Thạch Mục vui vẻ trong lòng.
Cánh đồng ánh sáng trước mặt cho hắn một loại cảm giác Huyễn Ma Đạo sắp chấm dứt.
Cảm giác này không phải là do ảo cảnh biến đổi gây nên, mà là trực giác từ sâu trong đáy lòng họ Thạch.
Hắn hít sâu một hơi, đi nhanh tới cánh cổng ánh sáng, ngay sau đó cảnh sắc biến đổi lần nữa.
Thạch Mục khôi phục tinh thần, phát hiện mình đang đứng ở một chỗ trên bờ biển bao la.
“Ảo cảnh cuối cùng đây sao?” Thạch Mục nhìn xung quanh, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm trên mặt, thì thào nói ra.
Bất quá hắn cũng không lo lắng cái gì, hoàn toàn tự tin.
Mặc dù với ngoại giới, bản thân khả năng chỉ trải qua một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng trong này lại chân chân thật thật trải qua mười bảy lần ma luyện tâm linh.
Tâm trí hắn hôm nay không chỉ có cứng cỏi, mà còn tinh khiết như băng tuyết, hắn nắm chắc có thể bài trừ bất luận ảo cảnh nào xuất hiện.
“Không đúng, nơi đây…” Thạch Mục nhìn xung quanh mình mấy lần, biến sắc.
Cách hắn không xa là một thôn xóm nhỏ, mấy chiếc thuyền đánh cá cũ nát đặt bên bờ biển phập phồng theo sóng. Cửa thôn trồng mấy hàng đại thụ, gió biển thổi qua phát ra âm thanh ô ô.
Tất cả đều vô cùng quen thuộc, nơi này không phải nơi nào khác, chính là cố hương của hắn, Tiểu Ngư Thôn.
Gâu gâu!
Một con chó có nửa bộ lông màu vàng từ trong thôn chạy ra, phát ra một tràng tiếng kêu.
“Đại Hoàng…" Thạch Mục nhìn con chó vàng, ánh mắt mê ly, trong miệng thì thào nói ra.
Chó vàng há miệng lè lưỡi, mặt nó hưng phấn, trực tiếp chạy tới chỗ Thạch Mục, nhào vào ngực hắn, chồm cả người lên. Hai chân trước khoác lên vai của hắn, cái mũi ẩm ướt cho lên mặt hắn ngủi ngửi, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào mặt.
Thạch Mục ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt ve bộ lông của nó.
“Mục nhi, ngươi lại đi ngoài chơi ở đâu, trễ như vậy mới về.” Một giọng nữ ôn hòa từ phía trước truyền đến.
Cách đó không xa, một thiếu phụ mặc bộ quần áo mộc mạc đi tới.
Người này thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, dung mạo bình thường không có gì xuất sắc, nhưng có một vẻ đẹp dịu dàng hiền lành, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ an toàn.
“Mẫu thân…” Thạch Mục chậm rãi đứng lên, thần tình kích động, miệng kêu lên một tiếng.
“Mục nhi, ngươi làm sao vậy?” Thiếu phụ đi tới bên cạnh Thạch Mục, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn rồi nói.
Thạch Mục lúc này mới cả kinh, vóc dáng bản thân chỉ tới ngực của thiếu phụ, vội vàng nhìn xuống bàn tay của mình, đập vào mắt là một đôi tay nhỏ bé non nớt.
Hắn bước nhanh tới mép nước, nhìn xuống dưới, thấy hiện ra một khuôn mặt đứa bé.
“Ta biến thành tiểu hài tử… Đây là ảo cảnh…” Thạch Mục thì thào tự nói, muốn nhắc nhở bản thân.
“Mục nhi, ngươi làm vậy? Có phải không khỏe hay không?” Thiếu phụ dịu dàng liền kéo Thạch Mục, để tay lên trán của hắn.
Thạch Mục ngửi một loại mùi làm cho người ta an tâm, đây đúng là mùi cơ thể của mẫu thân, ngoan ngoãn đứng lại, bị thiếu phụ ôm vào lòng, cảm thấy thỏa mãn trong lòng. Hắn không khỏi mong ước trong lòng, khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng.
“Có thể bị nhiễm phong hàn. Mau theo ta về nhà, thời tiết chuyển lạnh, không thể để gió biển thổi vào người.” Thiếu phụ sờ lên trán Thạch Mục, không thấy nóng lắm, nhẹ nhàng thở ra, dẫn hắn đi vào trong thôn.
Thạch Mục có chút hoảng hốt, ngoan ngoãn bị nàng lôi kéo đi vào trong thôn.
Giờ phút này hoàng hôn buông xuống, đại đa số mọi nhà trong thôn đều nổi lửa nấu cơm. Nhìn thấy hai người, mọi người đều làm ra động tác mời đến.
“Hắc Ngư ca, Đại Trụ tử, Cửu thúc công…” Thạch Mục nhìn những người quen thuộc này, bên tai nghe âm thanh quen thuộc, cảm xúc phập phồng.
Hắc Ngư, Đại Trụ lúc này cũng đều có bộ dáng hài đồng, Cửu thúc công vẫn là một nam tử tráng niên.
Thiếu phụ rất nhanh lôi Thạch Mục vào một tiểu viện.
“Uyển Quân, như thế nào bây giờ mới về?” Hai người vừa đi vào sân nhỏ, một nam tử cường tráng từ trong nhà đi ra.
Người này có làn da hơi đen, bất quá ngũ quan đoan chính, hai mắt sáng có thần, thoạt nhìn thập phần tinh anh.
“Phụ… Phụ thân…” Thạch Mục nhìn nam tử trước mắt, kinh hãi trong lòng, không khỏi sững sờ.
Trong ấn tượng của hắn, phụ thân rời đi từ khi hắn còn rất nhỏ, theo đuổi con đường võ giả, chỉ để lại cho hắn một chút ấn tượng mơ hồ.
Bất quá phụ tử thân duyên, máu mủ tình thân, vừa thấy mặt, hắn lập tức nhận ra.
“Ta đi tìm Mục nhi, hắn chơi đùa ở bờ biển.” Thiếu phụ nhìn nam tử trước mắt, trong mắt tràn đây ôn nhu cùng yêu thương.
“Mục nhi, về sau không cho phép ngươi chơi đùa ngoài bãi biển muộn như vậy, khiến cho mẹ ngươi lo lắng. Còn nữa, bờ biển buổi tối nguy hiểm, về sau không cho phép ngươi ra ngoài đó chơi!” Nam tử cường tráng nhướng mày, nhìn Thạch Mục, nghiêm mặt quát.
Thạch Mục nhìn nam tử cường tráng, ánh mắt lập lòe.
Tình huống trước mắt không giống với những gì hắn từng nhớ, hắn giờ phút này có lẽ đã bảy tám tuổi, thời điểm này, phụ thân của hắn sớm đã ra đi, tại sao bây giờ vẫn còn ở nhà.
“Ngươi không nghe lời ta nói sao?” Nam tử cường tráng chứng kiến Thạch Mục không nói gì, thần tình hơi trầm xuống, nhíu mày quát.
“Tốt rồi, Mục nhi hôm nay có lẽ bị ốm, ngươi cũng không nên quát hắn.” Thiếu phụ vội vàng chắn trước người Thạch Mục.
“Cái gì? Bị bệnh, sao không đưa vào nhà đại phu ở cửa thôn nhờ xem giúp?” Nam tử cường tráng nghe thấy chuyện đó, lộ vẻ khẩn trương, cầm tay Thạch Mục, một cỗ nhiệt khí thẩm thấu vào trong cơ thể Thạch Mục chạy một vòng.
Thần tình Thạch Mục biến ảo, phụ thân hắn tuy rằng nghiêm khắc, nhưng lại hết mực yêu thương hắn, hoàn toàn khác với ấn tượng của hắn về y.
Ba người vội ăn chút đồ ăn, nam tử cường tráng lúc này đi vào phía trong của thôn, nói là đi mời đại phu. Thiếu phụ vội vàng đi đun nước nóng để cho Thạch Mục tắm rửa.
Bận rộn một phen, thẳng đến tối muộn, lúc này mới xong hết công việc, bắt đầu nghỉ ngơi.
Thạch Mục nằm ở trên giường, nhìn ra phía ngoài, cha mẹ hắn nằm ngủ ở ngoài cửa.
Trong đầu hắn chuyển qua vô số ý niệm, ánh mắt ửng đỏ.
Hắn rời xa quê hương, bái sư học nghệ, hết thảy cũng là vì mẫu thân.
Nhưng mà nguyện vọng trong lòng của gã cũng không phải trở thành cường giả, mà là mong muốn có một gia đình yên ấm, cha mẹ thương yêu. Đáng tiếc, phụ thân hắn rời nhà đi từ sớm, nên không thể thực hiện được ước vọng.
Trong lòng Thạch Mục minh bạch, tất cả chỉ là ảo cảnh, chỉ là mộng đẹp, hắn thật sự không đành lòng phá hủy.
Hắn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lập lòe, rốt cuộc thở dài nhắm mắt lại.
…
Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt, hắn đã ở trong thôn được hơn mười ngày.
Phụ thân mỗi ngày từ tờ mờ sáng liền ra biển đánh cá, thời điểm nhàn hạ thì dạy dỗ Thạch Mục một ít quyền phát. Mẫu thân lo việc nội trợ trong nhà, xử lý tất thảy ngay ngắn gọn gàng.
Một nhà ba người, cực kỳ hạnh phúc.
Thạch Mục đắm chìm trong đó, dần dần đem bản thân hòa mình vào đó, hưởng thụ lấy hết thảy.
Một ngày này, Thạch Mục ngồi ở trước cửa, nhìn mẫu thân giặt quần áo ở trong viện, ánh mắt chớp động, tựa hồ muốn khắc ghi hình ảnh này vào trong đầu mãi mãi.
Phụ thân buổi sáng đã ra biển đánh cá chưa thấy trở về.
Đạp đạp đạp!
Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài đi vào, nhưng là một nam tử thanh niên, tràn đầy vẻ long lắng trên mặt.
“Thạch đại tẩu, không tốt! Thạch đại ca xảy ra chuyện, đυ.ng phải hải thú trên biển, thuyền bị cắn vỡ, bị trọng thương, được thuyền nhà Trụ Tử đưa về. Có điều…” Thanh niên vội vàng la lê.
“Thế nào, bây giờ chồng ta ở đâu?” Mẫu thân Thạch Mục nghe vậy, đại biến sắc mặt, đứng bật dậy, chậu gỗ đang giặt bị đổ cũng không hề hay biết.
“Hiện tại đang ở bờ biển, tẩu mau qua xem một chút đi…” Nam tử thanh niên nói ra.
Lời còn chưa dứt, mẫu thân Thạch Mục đã chạy ra khỏi sân nhỏ, chạy tới bờ biển.
“Tiểu Mục, ngươi cũng mau tới đi, phụ thân ngươi giống như là không được…” Nam tử thanh niên ngồi đối diện Thạch Mục nói một câu, quay người đi ra bờ biển.
Thạch Mục thở dài, hào quang lập lòe trong mắt, tựa hồ quyết định làm một điều gì đó, không nhanh không chậm đi ra bờ biển.
Chờ hắn đi tới bờ biển, chỗ đó đã được mọi người vây kín, trong đó còn truyền ra tiếng khóc của mẫu thân Thạch Mục.
Thạch Mục tách mọi người ra đi vào.
Chỉ thấy phụ thân hắn nằm trên mặt đất, sắc mặt xám trắng, không còn một tia huyết sắc.
Trên bụng có một vết thương khủng bố, máu tươi tuôn ra như suối, bên cạnh có một lão già đem một ít thảo dược thoa vào vết thương, ý đồ cầm máu, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Mẫu thân Thạch Mục ôm lấy thấy thân thể phụ thân hắn, phát ra tiếng khóc lớn, tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thương.
Mọi người xung quanh cũng lộ vẻ bi thương, một ít phụ nhân cũng không nhịn được mà âm thầm rơi lệ.
“Tiểu Mục…” Phụ thân chứng kiến Thạch Mục, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, thân thể nhúc nhích, ý đồ giơ cánh tay lên.
Thạch Mục đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh phụ thân.
“Tiểu Mục, ta không được, về sau ngươi phải chiếu cố mẹ ngươi… Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, nhất định phải chăm sóc mẹ của ngươi thật tốt…” Phụ thân ngữ khí yếu ớt.
Thạch Mục nhìn phụ thân hấp hối sắp chết, chợt thở dài một hơi, hàng mang lóe lên trong mắt, khoát tay.
Một đạo kiếm quang màu vàng từ trong tay hắn bắn ra, lóe lên xuyên thủng thân thể của phụ thân, tiếp theo đem thân thể mẫu thân cũng xuyên thủng.
Phụ thân nguyên bản đang hấp hối, giờ phú này bị kiếm quang xuyên thấu thân thể, ánh mắt trừng trừng, lập tức không còn khí tức.
“Tiểu Mục, ngươi làm cái gì…” Thân thể mẫu thân cứng đờ, tuôn ra một dòng máu tươi từ trong miệng, không thể tin nhìn Thạch Mục.
Thần tình trong mắt Thạch Mục có chút phức tạp, chậm rãi đứng lên.
“Đừng làm bộ nữa, ngươi làm vô cùng chính xác, mẫu thân chính là nhược điểm lớn nhất trong lòng của ta, bất quá mặc ngươi biến ảo như thế nào, mẫu thân đã sớm chết đi. Người không thể sống lại, ta bây giờ có thể làm, chính là hoàn thành lời hứa với mẫu thân trước kia mà thôi!” Hắn nói như thế.
Thân hình mẫu thân thoáng một cái hóa thành một cỗ hắc khí, trong hắc khí truyền ra tiếng hét thảm sau đó nhanh chóng biến mất.
Chung quanh tất cả trong nháy mắt cũng tan vỡ, biến thành hư không.
Thạch Mục thấy hoa mắt, nặng nề rơi xuống con đường mòn màu đen, bản thân nửa người đang đứng ở cánh cổng ánh sáng, một bước còn chưa có bước xuống.
Giờ phút này tâm cảnh Thạch Mục không có bình tĩnh, mười tám lần Huyễn Ma như nước chảy, từng cái một hiện ra trong lòng của hắn. Trong lòng hắn dường như buông xuống một tảng đá lớn, tâm cảnh mơ hồ có một loại cảm giác đột phá.
Hắn hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, bình tĩnh, cất bước đi vào cánh cổng ánh sáng.