Huyền Giới Chi Môn

Chương 37: Ꮆiết địch trong rừng rậm

"Nhanh đứng lên! Tiểu tử này vậy mà không dùng cung tiễn nữa, tự mình chạy tới rồi."

Động tĩnh lớn như thế nên đám kỵ sĩ của Ngô gia tất nhiên đều có thể phát hiện ra, sau khi nhìn rõ bóng người đang lao tới thì cả đám mừng rỡ như điên.

Hai kẻ đằng trước gần Thạch Mục nhất càng không cần suy nghĩ bật người đứng dậy, tên cầm thương, kẻ cầm đao vọt ra chặn đánh. Ba người phía sau cũng như bị lửa đốt mông vội vàng nhảy dựng lên, siết chặt binh khí trong tay, khuôn mặt dữ tợn đuổi theo.

Lúc trước bọn hắn bị mấy mũi tên dí cho phải nằm sát đất như chuột lép, bây giờ lại thấy Thạch Mục bỏ cung tiễn xuống tự mình dâng tới cửa, làm sao không vui mừng cho được.

Bấy giờ, Thạch Mục tung ra tốc độ nhanh nhất mà bản thân có được từ những lần nặng nhọc tu luyện trong núi trước kia, toàn thân trông như một con báo lao ra, mới nhấp nhô vài cái đã mang theo một cỗ cuồng phong đổ ập đến hai kẻ đối diện.

Thân thủ của hai gã này coi như cũng cao minh, tuy giật mình với tốc độ kinh người của Thạch Mục nhưng cả hai đều không cần hẹn trước mà tự động chia ra hai bên một trái một phải đánh lên. Trường thương run run huyễn hoá ra nhiều đoá hoa thương, còn trường đao thì huyễn hoá ra một mảng hàn quang dày đặc cùng đánh về phía Thạch Mục, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm đặt mấy đoá hoa thương kia vào mắt, chỉ vung tay lên đấm ra một quyền, cứng rắn nện trên một đóa hoa thương.

"Oanh" một tiếng.

Nam tử cầm thương chỉ cảm thấy hai tay nóng bỏng, trường thương liền trực tiếp văng ra khỏi tay, bay lên giữa không trung, đồng thời một cỗ man lực truyền đến làm cho y lảo đảo lui về sau ba bước, trên mặt tràn đầy thần sắc khó tin.

Y kinh hãi không phải vì khí lực của đối phương lớn đến vậy, mà là không hiểu đối phương làm cách nào lại có thể nhìn ra bản thể thật của hoa thương!

"Keng..." Một tiếng, thanh Nhật Nguyệt Nhận bên hông Thạch Mục nháy mắt ra chui ra khỏi vỏ, chân hắn đạp mạnh lên mặt đất một cái, cả người lẫn đao đã lao thẳng tới ánh đao dày đặc của tên còn lại. "Bá" "Bá" sáu đạo đao ảnh lóe lên rồi biến mất, cứng rắn bổ cho mảng đao quang kia tán loạn. Kế tiếp lại một đạo đao ảnh loé lên, thân hình Thạch Mục khẽ uốn, khi xuất hiện lại đã ở phía sau lưng của tên kỵ sĩ Ngô gia.

"Phù phù" một tiếng.

Trên cổ tên này bỗng nhiên túa ra một vết máu, đầu lâu y nhanh chóng rơi xuống, thi thể không đầu lung lay vài cái trực tiếp đổ ầm xuống mặt đất.

Thạch Mục sau khi thành công chém bay đầu một tên, cũng không dừng lại mà hơi khom thân mình, chân lại một lần nữa đạp mạnh, như tên bắn vọt tới trước người gã kỵ sĩ cầm thương.

"Không tốt!"

Nam tử cầm thương trước đó nhận một quyền của Thạch Mục hiện khó khăn lắm mới đứng vững lại, chưa kịp làm gì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thạch Mục đang phóng tới chỗ mình, gã lập tức bị doạ cho hồn phi phách tán. Lúc trước có binh khí trên tay gã còn không tiếp được một quyền của Thạch Mục, giờ tay không tấc sắt thì làm sao có thể là đối thủ của đối phương! Nên tên này không chút nghĩ ngợi lập tức quay người muốn chạy trốn.

Nhưng y chỉ mới chạy ra hai bước, một trận cuồng phong đã cuốn tới bên người, ánh đao loé lên xoẹt ngang người, bên hông mát lạnh máu tươi phun điên cuồng, trên mặt đất xuất hiện hai đoạn thi thể.

Thạch Mục lúc này mới dừng lại ở kế bên, tay siết đao, xoay người, lạnh lùng nhìn ba tên truy binh còn lại đang sắp đuổi tới nơi.

Ba tên này chỉ rớt lại phía sau hai kẻ đã chết kia vài chục bước chân, nhìn Thạch Mục giải quyết gọn hai tên đồng bọn chỉ trong vài hơi thở liền chấn động. Ba tên vốn đang nhao nhao chạy đến lập tức dừng phắt lại, liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều nhìn ra trên mặt đồng bạn mình sợ hãi tột độ.

"Không thể chạy! Tốc độ của hắn nhanh kinh người, nếu xé lẻ ra trốn, hắn sẽ thừa cơ tiêu diệt từng người. Bây giờ chúng ta tiến hành thi triển Tam Tài Trận, chỉ cần kéo dài thời gian là Đồng gia có thể kịp thời chạy tới rồi." Một gã nam tử khóe mắt có vết sẹo, bỗng nhiên gầm nhẹ nói.

Nghe xong lời này, hai người khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên cả hai tiến sát đến bên cạnh gã nam tử mặt sẹo, ba thanh trường kiếm màu xanh lập tức ra khỏi vỏ, cùng chỉa về Thạch Mục đang đứng đối diện.

"Tam Tài Trận?"

Thạch Mục nghe nói như thế, trong lòng hơi động một chút, nhưng vẫn nắm chặt đao Nhật Nguyệt hướng ba người kia đi nhanh qua.

Ba gã kỵ sĩ của Ngô gia vừa thấy Thạch Mục lao tới, sắc mặt liền lộ vẻ khẩn trương, không đợi Thạch Mục tới gần đã hét lên một tiếng, thân mình đứng đan xen vào nhau, vội vàng huy động trường kiếm, hóa thành tầng tầng kiếm trận bao phủ cả ba vào bên trong.

“Hóa ra là làm một con rùa rút đầu.” Thạch Mục thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, không thèm suy nghĩ, cánh tay vội huy động, lập tức đao Nhật Nguyệt liền hóa thành sáu đạo đao ảnh mạnh mẽ chém tới.

“Phanh” “Phanh” một loạt tiếng đao kiếm va chạm với nhau, bóng kiếm liền tan vỡ. Thân ảnh ba người Ngô gia cùng lóe lên một cái rồi lại trực diện đối đầu với một đao kia.

Nương theo tiếng quát của ba người, kiếm trận lại một lần nữa được dựng lên bảo vệ bọn họ vào bên trong.

“Xem ra cũng có chút năng lực.”

Thạch Mục thấy có chút ngoài dự đoán.

Vừa rồi, hắn thi triển ra nhất tức lục trảm*, mỗi một đao chém ra đều ẩn chứa lực lượng kinh người, dựa theo lý mà nói thì ba người kia không thể nào đón đỡ được.

(Chú thích: Nhất tức lục trảm: trong một hơi thở chém ra sáu nhát đao.)

Thế nhưng, ba kẻ này nghĩ rằng chỉ dựa vào một cái trận thế đơn giản như vậy mà có thể đỡ được đòn thế tấn công của hắn thì thực sự là sai lầm rồi.

Nghĩ đến đây, Thạch Mục hít vào một hơi thật sâu, thân hình đột nhiên xoay chuyển, trường đao trong tay chém liên hồi ra bốn phía, hầu như mỗi một nhát đều huyễn hóa thành năm, sáu đạo đao ảnh, trong nháy mắt lập tức biến thành một khối quang cầu màu bạc trực tiếp tiến lên đυ.ng vào kiếm trận trước mặt.

Âm thanh đao kiếm va chạm chợt nổi lên ầm ĩ.

Ba gã kỵ sị của Ngô gia hét lên một tiếng đau đớn, trong đó có hai kẻ lập tức loạng choạng như muốn ngã xuống, trường kiếm trong tay không ngờ hiện lên nhiều chỗ sứt mẻ, trên ngực lại chằng chịt vết thương, hai chân lảo đảo không thể đứng vững, xem ra đã không thể nào cứu vãn được rồi. Lúc này chỉ còn một mình gã nam tử mặt sẹo, trên mặt gã nhuốm máu lùi bước. L*иg ngực y tuy không có vết thương nhưng cánh tay cầm kiếm đã biến mất từ lúc nào, máu tươi từ đầu vai của hắn tuôn ra xối xả.

Lúc này, Thạch Mục cũng ngừng di chuyển, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay về phía sau lưng lấy ra một mũi tên thật dài, vung tay lên một cái, cổ tay liền chớp động.

“Vèo” một tiếng.

Mũi tên kia liền từ trong tay Thạch Mục bắn ra, tốc độ cực nhanh, không hề thấp hơn lúc dùng cung nỏ bắn ra bao nhiêu.

Gã mặt sẹo loạng choạng lùi về phía sau, trên người đã bị mui tên xuyên qua sau lưng găm thẳng xuống mặt đất.

Thạch Mục không bỏ lỡ cơ hội, thân hình lướt tới, Nhật Nguyệt đao lập tức vung lên, trực tiếp chém đầu người kia xuống.

Cùng lúc này, hai gã kỵ sĩ của Ngô gia cũng đã ngã xuống trong vũng máu, cơ thể co quắp lại, đang hấp hối.

Ánh mắt Thạch mục lóe lên hàn quang, đang muốn đi qua kết liễu bọn chúng thì đột nhiên biến sắc, hai chân vội đạp lùi về, thân hình thoáng cái lướt sang một bên.

Tức thì, “phốc” một tiếng, một đạo hàn quang lóe lên bắn thẳng vào chỗ hắn vừa đứng, rơi xuống cắm vào mặt đất, hóa ra là môt thanh phi đao dài ba tấc.

“Đồng gia, cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi, còn không xuất hiện đi.”

Thạch Mục vội xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cây đại thụ ở bên cạnh, vẻ mặt như gặp phải đại địch.