản sương trắng lại.
- Lôi sư huynh, Lâm sư tỷ!
Tây Môn Tuyết khẽ kêu lên, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng.
Vừa nãy nàng bị những huyễn thú Thiên Vị này truy sát rơi vào tuyệt cảnh, đột nhiên nhìn thấy bên này có ánh sét lóe lên, tuy không biết là đệ tử quan nào ở đây, nhưng chỉ có thể ôm chút hi vọng cuối cùng chạy trốn về phía bên này.
- Hừ! Đúng là vô dụng, chính mình không đánh lại liền dẫn huyễn thú về phía người khác.
Yên La hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra một tia căm ghét.
Thạch Mục cũng không biết Yên La dùng khẩu khí của Lâm Đào nói câu này hay là bản thân nàng có khúc mắc với Tây Môn Tuyết, chỉ có thể dàn xếp nói:
- Lâm sư muội, việc cấp bách trước mắt là ứng phó số huyễn thú này, những chuyện khác hãy nói sau.
Yên La không trả lời hắn, thân thể mềm mại khẽ uốn, Tử Sa thứ trong tay tỏa ra hào quang sáng ngời, xông về phía một con thằn lằn giáp băng Thiên Vị trung kỳ.
- Cảm ơn ngươi, Lôi sư huynh.
Tây Môn Tuyết nhỏ giọng nói.
Thạch Mục lấy thân phân Lôi Tích cũng không tiện nói thêm gì, chỉ hơi khẽ gật đầu, vung Phá Lôi kiếm lên ác chiến với huyễn thú.
Vù một tiếng vang lên.
Phá Lôi kiếm bắn ra, múa lên trong gió tuyết, tạo thành từng luồng kiếm ảnh.
Lượng lớn sấm sét tím không ngừng nổ vang giữa bầy thú, hai con thằn lằn giáp băng Thiên Vị sơ kỳ ở giữa điện quang nổ thành phấn vụn, hóa thành vô số điểm sáng.
Tây Môn Tuyết nhìn Lôi TÍch ở trước mặt, không biết sao trong lòng nàng đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu đã bị nàng vứt bỏ.
Dù sao lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Tích là đi cùng Tần Cương, ngày xưa bị Tần Cương sai bảo, cũng không hề đáng chú ý trong tông môn, e rằng quan chủ cũng chưa chắc đã chú ý tới, thuộc về loại đệ tử bình thường nhất trong tám quan nội viện.
Chờ chân khí khôi phục một chút, Bạch ngọc linh xích trong tay Tây Môn Tuyết lóe lên hào quang, xông vọt tới một con thằn lằn giáp băng.
Một bên khác, bóng người Yên La lập lòe, di chuyển linh hoạt, sử dụng Tử Sa thứ vô cùng thành thạo, uy lực lẫn độ linh hoạt đều vượt xa Lâm Đào nhiều lần.
Chỉ thấy đầy trời hư ảnh tím, hóa thành từng bụi gai nhọn, đâm thủng tầng tầng gió tuyết, xông vào giữa những bóng đen kia, tiếng ma sát sắc bén từ bên trong truyền ra.
Giữa bầu trời lượng lớn băng nhận dưới sự tấn công của đột thứ tím mà vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ băng tinh, cùng gió tuyết rơi xuống.
Đúng lúc này, phía trên vang lên tiếng xé gió mãnh liệt, bóng mấy con huyễn thú Tuyết Diên từ trong gió tuyết hạ xuống, hai cánh liên tục vỗ.
Từng luồng gió xoáy mang theo gió tuyết ngập trời mà mắt thường có thể thấy được hóa thành vô số luồng băng nhận bé nhỏ, xông về phía ba người Yên La.
Mỗi một luồng băng nhận cắt qua hư không đều xé rách hư không ra một vết nứt nhỏ, bên trong lộ ra ánh sáng ảm đạm.
Mà lúc này xung quanh hai người Thạch Mục và Yên La đều có mấy con thằn lằn giáp băng to lớn, hai bên triền đấu, khó phân thắng bại.
Tây Môn Tuyết thấy vậy, cắn răng, thân hình lóe lên, đi tới phía trước ba người, tung Bạch ngọc linh xích ra, hai tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Theo từng luồng ánh sáng trắng bay vào, phù văn bên ngoài ngọc xích lượn lờ, ánh sáng mãnh liệt, nhanh chóng xoay tròn giữa không trung.
Ngay sau đó, một luồng sáng trắng mông lung hình tròn từ trong ngọc xích kéo ra, giống như một vòng bảo vệ hình cái ô, bảo hộ thân hình ba người vào bên trong.
Choeng choeng choeng...
Vô số băng nhận gào thét đánh xuống, chém lên màn sáng trắng mờ mịt này, liên tiếng vang lên tiếng va chạm chói tai.
Bóng người Tây Môn Tuyết hơi run run dưới màn sáng trắng, thế nhưng hai tay không ngừng bấm pháp quyết, từng luồng phù văn liên tiếp bay vào vòng bảo vệ, không hề lùi bước, chặn đứng lượt công kích này lại.
Nhưng khuôn mặt trắng như tuyết dần trở nên trắng xám, khí tức trở nên yếu ớt.
Giờ khắc này Thạch Mục vừa đánh chết hai con thằn lằn giáp băng, thấy thế vội vã bấm pháp quyết, Phá Lôi kiếm lóe lên tử mang, vòng trở lại, đánh về phía mười mấy con huyễn thú Tuyết Diên kia.
Xoẹt xẹt...
Giữa không trung, tử sắc điện mang hóa thành một tấm lưới điện hơn hai mươi trượng, bao vây toàn bộ hơn mười con Tuyết Diên kia vào trong.
Thạch Mục không ngừng ngâm tụng, đang định muốn để sấm sét nổ tung thì phía trước người xuất hiện dị động.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, chỉ thấy một đoàn ánh sáng xanh mênh mang đột nhiên từ trong sương mù trắng bắn ra, giống như một ngọn lửa xanh lam, kéo về phía mấy người Thạch Mục.