Huyền Giới Chi Môn

Chương 104: Ba châu vùng biên tái

(Biên tái: Nơi quan ải vùng biên giới. Ý chỉ biên cương)

Đợi khi quang cảnh khôi phục như cũ, Thạch Mục tập trung quan sát, nội tâm chấn động vô cùng. Cự thạch cao chừng ba trượng ban nãy lúc này đã không còn sót lại chút nào. Không khí chung quanh vẫn lưu lại khí tức thuộc tính Hỏa nồng đậm. Càng khiến người ta hoảng sợ chính là, mặt đất gần đó thình lình nhiều thêm một cái hố to rộng chừng vài trượng, mặt hố cháy đen, xung quanh đầy rẫy dấu vết sụp lún. Điều này khiến hắn không khỏi vui mừng. Dù là công kích của cao thủ tiên thiên, cũng chỉ đạt đến mức này mà thôi.

Sáng sớm hai ngày sau, Thạch Mục rời khỏi nhà đá, vội vàng đi về phía quảng trường trong sơn cốc. Khi mặt trời lên cao, hắn lần nữa rời khỏi đó, trong túi lúc này đã nhiều thêm một cặp nhẫn được chế tạo từ tinh thiết, một chiếc vỏ đao màu bạc vô cùng hoa lệ, một vỏ đao thô kệch đen tuyền cùng hai sợi linh tơ. Tơ này là do một loại tằm sống tại vùng đất cực hàn nhả ra vì vậy có đặc tính vô cùng cứng cỏi, quan trọng nhất là thoạt nhìn nó gần như trong suốt, mắt thường khó có thể phân biệt.

Sau khi trở lại thạch thất, hắn liền lấy ra cặp nhẫn tinh thiết cùng sợi tơ linh tằm, tiếp đó dùng tơ buộc chặt chuôi đao vào nhẫn rồi mới tra đao vào vỏ bạc. Trường đao màu đen thì được tra vào vỏ đao cùng màu. Chưa hết, hắn còn dùng hai sợi dây lưng chắc chắn, buộc hai chuôi đao một bạc một đen sau lưng. Những thứ này lập tức tạo cho họ Thạch một khí thế vô cùng bưu hãn. Tay phải hắn duỗi ra sau, một đạo hắc quang hiện lên, trường đao đen kịt trong nháy mắt đã rời khỏi vỏ. Không khí xung quanh thình lình theo đó mà nhộn nhạo, mười ba ánh đao như gió lốc vụt qua giữa đất trời. Tiếng đao thê lương rít lên không ngừng, mang theo hắc quang chớp nhá mãi cho đến khi trường đạo đen kịt lần nữa trở vào vỏ.

Toàn bộ quá trình liền lạc một mạch, không hề có cảm giác dài dòng lê thê.

Ngay sau đó, Thạch Mục đưa tay trái lên vận chuyển chân khí. Chiếc nhẫn trên ngón trỏ nhẹ nhàng khởi động, nương theo hàn quang lập lòe, một tia sáng trắng từ vỏ đao màu bạc sau lưng phóng thẳng lên trời.

Đúng là tuyệt học mà hắn lĩnh ngộ từ Lệ Thương Hải, Tát Thủ Đao!

Xoẹt!

Loan đao màu bạc bị chân khí ẩn chứa bên trong linh tơ trong suốt điều khiển, trong nháy mắt đã thay đổi phương hướng, giống như chim bạc không ngừng bay múa quanh người họ Thạch khiến phạm vi vài trượng chung quanh người hắn lập tức tràn ngập âm thanh “Ô ô” kỳ lạ. Mỗi khi loan đao màu bạc chuẩn bị rơi xuống, Thạch Mục chỉ cần thúc giục chân khí, ngón tay khẽ nhúc nhích, nó sẽ lập tức khôi phục sức sống của mình. Có linh tơ cách không tiếp nạp chân khí, Tát Thủ Đao từ nay có thể tùy tâm sở dục, thu phát tự nhiên. Vài ngày tiếp theo, Thạch Mục không rời thạch thất nửa bước, kiên trì luyện tập các chiêu trong Phong Trì đao pháp cùng Tát Thủ Đao.

Bảy ngày sau.

Trong nhà đá, đao phong gào thét, ánh đao hai màu đen bạc giao thoa chớp động đầy trời. Chỉ thấy trường đao đen kịt trong tay Thạch Mục đã hóa thành ánh đao dày đặc, bảo vệ bản thân chặt chẽ. Trong lúc đó, một tia sáng trắng cực kỳ linh hoạt, xen kẽ với ánh đao màu đen, cao thấp bay múa, xoay quanh thân thể của họ Thạch không theo quy luật nào cả. Đột nhiên, tay trái Thạch Mục hơi động một chút.

Vèo!

Ánh đao màu bạc giống như tên nhọn, lao thẳng đến vị trí bàn đá trong phòng. Vào lúc tưởng như hai bên sắp chạm vào nhau, loan đao màu bạc bất ngờ xoay đi một cách quỷ dị, lượn theo vòng cung cổ quái, trong nháy mắt đã lao đến phía khác của bàn đá. Đột nhiên, ánh đao đen kịt quanh người Thạch Mục ngừng lại. Gần như cùng lúc, tia sáng như cánh chim mệt mỏi cũng bay vụt trở về, cùng trường đao màu đen tra vào vỏ đao sau lưng một cách linh hoạt.

Thạch Mục thở nhẹ một hơi, gương mặt lộ vẻ hài lòng. Có đòn sát thủ này trong tay, dù là thi đấu trong tông hay gặp phải đệ tử cũ có ý đồ xấu, hắn cũng tự tin đủ sức bảo vệ bản thân. Lúc này, đứng nguyên tại chỗ, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc nhẫn tinh thiết trên tay, vừa nghịch ngợm nó một cách vô thức vừa suy tư tính toán gì đó.

Trải qua lần trước giao thủ cùng Tả Ngạn, Thạch Mục đã hiểu thêm về thực lực của đệ tử cấp Bính. Họ Tả bất quá chỉ xếp ở một trăm thứ hạng đầu đã khiến hắn phải xuất toàn lực ứng phó, chỉ cần sơ sảy một chút liền khiến bản thân bị thương. Dưới tình huống không thể tùy tiện sử dụng Tát Thủ Đao, nếu muốn có được vị trí tốt hơn, hắn còn phải chuẩn bị một vài thứ khác mới được.

Nghĩ đến đây, Thạch Mục khẽ động thần sắc. Bên trong Linh Phù bảo kinh có ghi lại một loại Phù lục thuộc tính Thổ chuyên dùng để phòng ngự gọi là Kim Giáp Phù. Loại bùa chú này có chút giống với Khinh Thân Phù, đều do mười hai phù văn tạo thành. Chỉ là mỗi đạo phù văn của nó phức tạp hơn nhiều so với cái trước, thế nhưng lực phòng ngự tạo thành lại có thể đón đỡ một kích toàn lực của cường giả Hậu Thiên hậu kỳ. Nếu có phù lục này hộ thân, lại mặc Kim Ti Giáp, phần thắng của hắn tại vòng đấu sắp tới sẽ lớn hơn vài phần. Sau khi suy nghĩ một chút, Thạch Mục quyết định thử qua xem sao. Có điều trước đó, hắn phải có được Linh Thạch thuộc tính Thổ, bởi lẽ bản thân không hề sở hữu Linh căn dạng này.

Hôm sau, Thạch Mục liền đến Nghiễm Nguyên điện, ban bố tin tức cần mua linh thạch hạ phẩm thuộc tính Thổ. Đổi lại, hắn sẽ giúp đối phương luyện chế Phù Lục cấp thấp. Có lẽ cũng đã tới gần thi đấu, số người cần đến Phù Lục rất nhiều, hắn vừa mới công bố tin tức, Ly Hỏa Hội cùng Tôn Linh Các gần như lập tức phái người tìm tới tận cửa. Thạch Mục uyển chuyển đàm phán trong lúc hai bên gằm ghè lẫn nhau, cuối cùng quyết định nhận lời cả hai.

Sau đó, hắn phải bỏ ra khoảng chừng mười ngày, lần lượt chế tạo một đống Phù lục cấp thấp cho hai thế lực này, từ đó nhận lại hai khối linh thạch hạ phẩm thuộc tính Thổ cùng hơn mười vạn lượng bạc, xem như hậu hĩ hơn thù lao mà hắn yêu cầu khá nhiều.

Nhưng mà loại sự tình này chỉ làm một lần này thôi, không thể lặp lại. Đại Tỉ Thí sắp tới gần, hắn cũng không có thời gian mà hao phí trên mặt này. Với cả hắn vừa tuồn ra ngoài nhiều Phù lục cấp thấp như vậy, có lẽ nhu cầu về Phù lục cấp thấp trên thị trường cũng giảm mạnh rồi.

Mười ngày sau, trong nhà đá.

Thạch Mục một tay cầm lấy Linh Thạch màu vàng đất, tay kia thì đang cầm bút pháp chầm chậm di chuyển, vẽ phù văn lên một lá phù màu xanh. Mắt thấy phù văn thứ mười một sắp hoàn thành thì trên lá phù chợt xuất hiện chấn động Pháp lực, trong nháy mắt biến nó thành tro tàn.

"Ài!"

Thạch Mục khe khẽ thở dài, trong mắt hiện lên một tia tiếc hận.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn vẽ phù lục Kim Giáp Phù rồi. Lá vừa rồi đã là lá vẽ tốt nhất nhưng cuối cùng vẫn bị thất bại. Mắt thấy Pháp lực trong viên Linh Thạch thổ thuộc tính đầu tiên sắp hao hết, trong lòng của hắn cũng có vài phần bất đắc dĩ.

Mỗi cái Phù văn trong Phù trận cũng không phải là độc lập mà chúng đều có liên kết với nhau. Do đó Phù văn càng phức tạp, loại liên kết này cũng càng phức tạp. Chỉ hơi không cẩn thận sẽ rất dễ khiến cho toàn bộ phù trận không ổn định. Điểm này cũng có vài chỗ khá giống với khi khắc chồng phù trận lên Pháp khí. Bởi vậy muốn chế tác thành công hay không còn phải xem vận khí.

Cuối cùng, hắn lại hao phí hết ba ngày thời gian, tiêu hao sạch Linh lực trong hai viên Linh thạch hạ phẩm thuộc tính Thổ cũng chỉ làm ra được một trương phù lục Kim Giáp Phù. Vì không có cách nào thử nghiệm nên hắn cũng không biết rõ hiệu quả thực tế của phù này là đến đâu, tâm thần không khỏi có chút bất định.

Đương nhiên việc cần kíp nhất bây giờ vẫn là phải tăng thực lực của bản thân lên. Nên ở trong thời gian kế tiếp, Thạch Mục liều mạng tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công cùng Uẩn Thần Thuật, kỳ vọng lại có thể đột phá trước Đại Tỉ Thí.

Ngay tại thời điểm Thạch Mục đang một lòng chuẩn bị vì Đại Tỉ Thí trong môn, thì tại nước Đại Tề ở ngoài vạn dặm kia, đã xảy ra một đại sự làm khϊếp sợ tông môn ba nước.

...

Trong ba mươi sáu châu của Đại Tề, Ngô châu, Phục châu cùng Nhuế châu là ba châu ở tận cùng phía Tây, giáp ranh với Hoang nguyên* của Man tộc, cùng do Diên Khánh phủ quản lý.

(Hoang nguyên: cánh đồng hoang vu)

Bởi vì đất đai của Hoang nguyên Man tộc vô cùng nghèo nàn, tài nguyên lại khuyết thiếu, nhất là vào trời đông giá rét, tộc nhân thường ăn bữa hôm lo bữa mai nên dần dà bọn chúng liền bắt đầu trông mong thèm muốn ba quốc gia Nhân tộc tiếp giáp với mình, thường xuyên phái binh xâm phạm, cướp bóc tài nguyên cùng nô ɭệ.

Ba châu quận ở biên cảnh Đại Tề này cũng trở thành trọng điểm cho người Man xâm lấn, chiến hoả nhiều năm không dứt, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Triều đình Đại Tề tự nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến, nhiều lần phái ra đại quân, trấn thủ biên cảnh, chống cự xâm lấn.

Man tộc kế thừa huyết thống của Cự Nhân* nào đó thời thượng cổ, vì vậy người Man cường tráng cao lớn hơn Nhân tộc rất nhiều, tính cách càng là bạo ngược, hung hãn không sợ chết.

(Cự Nhân: người khổng lồ)

Trong đó Dũng giả đồ đằng* cũng có thể dựa vào đồ đằng xăm trên thân thể, phong ấn vào một ít hung thú rồi phát ra thực lực kinh người, tính cách cũng theo đó mà càng trở nên hung tàn.

(Đồ đằng: totem, vật tổ. Kiểu như hình vẽ thứ bọn chúng thờ cúng.)

Chẳng qua Dũng giả đồ đằng cũng giống như Võ giả trong Nhân tộc, số lượng so với người Man bình thường mà nói cũng không tính là nhiều.

Nhưng dù có như vậy, bên Nhân tộc khi giao chiến với Man tộc cũng chịu thiệt rất nhiều, thường thường vì đó mà trả đại giới nặng nề.

Mãi đến hơn trăm năm trước, Nhạc Thai-đại tướng hộ quốc của Đại Tề ngang trời xuất thế mới thoáng cải thiện lại cục diện.

Dưới sự trị quân dũng mãnh phi thường, quân Đại Tề lại không như cũ bất lợi, rốt cuộc một lần hành động liền đánh đuổi Man tộc ra ngoài ba châu, giữ vững đến trăm năm.

Nhờ chiến công hiển hách, Nhạc Thai được vinh hạnh đặc biệt phong cho làm "Trấn Man Công", trở thành một trong những quốc công khác họ ít được đến đếm trên đầu ngón tay của Đại Tề.

Đêm khuya, Ngô châu, Hưng Hạ thành.

Hưng Hạ thành chiếm diện tích mấy vạn mẫu, từ xa xa nhìn lại, tường thành uốn lượn thế như cự long, lượn quanh thành một cái hình tứ phương. Lặng lẽ nằm tại nơi giao giới giữa Ngô châu và Hoang nguyên Man tộc, luôn luôn thủ hộ lấy trọng trấn biên tái quan trọng nhất Đại Tề này.

Vị trí địa lý của Hưng Hạ thành vô cùng có ưu thế, giáp sông dựa núi.

Bên ngoài thành Bắc, là một mảng núi non xanh biếc trập trùng, núi non tuy không tính rất cao nhưng lại kéo dài xa đến mấy ngàn dặm. Đấy chính là Tề lĩnh*, còn có danh xưng là "Ngô châu môn hộ" .

(Lĩnh: chỉ dải núi cao lớn)

Bên ngoài thành Nam, liền là sông lớn mênh mông liên miên chảy, nước sông chảy xiết kéo dài đến mấy vạn dặm. Quanh năm sóng gió không ngừng, có vô số đá ngầm. Đến cả ngư dân quen sông nước cũng không dám bơi qua giữa sông chứ nói gì đến bọn Man tộc mù nước.

Cộng thêm ở trong thành luôn có mười vạn lính biên quân tinh nhuệ trường kỳ chiếm đóng, có thể nói cả toà Hưng Hạ thành là dễ thủ khó công. Trong cả trăm năm, khiến không biết bao nhiêu dũng sĩ Man tộc nuốt hận dưới thành.

Ngoài ra, trong ba châu ở biên tái thì Ngô châu là nằm ở giữa. Chỉ cần Ngô châu không mất, binh mã Đại Tề có thể tuỳ thời phối hợp tác chiến với hai cánh Phục châu cùng Nhuế châu. Cho dù Man tộc ngẫu nhiên đánh vào cảnh nội Phục châu cùng Nhuế châu, cũng không dám xâm nhập quá mức.

Vì vậy, sự trọng yếu của Hưng Hạ thành đối với Đại Tề không cần nói cũng biết. Nó cũng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Man tộc.

Trấn Man Công Nhạc Thai cũng bởi vì vậy mà thiết lập quốc công phủ cùng biên quân Quân võ đường đều ở trong Hưng Hạ thành.

Vào ban đêm, ở trong thành luôn áp dụng chế độ giới nghiêm cấm đi lại, nên giờ phút này ngoại trừ một vài đội ngũ binh lính đang thay phiên tuần tra ra, tất cả các con đường đều yên tĩnh.

Cứ như vậy, dưới bóng đêm yểm hộ, tại cửa sau của một cái khách sạn bình thường trong thành, mười bóng người thân mặc trang phục đi đêm màu đen nối đuôi nhau mà ra. Bọn chúng lặng lẽ di chuyển về phía thành Tây, thoạt nhìn cả đám cực kỳ quen thuộc tuyến đường, đi đều là các hẻm nhỏ không người.

Đồng thời, tại một chỗ cửa hàng trong thành, biên quân tuần tra vừa mới đi qua thì cửa của cửa hàng đã bị lặng lẽ đẩy ra. Từ bên trong đi ra mấy cái bóng người, rất nhanh lủi vào trong một cái hẻm nhỏ rồi biến mất không thấy gì nữa.

Giống như đã hẹn trước, tường viện của một hộ nhà bình thường nào đó trong thành cũng đột nhiên mở ra một cánh cửa nhỏ, lập tức bảy tám bóng người chợt loé lên.