Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32
Thạch Mục nhìn thân hình Yên La dần dần chìm vào Minh Thủy Hồ, không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn hoàn toàn không biết gì về giới diện Tử Linh này, giờ đây cũng không cách nào trở về giới diện lúc đầu. Vẫn may còn có Trụy Tiên Đài ở bên, lại thêm quân đoàn Tử Linh của Yên La vòng quanh dò xét bốn phía, tạm thời cũng không cần lo lắng tới sự an toàn của bản thân.
Sau khi lắc đầu, hắn tìm một chỗ đất trống khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tu luyện.
Một lát sau đó, đôi mắt Thạch Mục mở lớn quan sát bốn xung quanh, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Như bản thân cảm nhận, trong giới diện Tử Linh này căn bản không cảm giác được một chút linh lực trời đất nào cả, nếu muốn dựa vào thổ nạp để khôi phục pháp lực hoặc tu luyện căn bản là không thể.
Hắn suy nghĩ một chút sau đó lấy từ trữ vật giới chỉ hai viên Linh thạch trung phẩm giữ ở hai tay, ánh sáng rực rỡ màu đỏ nhẹ nhẹ thành từng đoàn từ trong Linh thạch tản ra, bắt đầu dung nhập vào trong thân thể hắn.
Sau gần nửa tháng.
Thạch Mục ở bên cạnh Minh Thủy Hồ mở hai mắt ra, hai khối Linh thạch cầm trong tay trở thành màu trắng bị ném sang một bên.
Hắn dùng thần thức thoáng kiểm tra, không khỏi thở phào một hơi.
Cho đến lúc này, thương thế trên người hắn rốt cuộc đã hoàn toàn bình phục, chân khí pháp lực trong cơ thể lần nữa khôi phục trạng thái nguyên vẹn như ban đầu.
Thạch Mục đứng dậy, sau khi vận động giãn gân cốt, lại xếp bằng ngồi xuống, tay phất một cái. Trụy Tiên Đài đang ở giữa không trung chậm rãi xoay quanh bay lượn phát ra những ánh sáng màu đen chợt xuất hiện ở trước người.
Trong thời gian chữa thương, hắn cũng không ngừng thử điều khiển bảo vật này.
Quả thật trời cao không phụ lòng người, trải qua nhiều lần thử nghiệm, giờ đây hắn đã hiểu thêm một chút về pháp bảo trấn giáo của Minh Nguyệt Giáo này nhưng để hoàn toàn nắm rõ lại là một chuyện khá xa.
Thạch Mục nhìn khối vuông màu đen ở trước mặt, hai mắt nhắm lại miệng bắt đầu lầm bẩm đọc:
"Vạn vật trong trời đất, trước tiên có linh hồn,
Linh hồn khi chết đều có chốn về, trở thành ban sơ,
Sinh tử có lặp lại, nhân quả tuần hoàn,
Phần lớn những kẻ da^ʍ loàn, khó thoát khỏi thành quỷ vật..."
Cùng với những tiếng lẩm bẩm trong miệng của Thạch Mục, mặt ngoài Trụy Tiên Đài bắt đầu hiện ra từng đoàn ám văn mờ ảo. Chúng nhanh chóng thoát ra khỏi mặt ngoài khối vuông tiếp theo lượn lờ chuyển động quanh đó.
Chú ngữ mà Thạch Mục tụng niệm, xuất phát từ một lần vô tình ở mấy ngày trước đó Trụy Tiên Đài vô duyên vô cớ phát ra những đợt rung động kịch liệt, trong lúc phóng xuất thần thức vào đó, hắn đã vô tình phát hiện được một đoạn kinh văn, gọi là "Trụy Tiên Lục".
Chú ngữ này có nội dung cổ xưa và tối nghĩa. Ngay khi Thạch Mục khó khăn lắm mới ghi nhớ một đoạn mở đầu, phần còn lại bất ngờ biến mất vô duyên vô cớ.
Cho dù sau đó hắn có mày mò thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cho "Trụy Tiên Lục" xuất hiện trở lại.
Nhưng dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Vì khi niệm đoạn chú ngữ này, hắn liền có thể thôi động được một ít uy năng của Trụy Tiên Đài này, qua đó tế luyện bảo vật này, thành lập được một chút liên hệ với nó.
Theo thời gian dần dần trôi qua, khi mà chú ngữ Thạch Mục niệm xong, mặt ngoài Trụy Tiên Đài bỗng nhiên rực chói quầng sáng, những ký hiệu ở mặt ngoài cũng theo đó trở nên rực rỡ.
Thạch Mục thấy vậy, ngón tay điểm một cái, Trụy Tiên Đài lúc này nhanh chóng bay theo hướng ngón tay của hắn.
Ngón tay hắn ngoắc lại, Trụy Tiên Đài lần nữa bay trở lại.
Ánh mắt Thạch Mục hiện vẻ hài lòng.
Sau một thoáng trầm ngâm, hai tay của hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Từng chùm sáng màu đen từ đầu ngón tay xuất hiện, tất cả đều bao trùm lấy Trụy Tiên Đài.
Trụy Tiên Đài có chút lắc lư, rồi bay tới đỉnh đầu của Thạch Mục, xoay tròn tại đó.
Sau đó, Thạch Mục nhướng mày, cảm giác được khí tức Tử Linh ở bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng tập trung lại đây. Tất cả đều lấy Trụy Tiên Đài làm trung tâm, tạo thành một vòng xoáy màu xám tro mờ.
Mặc dù có màn sáng màu đen của Trụy Tiên Đài bao quanh, nhưng hắn vẫn cảm giác được toàn thân ớn lạnh.
Trong lòng Thạch Mục cả kinh, liền muốn ngăn Trụy Tiên Đài lại, nhưng chợt thấy thân thể lạnh giá, một luồng năng lượng đầy cuồng bạo và âm lãnh từ phía trên chảy ngược xuống.
Trong lòng hắn giật mình, tiếp nhận luồng lực lượng này từ thiên linh cái vào trong người, bắt đầu từ tứ chi cho tới kỳ kinh bát mạch, rồi cuối cùng nhập về đan điền, khiến cho cả cơ thể thư thái như được rót thêm một luồng sinh khí.
Thạch Mục có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của bản thân được tăng lên, đồng thời từ trong lòng dâng lên một cỗ cuồng bạo khát máu, ngay cả đôi mắt dần dần chớp động một quần trăng mờ.
Cảm giác vui vẻ ban đầu nhanh chóng bị sự kinh hãi thay thế.
Hình ảnh kinh khủng của Liễu Ngạn khi biến thành cương thi vẫn còn in đậm trong trí nhớ của Thạch Mục. Hắn vội cắn mạnh đầu lưỡi. Dưới cơn đau đột ngột, đôi mắt Thạch Mục đã khôi phục vài phần tỉnh táo. Hắn vội thúc giục thần niệm mạnh mẽ cắt đứt liên hệ với Trụy Tiên Đài để ngừng lại.
Những ký hiệu ở mặt ngoài Trụy Tiên Đài lóe lên rồi tắt về lại trạng thái ban đầu, chậm rãi xoay tròn.
Vào lúc này, phía sau lưng của Thạch Mục đã ướt đẫm mồ hôi.
Chuyển hóa khí tức tử linh thành lực lượng mà Trụy Tiên Đài quán chú vào đan điền quả là cách thức rất nhanh để đề cao thực lực, nhưng lại không khác gì chuyện uống rượu độc để giải khát cả. Tuy rằng có thể khôi phục thương thế cũng như đề cao thực lực trong thời gian nhưng liền đó thần trí sẽ bị thôn phệ dần dần, thân thể cũng từ từ thi hóa đến khi trở thành một cái xác khô.
Liễu Ngạn là vết xe đổ trước đó, Thạch Mục cũng rõ nguy hại trong đó, tất nhiên không dám theo sau.
Nhưng mà cái này không hẳn không phải là một loại thủ đoạn bảo vệ tính mạng trong lúc vạn bất đắc dĩ.
Quả tim của Thạch Mục dồn dập đập không ngừng, không khỏi hít sâu một hơi để bình phục nỗi lòng.
Tình huống vừa rồi có thể nói là nguy hiểm vạn phần, nếu không phải tâm trí bản thân kiên định, lại có ấn tượng sâu sắc với vết xe đổ của Liễu Ngạn. Một thoáng bất cẩn liền có khả năng hoàn toàn biến thành quỷ vật.
Hắn liếc mắt nhìn Trụy Tiên Đài ở trong không trung, lần nữa nhắm mắt lại, dự định trước thông qua phương pháp nào đó mà từ trong đan điền đem cỗ chân khí luyện hóa từ từ, rồi mới tính đến chuyện khác.
Thời gian khoảng hơn mười ngày sau đó, Yên La vẫn không trở ra từ hồ nước âm u, còn Võ Dạ vẫn trước sau như một đang ngồi ở bên hồ mà hấp thu sương mù màu đỏ nhạt ở trong hồ tỏa ra.
Thạch Mục vẫn đang ở chỗ này không ngừng nghiên cứu Trụy Tiên Đài, đồng thời liên tục thử nghiệm từ đó phát hiện một ít năng lực bí ẩn của nó.
Một trong số đó chính là người thường có thể thông qua Trụy Tiên Đài để trực tiếp ra vào giới diện Tử Linh. Dưới sự bảo vệ của bảo vật này, người sử dụng sẽ không bị khí tức Tử linh ăn mòn.
Điểm này Thạch Mục đã rõ từ lâu thế nhưng điều khiến hắn chú ý là việc có thể thông qua phương pháp này, lần nữa mở ra thông đạo không gian trở lại giới diện trước kia.
Thế nhưng, nếu muốn dùng được chức năng này, hắn cần phải luyện hóa được hoàn toàn bảo vật này mới được.
Ngoài ra, nếu muốn mượn bảo vật này mà lần nữa trở lại từ giới diện Tử Linh, hắn cần phải xây một tế đàn để cố định vị trí. Nếu không, một khi tùy ý dùng Trụy Tiên Đài để xuyên qua giới diện rất có thể dẫn đến tình trạng mất phương hướng, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa. vào lúc này, Thạch Mục không có cách nào luyện hóa triệt để bảo vật này.
Lại thêm tài liệu cần thiết để xây dựng tế đàn, với hiểu biết hiện giờ của hắn đối với giới diện Tử Linh, cũng không có cách nào mà thu thập được, chỉ có thể chờ Yên La sau khi từ trong hồ đi ra mới có quyết định được.
Ngoài ra, Thạch Mục còn phát hiện bên trong Trụy Tiên Đài còn có một thế giới nhỏ cùng hoàn toàn giống với giới diện Tử Linh. Không có linh lực, không có nguyên khí trời đất, khắp nơi hoàn toàn là khí tức tử vong.
Một ngày một đêm sau đó.
Một ngọn núi nhỏ ở trong Minh Thủy Hồ cách đó không xa, Thạch Mục buông tay đứng đó, Trụy Tiên Đài ở trên đỉnh đầu chậm rãi xoay tròn, nó tản mát ra những chùm sáng màu đen.
Phía trước cách hắn không xa, có một tiểu đội binh sĩ khô lâu.
Có thể do mệnh lệnh trước đó của Yên La, những khô lâu này coi như không thấy Thạch Mục, chúng chỉ đi lại không có mục đích bên trong phạm vi của mình.
Thạch Mục quan sát một lát sau đó, trong miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ, ngón tay giơ lên.
Những ám văn ở mặt ngoài Trụy Tiên Đài sáng lên, ký hiệu xuất hiện, bay đến đội khô lâu đang ở trên bầu trời.
Những tiếng xuy xuy xuất hiện!
Bên trong Trụy Tiên Đài vọt ra những chùm sáng màu đen, bao phủ năm binh sĩ khô lâu ở phía đối diện vào trong chùm sáng màu đen.
Ở chỗ sâu trong những chùm sáng màu đen, tất cả những khô lâu đều quỳ sụp xuống, hồn lửa trong hốc mắt không ngừng lập lòe, thoạt nhìn như đang sợ hãi.
Thạch Mục thấy vậy bèn thay đổi pháp quyết trong tay. Những ám văn ở trên Trụy Tiên Đài lần nữa sáng ngời, những chùm sáng màu đen quay trở về, tiếp đó mấy cỗ quân sĩ khô lâu ở trong chùm sáng màu đen bao phủ biến mất không còn bóng dáng.
Thạch Mục phất tay thu Trụy Tiên Đài ở trong không trung lại, theo đó nhắm mắt thả thần thức tiến nhập vào trong Trụy Tiên Đài.
Sau một khắc, hắn liền thấy ở trong không gian đó có năm binh sĩ khô lâu đang quanh quẩn ngỡ ngàng ở trong đó.
Thạch Mục đánh tay thay đổi pháp quyết, dựa theo Câu Linh Thuật mà Cúc sư thúc dạy hắn khi trước. Thông qua lực lượng thần thức, dùng linh hồn của mình mạnh mẽ thiết lập ấn ký lên trên người những binh sĩ khô lâu.
Những binh si khô lâu này đều có thực lực Hậu Thiên, hoàn toàn không có chống lại, đều trở thành linh sủng của hắn.
"Quả nhiên là vậy!"
Trong lòng Thạch Mục nhất thời mừng rỡ.
Thạch Mục chỉ ngón tay cho Trụy Tiên Đài hướng về phía cách xa đó, trong Trụy Tiên Đài bay ra những chùm sáng màu đen hướng về khe núi không xa đó, những chùm sáng màu đen thu lại, mấy binh sĩ khô lâu lần nữa xuất hiện trở lại.
Theo "Trụy Tiên lục" miêu tả, Trụy Tiên Đài này chẳng những có thể trợ giúp trấn áp, hàng phục sinh vật Tử Linh, hơn nữa còn có khả năng thu chúng vào trong để mang theo.
Nếu Thạch Mục có thể thu phục sinh vật Tử Linh với số lượng lớn mà cho vào trong Trụy Tiên Đài, vậy đồng nghĩa hắn có khả năng mang theo người một đoàn quân Tử Linh, tạo thành ưu thế lớn khi chiến đấu với kẻ khác.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thạch Mục không khỏi hưng phấn, không thể chờ được mà thu phục nhiều sinh vật Tử Linh hơn nữa, để thăng tiến thực lực của chính mình.
Thời gian theo đó, Thạch Mục không có đi xa, chỉ dạo quanh hồ Minh Thủy.
Mấy ngày mấy đêm sau đó, Thạch Mục rời khỏi tế đàn hướng phía ngoài bay đi.
Thạch Mục vẫn nhớ lời Yên La dặn, cho nên cũng không có bay loạn một cách mù quang mà chọn phương hướng dọc theo đường tới lúc trước.
Thạch Mục nhớ rõ. Cách nơi này không xa có một sơn cốc. Tại đó cũng có một hồ Minh Thủy không lớn lắm do một con Bạch Cốt Cự Tượng với thực lực xấp xỉ Địa Giai sơ kỳ chiếm cứ.
Dọc đường bay đến, hắn đã nhìn thấy Bạch Cốt Cự Tượng ở phía xa xa đang quần đấu cùng một đám khô lâu Hình Lang có thực lực Tiên Thiên.
Bầy sói kia tựa hồ nhìn trúng hồ Minh Thủy trong sơn cốc nên mới phát động tấn công.
Thế nhưng thực lực Bạch Cốt Cự Tượng quá, hoàn toàn chiếm được thượng phong, trong lúc giơ chân nhấc tay, đã dễ dàng đánh bại đám khô lâu Lang Hình kia.
Lúc đó Thạch Mục chỉ đi ngang qua, nhưng thấy cảnh tượng đó liền có ấn tượng sâu sắc với Bạch Cốt Cự Tượng.
Trải qua mấy ngày thử nghiệm, hắn phát hiện tu vi sinh vật Tử Linh mà Trụy Tiên Đài có thể thu nhập không thể vượt qua người sử dụng Trụy Tiên Đài. Với thực lực Địa giai của hắn lúc này, đối tượng thích hợp để thu phục tự nhiên chính là sinh vật Tử Linh đồng cấp.
Trải qua mấy ngày phi hành không nghỉ, Thạch Mục đã tới trước một sơn cốc trong ngọn núi đen kịt.
Sau khi quan sát bốn phía một chút, hắn liền lấy ra áo choàng màu xanh lục mặc lên người, giấu kín hành tung cùng khí tức bản thân sau đó khống chế Trụy Tiên đài lơ lửng ở trước người, dọc theo vách núi tiến vào trong cốc.