Huyền Giới Chi Môn

Chương 493: Huyền Linh Điểm

Dịch giả: nila32

Ánh mắt Thạch Mục lộ vẻ băn khoăn, nội tâm vô cùng khϊếp sợ,

Nơi đây phần lớn đều là Linh khí, hầu như không có pháp khí nào. Một ít kệ nằm sâu bên trong còn bị cấm chế bao phủ, hào quang bắn ra bốn phía.

Dù có cấm chế ngăn cách cũng có thể cảm nhật ba động linh khí khủng khϊếp mà chúng tản ra.

“Đây là… Pháp bảo!” Hắn hít sâu một hơi, che giấu kinh hãi trong mắt.

Khi còn ở Lam Hải Tinh, hắn từng nhìn thấy Vô Trần đạo nhân sử dụng Pháp bảo thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám đen bảo vật như vậy ra bán.

Những kẻ còn lại cũng nhao nhao nhìn ngang ngó dọc. Số ít có chút hiểu biết thì đang túm năm tụm ba xì xào bàn tán, sắc mặt lộ vẻ hưng phấn.

Lăng Phong cũng không lưu lại nơi này quá lâu mà nhanh chóng dẫn mọi người rời đi.

Sau khi ra khỏi Thần Binh Các, đoàn người dưới sự dẫn dắt của Lăng Phong đi đến địa phương gọi là “Thiên Tinh Điện”.

Nơi này thoạt nhìn giống như thiên ngoại tinh không, khắp nơi tràn ngập tinh quang. Có thể nhìn thấy một hư ảnh pháp trận to lớn đang vận chuyển. Tinh quang xa xa bị tầng tầng trận pháp dẫn dụ, tụ hội đến nơi này.

Thạch Mục kinh ngạc phát hiện thiên địa linh khí ở đây cực kỳ nồng đậm. Hơn nữa, khi hắn vận chuyển công pháp, thiên địa linh khí chung quanh còn có lực lượng tinh quang tụ lại giúp cho tu vi của hắn mơ hồ có chút tiến triển.

“Thiên Tinh Điện hội tụ vô tận nguyên lực tinh quang trên bầu trời. Đây là lực lượng Hỗn Độn của thiên địa bản nguyên tại thế giới Tinh Vực. Dưới sự bố trí của đại năng chi sĩ bổn môn, có thể liên tục hội tụ về đây, giúp cho tốc độ tu luyện tăng lên trăm lần.” Lăng Phong giải thích.

Mọi người lần nữa kinh hãi. Không ít kẻ lập tức âm thầm vận chuyển công pháp, nhân cơ hội khó được này dốc sức hấp thu lực lượng tinh quang chung quanh. Không cần Lăng Phong giải thích bọn họ cũng hiểu lần sau muốn vào chỗ này sợ là phải trả một khoản Huyền Linh Điểm xa xỉ. Có điều nơi này không cho phép ở lâu, đám người Thạch Mục chỉ được tham quan một chút liền bị Lăng Phong dẫn đi.

Tiếp đến đoàn người lại ghé qua Vạn Pháp Các, nơi tông môn ban bố nhiệm vụ cũng như bán ra các loại tiên dược, thiên tài địa bảo cùng Linh tài quý hiếm. Đám người Thạch Mục một phen mở rộng tầm mắc, rốt cuộc hiểu được tại sao Thanh Lan Thánh Địa lại được xưng tụng là một trong tam đại thánh địa tu luyện ở tinh vực Di Dương.

Thạch Mục có chút hưng phấn. So với Thanh Lan Thánh Địa, một vài tông môn mà hắn gặp qua trước kia, không nói đến tiểu môn phái như Hắc Ma Môn, dù là thế lực nhất đẳng tại Lam Hải Tinh như Thông Thiên Tiên Giáo, Thiên Ngô Thương Hội cũng không đáng để nhắc tới.

Nơi đây mới thật sự là thánh địa tu luyện!

Nửa ngày sau, đoàn người tiến vào một thông đạo hình tròn. Bốn phía đều là cấm chế trong suốt ngăn cách, nhìn ra tựa như cảnh tượng dưới đáy biển sâu. Thậm chí có thể nhìn thấy không ít cự thú lớn nhỏ bơi qua nhưng bọn chúng không hề để ý đến đám người bên trong thông đạo.

“Chư vị sư đệ, qua nhiều địa phương như vậy, các ngươi có lẽ đã hiểu tương đối về Thanh Lan Thánh Địa?” Lăng Phong hỏi.

Đoàn người đồng loạt gật đầu. Đi qua những nơi này, bọn họ ít nhất đã biết phải đi đến đâu để làm những gì.

“Tuy rằng các ngươi đã bái nhập Thanh Lan Thánh Địa nhưng mà tu luyện ở đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu muốn đổi lấy công pháp, thần binh, đan được hoặc tiến vào Thiên Tinh Điện đều cần tiêu phí Huyền Linh Điểm mà ta đã nói.” Lăng Phong nhắc nhở.

“Lăng Phong sư huynh, làm sao kiếm được Huyền Linh Điểm, mong huynh chỉ điểm đôi chút.” Thanh niên nho nhã Triệu Kích vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Những người khác cũng nhìn lại.

“Có nhiều phương thức thu thập Huyền Linh. Ngươi có thể trao đổi đan dược trân quý hoặc tài liệu, khoáng thạch, pháp bảo, linh khí trên người để lấy một ít Huyền Linh Điểm. Ngoài ra còn có thể tiếp nhận nhiệm vụ ở Vạn Pháp Các, sau khi hoàn thành sẽ nhận được một số Huyền Linh Điểm xem như thù lao. Một khi đột phá tu vi, tông môn cũng sẽ ban thưởng. Thậm chí có thể sử dụng lượng lớn Linh Thạch trực tiếp quy đổi thành Huyền Linh Điểm.” Lăng Phong nói ra nhiều cách.

“Có thể sử dụng Linh Thạch quy đổi! Vậy thì tốt quá, xin hỏi tỷ lệ quy đổi như thế nào?” Nghe vậy, có người lập tức mừng rỡ hỏi lại.

Lăng Phong nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dáng như cười mà không phải cười.

“Nếu dùng Linh Thạch trao đổi, một khối Linh Thạch cực phẩm đổi được một Huyền Linh Điểm. Hơn nữa bên trong Huyền Linh Tháp chỉ tiếp nhận cực phẩm Linh Thạch. Ngươi có nhiều trung thượng phẩm Linh Thạch hơn nữa cũng vô dụng.” Lăng Phong nhàn nhạt nói ra.

Nghe vậy, sắc mặt đoàn người trở nên trắng nhợt. Một số vốn đang vui vẻ cũng liền im bặt.

Mọi người ở đây đều biết, cực phẩm Linh Thạch chính là tài nguyên cực kỳ hiếm thấy ở đại thế giới Tinh Vực.

“Đương nhiên, nếu ngươi có nhiều thượng phẩm Linh Thạch thì cũng không phải không có cách. Huyền Linh Tháp có một tòa Linh Thạch Điện, các ngươi có thể mang thượng phẩm đổi ấy cực phẩm linh thạch với tỷ lệ một trăm ăn một.” Lăng Phong bổ sung.

Thạch Mục cười khổ. Linh thạch trên người hắn đã sử dụng trong lúc truyền tống qua các tinh cầu. Còn lại một ít Linh thạch trung phẩm trên người chỉ sợ không đổi được một góc của Linh Thạch cực phẩm.

Tuy có một chút Linh Khí, tài liệu nhưng tính toán kỹ càng thì cũng không đổi được bao nhiêu Huyền Linh Điểm.

“Lăng Phong sư huynh, nếu muốn tiến vào Thiên Tinh Điện tu luyện, cần bao nhiêu Huyền Linh Điểm?” Trong lúc mọi người còn đang im lặng, một thanh âm lảnh lót dễ nghe vang lên, chính là Giang Thủy Thủy.

“Hạ vị đệ tử mỗi ngày ba điểm, thượng vị đệ tử mỗi ngày hai điểm.” Lăng Phong nhìn thoáng qua rồi nói.

Giang Thủy Thủy nghe vậy không khỏi biến sắc. Không ít đệ tử chung quanh cũng ríu hết cả lưỡi. Thiên địa nguyên khí nơi đó quả thật dồi dào nhưng tiêu phí cũng thật không nhỏ.

“Các ngươi không cần ủ rũ như vậy. Đệ tử mới gia nhập sẽ nhận được một trăm Huyền Linh Điểm. Về phần thượng vị đệ tử, mỗi tháng còn nhận được thêm một Huyền Linh Điểm, đủ để đáp ứng chi phí trước mắt. Về sau, phải dựa vào năng lực của mỗi người.” Lăng Phong nói thêm.

Mọi người nghe vậy, gật gù suy tư.

Một ít thượng vị đệ tử tỏ vẻ vui mừng. Tuy rằng mỗi tháng chỉ có một ít Huyền Linh Điểm nhưng quy ra thì có thể tương đương một viên cực phẩm linh thạch.

Đến chạng vạng tối, mọi người theo sau Lăng Phong tiến vào một cung điện nguy nga cách Huyền Linh Tháp không xa.

“Chư vị sư đệ muội, đây là Cần Vụ Đường quản lý sinh hoạt của đệ tử Thanh Lan. Hành trình hôm nay đã đến lúc kết thúc, theo ta vào đây.” Lăng Phong nói với mọi người.

Dứt lời, gã liền vào trước. Thanh niên nho nhã theo sát phía sau, những người còn lại lần lượt nối đuôi tiến vào.

Thạch Mục nhìn thoáng qua thì thấy điện phủ bày biện vô cùng đơn giản. Hai bên là vài giá sách Ô mộc có đặt từng hộp màu nâu xanh.

Chính giữa cung điện là một cái bàn dài, hai bên là từng dãy ghế bành.

Thạch Mục nhìn quanh thì thấy trên ghế thái sư bên trái có một lão già áo xanh, râu tóc bạc trắng.

Lão giả đang nhắp mắt thổ nạp, hơi thở bình thường, nhìn không ra tu vi chân thật.

“Hậu trưởng lão, một trăm lẻ tám đệ tử mới gia nhập đã được đưa đến.” Lăng Phong sửa sang lại y phục, chắp tay thi lễ.

Lão già tóc bạc lúc này mới từ từ mở mắt, nhìn qua Lăng Phong rồi khẽ gật đầu.

“Vị này chính là Hậu trưởng lão, chủ quản Cần Vụ Đường. Chư vị sư đệ muội phải nghe an bài của lão nhân gia.” Lăng Phong nói với mọi người.

“Bái kiến Hậu trưởng lão.” Đám đông vội vàng cung kính thi lễ.

“Hậu trưởng lão, nhiệm vụ của đệ tử đã xong, xin được cáo lui.” Lăng Phong thi lễ với lão già tóc bạc sau đó quay người rời đi.

Sau khi họ Lăng rời đi, Hậu trưởng lão thần sắc lạnh lùng, đảo mắt quan sát đoàn người khiến bọn họ cảm thấy không được tự nhiên. Ngay đến đám người Thanh Trường Thiên cũng không tự chủ nhíu mày. Có người thậm chí không dám thở mạnh.

Ngay vào lúc này, lão giả đột nhiên lên tiếng:

“Ai là Triệu Tiễn?”

Nghe vậy, đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh niên nho nhã.

“Chính là đệ tử.” Thanh niên nho nhã bước ra, thần sắc tự nhiên, cung kính thi lễ.

Ngay vào lúc này, Thạch Mục nheo mắt, một tia kim mang không dễ nhận thấy bắn ra.

Hắn phát hiện, thời điểm Hậu trưởng lão dò xét Triệu Tiễn, một luồng thần thức mạnh mẽ từ mắt phóng ra.

Lực lượng này thập phần xảo diệu, chỉ rơi lên người Triệu Tiễn. Những người còn lại căn bản không thể nhận ra. Nếu không phải thần thức Thạch Mục manh mẽ, lại thêm thần thông Linh Mục chỉ sợ rất khó phát hiện chuyện này.

Lần thăm dò này chỉ phát sinh trong nháy mắt. Áp lực vừa mới bao trùm đã biến mất không chút tăm tích.

Trong cả quá trình, Triệu Tiễn thần sắc như thường, thản nhiên thừa nhận áp lực, không hề nhíu mày.

“Ừ, không tệ.” Hậu trưởng lão nói một câu cụt lủn, khuôn mặt lần đầu lộ vẻ tươi cười.

Chỉ là nụ cười này rất nhanh biến mất. Lão vung tay lên, một ngọc giản xanh biếc lơ lửng trước người.

Tay phải hậu trưởng lão tung chỉ, trong miệng tụng niệm chú ngữ huyền ảo, một đạo thanh mang từ đầu ngón tay bật ra, trực tiếp tiến vào bên trong ngọc giản.

Thanh quang vừa vào, ngọc giản liền chuyển động một cách chậm rãi, chiếu rọi bầu trời.

Thạch Mục tập trung quan sát. Chính giữa bạch quang, không ngờ lại có một tấm bản đồ.