Dịch: Yukihana116490
Thời gian trước sau mới vài cái hô hấp, toàn bộ thú hồn Thạch Mục giành được từ bộ tộc Ô Giác đã bị Yên La thôn phệ sạch sẽ. Hồn hoả màu lam trong mắt Yên La lập loè mất một lúc, rất nhanh ổn định lại. Kích cỡ hồn hoả dường như lớn hơn vài phần so với lúc trước, màu sắc cũng biến thành màu xanh thẳm. Nó nâng cốt thương trong tay lên, cốt thương tản ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, nơi đầu thương hàn quang lấp lánh, vừa nhìn đã biết cực kỳ sắc bén, trên đó dường như còn có một ít phù văn ngoằn ngoèo như giun.
Đã đến giờ phút này, Thạch Mục làm sao còn có thể không rõ, Yên La- con khô lâu một mực bị hắn bỏ quên này không biết từ lúc nào đã tiến cấp đến cảnh giới Tiên Thiên, còn nhanh hơn so với mình. Vả lại hôm nay nó cắn nuốt nhiều thú hồn như vậy, khoảng cách đạt đến Tiên Thiên trung kỳ có lẽ cũng không còn xa. Xem ra ở cửa ra vào động quật Tam Thủ Hung Mãng ngày đó, việc thú hồn trong Thú Hồn Túi mất tích cũng là do nó gây ra.
Hồn hoả trong mắt Yên La giờ phút này đã bình tĩnh lại, nó bước đến bên cạnh Thạch Mục, treo Thú Hồn Túi lại chỗ cũ cho họ Thạch rồi tiếp tục lục lọi quanh hông hắn, dường như muốn mò xem còn có cái túi nào khác không.
(Ây dzồ Mục bị Yên La sàm sỡ)
"Hết rồi! Đó đã là toàn bộ thú hồn mà ta có!" Thạch Mục vội ngăn trở không cho Yên La tiếp tục sờ mó mình, có chút dở khóc dở cười nói.
Liền đẩy mấy lần Yên La mới buông tha cho tìm kiếm, rung đùi đắc ý đứng qua một bên. Lại nói tiếp, sở dĩ Thạch Mục giữ lại những thú hồn kia là vì bí thuật đồ đằng muốn tiến giai thì cần luyện hoá thú hồn, chuyển hoá nó thành năng lượng cho đồ đằng trên người hấp thu. Hắn vốn định chờ cho tu vi bản thân tăng lên rồi dùng những thú hồn đấy đến đề thăng lực lượng cho đồ đằng Tam Thủ Hung Mãng. Nhưng bây giờ tất cả đã bị Yên La thôn phệ sạch bách rồi.
Thạch Mục thở dài, nhưng sau đó mắt hắn lập tức sáng ngời, lộ ra thần sắc kinh hỉ. Nếu Yên La có thể tiến giai đến cảnh giới Tiên Tiên vậy không phải đồng nghĩa với việc hắn sẽ có một tên đàn em siêu cấp lợi hại sao? Dù sao lực lượng khế ước vẫn còn kiên cố như cũ. Từ trước mắt đến xem, có vẻ việc hấp thu thú hồn sẽ giúp thực lực Yên La đề thăng nhanh chóng, mà quá trình luyện hoá thú hồn thành đoàn năng lượng dường như đã bị cắt giảm đi. Kể từ đó, thông qua việc săn gϊếŧ Hung thú, hắn ngược lại có thể thu thập thú hồn đến giúp Yên La mau chóng tăng cường thực lực.
Thạch Mục nghĩ như vậy, liền đi đến trước người Yên La, bắt đầu thông qua tâm thần trao đổi với nó. Tuy Yên La đã có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ nhưng dường như nó cũng không khôn hơn được bao nhiêu, trí lực cũng chỉ tương đương với trẻ em sáu bảy tuổi mà thôi. Mặc dù vậy, họ Thạch vẫn có thể thông qua một vài tin tức rời rạc, biết được một phần quá trình làm sao Yên La tăng đến Tiên Thiên, chủ yếu là thông qua hút hồn phách.
Sau khi trao đổi tâm thần một phen, Thạch Mục cảm thấy có chút mỏi mệt, khoanh chân ngồi xuống, sau đó phân phó Yên La hộ pháp ở gần bên, bắt đầu tu luyện. Có Yên La-hộ vệ cấp Tiên Thiên ở đây hắn đúng là không có bất kỳ lo lắng gì.
Thời gian một đêm trôi mau.
Đến khi sắc trời sáng rõ, Thạch Mục mới chậm rãi mở mắt, hai đạo hàn quang bắn ra. Sau khi hắn ngồi điều tức hơn nửa đêm, sự tiêu hao do thân thể bị sát khí ăn mòn đã được bổ sung trở lại, tu vi mơ hồ còn có chút tiến bộ. Yên La như cũ lẳng lặng chờ ở một bên, cầm thương đứng thẳng. Thạch Mục đang muốn đứng lên thì đầu có chút choáng váng, thần thức hải một hồi mê muội. Hắn cười khổ một tiếng, sau khi Yên La tiến giai đến Tiên Thiên, lượng tinh thần cần để triệu hoán nó đến cái thế giới này cũng tăng một mảng lớn. Dù đã qua mấy canh giờ nhưng vẫn làm cho tinh thần lực của hắ có chút ăn không tiêu. Hắn phất tay đưa Yên La trả về giới diện Tử Linh, lại khoanh chân nghỉ ngơi một lát, sau mới tiếp tục lên đường chạy đến Diệu Âm Tông.
. . .
Hơn nửa tháng về sau, Đại Tề, Trần Châu, ở chỗ sâu trong sơn mạch Tử Linh.
Thạch Mục nhìn trước mắt hai ngọn núi màu tím được bao phủ trong sương mù tím, trong lòng chấn động một hồi. Mãi một lát sau, họ Thạch mới thu hồi tầm mắt, đi nhanh về phía ngọn núi tím bên trái. Đường núi nhỏ hẹp khó đi, trước khi tiến vào sơn mạch Tử Linh Thạch Mục đã bỏ xe, đeo bọc da trâu tại sau lưng, Vẫn Thiết thì buộc ở cánh tay trái. Một khắc sau, Thạch Mục đi tới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong sương mù màu tím, một con đường núi uốn lượn, bề rộng hơn một trượng, lát đá xanh chạy thẳng lêи đỉиɦ núi. Ven con đường này, cách chỗ Thạch Mục không xa, có một cái đình nghỉ chân, trong đó có hai bóng người màu lục đang ngồi. Vì sương mù bao phủ nên nhất thời nhìn không rõ lắm. Thạch Mục bước chân không ngừng, trực tiếp theo đường núi đi thẳng lên trên. Mắt thấy đình nghỉ chân càng ngày càng gần, hai bóng người màu lục trong đình chợt nhảy dựng lên, thân hình nhoáng lên nhoáng xuống mấy cái đã ngăn cản trước mặt họ Thạch.
Kẻ cản đường là hai thiếu nữ mặc y phục trang sức của Diệu Âm Tông. Trong đó một thiếu nữ độ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo có phần xinh đẹp. Người còn lại thì có dáng người cao gầy, đồng dạng cũng có vài phần tư sắc, chẳng qua bờ môi hơi mỏng. Khí tức trên thân hai người cũng không cường đại, đều là tu vi cỡ Hậu Thiên sơ kỳ.
"Người đến dừng lại, nơi đây là tông môn Diệu Âm Tông, bất luận là ai, chưa được cho phép thì không được lên núi." Thiếu nữ xinh đẹp ở bên trái duỗi tay ra, ra lệnh cho Thạch Mục.
"Tại hạ Thạch Mục Hắc Ma Môn, lần này bái phỏng quý môn, là muốn tìm một vị nữ đệ tử tên là Chung Tú. Phiền toái hai vị sư muội thông truyền một tiếng." Sau khi dừng bước, Thạch Mục khẽ mỉm cười nói.
"Tục danh của Chung sư thúc há là ngươi có thể tùy tiện gọi hay sao? Càng không phải muốn gặp là gặp!" Không đợi thiếu nữ xinh đẹp mở miệng, thiếu nữ môi mỏng ở một bên trước hết hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói.
Lúc nghe được mấy chữ "Chung sư thúc" Thạch Mục vốn là sững sờ, lập tức nhớ lại lúc trước hình như Diệp Hồng Dược đã từng đề cập đến việc nàng thay mặt sư phụ nhận Chung Tú làm đồ đệ, trong lòng cũng liền bình thường trở lại.
"Đây là Tử Kim Lệnh của Liên minh bảy tông. Ta có chuyện quan trọng muốn tìm Chung sư thúc các ngươi." Thạch Mục bất động thanh sắc móc từ trong lòng ra một miếng lệnh bài Tử Kim bảy góc, thản nhiên nói.
Lông mày thiếu nữ môi mỏng nhướn lên, đang chuẩn bị nói cái gì thì bị thiếu nữ xinh đẹp ở bên nháy mắt một cái. Ánh mắt nàng ta sáng ngời, đoạt trước mở miệng, nói: "Thì ra Thạch sư huynh là sứ giả của Liên minh, vậy...trước mời đi theo ta lên núi đi."
Thiếu nữ xinh đẹp kéo thiếu nữ môi mỏng qua một bên rỉ tai vài câu, sau đó mới chuyển thân mình, mỉm cười với Thạch Mục một cái, dẫn đầu đi lên trên núi. Thần sắc thiếu nữ môi mỏng có chút lúng túng, cười cười với Thạch Mục, xong mới ngượng ngùng trở lại trong đình nghỉ chân.
Mặt Thạch Mục vẫn là lạnh te, thu lại Tử Kim Lệnh rồi theo sau lưng thiếu nữ xinh đẹp, hướng lên trên núi mà đi. Không bao lâu sau, ở ven đường lại xuất hiện một tòa đình tiếp khách cổ kính.
"Thạch Mục sư huynh, lúc nãy sư muội của ta không hiểu chuyện, đối đãi ngươi có nhiều lãnh đạm, mong ngươi đừng nên trách. Trước tiên ngươi nghỉ ở nơi này một lát. Thân phận của Chung sư thúc tôn quý, ngươi chờ tiểu nữ đi trước thông bẩm một tiếng." Thiếu nữ xinh đẹp dẫn Thạch Mục đi đến đình tiếp khách, đồng thời quay đầu, có chút áy náy giải thích với Thạch Mục.
"Không sao." Thạch Mục khẽ mỉm cười nói.
Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới trong đình, thiếu nữ xinh đẹp cười với Thạch Mục rồi vội vàng cáo từ rời đi. Thiếu nữ xinh đẹp đi rồi, Thạch Mục bình thản ngồi chờ trong đình, thản nhiên đưa mắt nhìn hướng lêи đỉиɦ núi, có thể mờ mờ thấy được nơi đó cung điện màu tím cùng đình đài lầu các, phi kiều. Sau một nén hương, một bóng người màu lục từ trên đỉnh núi lướt như bay xuống, phương hướng đúng là đình tiếp khách nơi Thạch Mục dừng chân.
Rất nhanh, một thiếu nữ xinh đẹp da trắng như tuyết, tú lệ tuyệt luân đã đứng ở bên ngoài đình tiếp khách, sắc mặt vui mừng nhìn xem Thạch Mục. Mái tóc nàng đen nhánh phất phơ theo gió, một đôi lông mày đậm nhạt thích hợp, cặp mắt như nước hồ thu, long lanh sáng ngời, đẹp đến câu hồn nhϊếp phách, chiếc mũi khéo léo thanh tú, gương mặt trái xoan trắng nõn,tinh xảo tuyệt trần, cộng thêm thân hình nhỏ nhắn yểu điệu như liễu, trông nàng tựa như tiên nữ giáng trần.
"Ngươi là...Chung Tú? Vết bớt trên trán ngươi đâu?" Thạch Mục trợn mắt há hốc mồm, vô thức hỏi.
Nếu không phải hai đầu lông mày nàng này lờ mờ có chút bóng dáng của Chung Tú, hắn cũng không thể tin được, người thiếu nữ làm cho người ta vô cùng kinh diễm trước mắt này lại chính là tiểu muội muội có chút nhu nhược, thẹn thùng ở cạnh hắn năm đó.
"Thạch đại ca, ta đương nhiên là Chung Tú rồi. Kể từ khi cùng sư phó học Bích Âm Vạn Ba Công, cái bớt trên trán ta liền từ từ biến mất, như thế nào, rất khó xem sao?" Thấy Thạch Mục biểu lộ như thế, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Chung Tú chợt loé lên nét vui mừng rồi lập tức biến đi. Đồng thời hai ba bước liền đi vào trong đình, ngồi xuống bên cạnh Thạch Mục, có chút dí dỏm cười nói.
"Đâu có đâu có, trước kia Chung cô nương đã hết sức tốt xem, chứ đừng nói đến hôm nay dung mạo càng như thiên tiên, thiếu chút nữa nhận không ra rồi! Không nghĩ tới vài năm không gặp, tu vi của ngươi vậy mà đã đạt đến Hậu Thiên viên mãn, đúng là làm cho vi huynh theo không kịp mà!" Sau khi lấy lại tinh thần, Thạch Mục bấy giờ mới phát hiện tu vi của nàng vậy mà đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn, không khỏi sờ lên cái mũi nói.
"Hì hì, ta làm sao lợi hại bằng Thạch đại ca được! Trong cấm địa Man tộc ngươi hiệp trợ công chúa Hỏa Vũ liên minh cùng Man tộc, hóa giải một lần đại nguy cơ cho Nhân tộc chúng ta, lập được đại công hạng nhất. Hiện nay ngươi nhưng là đại danh nhân trong thất đại tông môn đó!" Chung Tú cười khanh khách một tiếng, trong đôi mắt đẹp liên tục loé lên dị sắc nhìn xem Thạch Mục.
"Ha ha, đây chẳng qua là tại hạ rơi vào đường cùng rồi gặp được may mắn thôi." Thạch Mục cười khổ một tiếng, lắc đầu nói.
Chung Tú sững sờ, vốn muốn hỏi rõ ràng một chút, nhưng thấy Thạch Mục một bộ không muốn nhiều lời, nàng cuối cùng cũng không có mở miệng. Đột nhiên, dường như phát hiện cái gì, nàng thò tay muốn đi nhặt mảnh lá rụng rơi trên đầu vai Thạch Mục xuống. Thạch Mục lại theo bản năng né thân thể lui về phía sau. Lá rụng từ trên đầu vai bồng bềnh rơi xuống, mà tay Chung Tú lại ngừng ở giữa không trung.
(Hix, đây là kết quả của việc độc giả ép lão Vong tả tình đây. Trong đình thì lấy đâu ra lá rụng xuống trên vai??!!!)
Bầu không khí trong đình hơi có chút lúng túng.
"Chung cô nương, ta..."
"Đúng rồi, Thạch đại ca, kỳ thật lúc trước ta đã đi qua Huyền Vũ Tông tìm ngươi. Nhưng lại biết được nhóm đệ tử kia bị Hắc Ma Môn nước láng giềng cướp đi..." Chung Tú điềm nhiên như không có việc gì thu tay về, khẽ mỉm cười nói.
Thạch Mục nghe vậy, cũng hơi có chút cảm xúc, hai người lập tức tán gẫu một chút chuyện cũ năm xưa. Bầu không khí vì tách ra hồi lâu mà có chút không được tự nhiên rốt cuộc cũng hoà hợp lại. Đình tiếp khách giữa sườn núi thi thoảng lại có tiếng cười vui truyền ra.
"...Thạch đại ca, mặc dù hôm nay ta và ngươi đã tiến nhập tông môn, chính thức bước vào con đường võ đạo, nhưng nói thật ra, quãng thời gian ta vui vẻ nhất chính là ở cùng một chỗ với ngươi tại trang viên Kim gia...Đúng rồi, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" Đôi mắt đẹp như làn thu thuỷ của Chung Tú đột nhiên chuyển một cái, u u hỏi.
"Không nói gạt ngươi, lòng ta đã có một vị cô nương. Tuy ta còn chưa biết tên nàng, nhưng nàng nói chỉ cần ta có thể đạt đến Tiên Thiên trước ba mươi tuổi liền có thể đi tìm nàng. Vì vậy ta định trở về tông môn tiếp tục nỗ lực tu luyện." Thạch Mục gãi gãi đầu, nói như thế.
"Thì ra là thế... Vậy ta đây liền chúc Thạch đại ca sớm ngày bước vào cảnh giới Tiên Thiên, ôm mỹ nhân về nhà! Lại nói, kế tiếp ta cũng muốn bế quan trùng kích Tiên Thiên...Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới gặp lại nhau." Chung Tú dáng vẻ mềm mại, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm không dễ phát hiện, nhưng nàng vẫn là khẽ cười nói.
"Đúng rồi, Chung cô nương, thiếu chút nữa quên mất, cái này cho ngươi, nó có tác dụng trợ giúp không nhỏ cho việc đột phá bình cảnh Tiên Thiên đấy." Thạch Mục vỗ mạnh đầu một cái, lấy từ trong lòng ra một quả trái cây màu xanh to cỡ nắm đấm, đưa cho Chung Tú, nói.
"Thạch đại ca, cái này... Cái này chẳng lẽ là Thanh Minh Quả? Thứ đồ quý trọng như vậy ngươi giữ đi, ta không cần đâu." Chung Tú cả kinh, vội vàng cản lại nói.
"Chung cô nương, ngươi liền nhận lấy đi, ta chỗ này còn có một quả nữa." Thạch Mục mỉm cười, lại từ trong lòng lấy ra một quả Thanh Minh Quả nữa.
"Cái này...Thạch đại ca, vậy cám ơn ngươi rồi." Chung Tú thấy vậy, khuôn mặt khẽ đỏ nhận lấy.
Lúc này Thạch Mục rốt cuộc yên lòng, Chung Tú ở Diệu Âm Tông còn tốt hơn so với tưởng tượng của hắn. Hai người lại nhàn tản hàn huyên vài câu, sau đó Thạch Mục mới đứng dậy cáo từ ly khai. Trong đình, Chung Tú ôm Thanh Minh Quả trong tay vào ngực, si ngốc dõi theo thân ảnh cao lớn đã đi xa của Thạch Mục, trong đôi mắt đẹp của nàng dần dần trở nên mê mông...