Ngày 20 tháng 12, Khâm Định hoàng đế quyết định gửi thư cho Ninh Kiệt bàn về chuyện hoà thân, Ninh Kiệt đồng ý.
Gia Hân hiên – Hoàng cung Bắc Định quốc
Kim Uyển Dư bất lực nghe tin Kim Thiên Từ bị vây chặt trong thành, rơi vào thế bị động, cho dù quân Đại Triều có công thành hay không thì cô lập trong thành đợi chờ cái chết. Nước mắt Kim Uyển Dư tuôn rời, ôm chặt Hỷ nhi mà khóc “Ta không thể để huynh ấy chết được, ta không muốn thế. Hỷ nhi…”
“Quận chúa, Hỷ nhi cũng không muốn vương gia rơi vào tay quân Đại Triều.” Hiếm khi Kim Uyển Dư nhìn thấy Hỷ khóc như lúc này.
Mình phải làm mọi chuyện, tuyệt đối không thể để huynh ấy tiếp tục bị vây trong thành. Bàn tay Kim Uyển Dư run rẩy khi nghĩ đến chuyện hoà thân, Tĩnh Hân công chúa, Hỷ Tường công chúa vi hoà thân mà chết, bị dâng cho hoàng đế Đại Triều chịu tủi nhục và cay đắng thì thà chọn cái chết nhưng Kim Uyển Dư không thể chọn cái chết vì tính mạng Kim Thiên Từ.
“Hỷ nhi, ta sẽ đến Tiền Minh điện cầu xin hoàng thượng phong ta làm công chúa hoà thân đến Đại Triều.” Kim Uyển Dư biết Thiên Tư công chúa đã có đính ước, Ngọc Sương công chúa còn quá nhỏ tuổi, cả hai đều là viên minh chây quý giá, hoàng đế không nỡ gả đi. Còn mình, mình chẳng còn thân thích trên đời, hy sinh hạnh phúc để cứu người trong người cũng đáng một kiếp.
“Không, không, quận chúa, để em đi hoà thân thay người…” Hỷ nhi như muốn gào lên,
Mạo danh hoàng thất đi hoà thân nếu như bị phát hiện thì Đại Triều sẽ lại có cớ để đánh chiếm Bắc Định, ngược lại không làm hoà dịu đi sự tức giận của hoàng đế Đại Triều. “Em không thể làm thế. Ta đã quyết thì không ai có thể ngăn cản.”
“Vậy còn vương gia thì sao? Vương gia yêu quận chúa, quận chúa hoà thân thì vương gia có thắng trận trở về cũng không thể vui vẻ.”
Kim Uyển Dư sững người khi Hỷ nhi nhắc tới Kim Thiên Từ. Đúng vậy, nếu huynh ấy trở về không thấy mình thì sao? Lời hứa sẽ đợi chờ huynh ấy! Lúc này mạng sống của Kim Thiên Từ được tính từng ngày, Kim Uyển Dư buông Hỷ nhi ra “Còn em mà Hỷ nhi? Ta sớm biết em cũng thích huynh ấy, em thay ta chăm sóc cho huynh ấy.”
“Nếu quận chúa hoà thân, em cũng sẽ theo hầu quận chúa cả đời, người vương gia yêu là quận chúa, em không thể thay thế.” Hỷ nhi quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhớ lại hơn mười năm hai người ở bên nhau tình cảm thanh mai trúc mã sâu đậm cùng trải qua nhiều hận thù đến cuối cùng vẫn phải chia xa, nhưng lời nói của Kim Thiên Từ lại vọng lại cùng với đôi mắt phượng dài khiến Kim Uyển Dư bật khóc:
“Huynh cả đời này cũng chỉ cần bên nguội. Hai chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
“Suy cho cùng thì muội vẫn quan tâm huynh. Dư nhi…”
“Dư nhi…Có những chuyện huynh không thể dám chắc với muội nhưng huynh nhất định sẽ cho muội trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ.”
“Lấy nhiều lý do như vậy để rời xa huynh? Dư nhi, muội thật nhẫn tâm!”
“Muội nếu rời xa huynh, sẽ hối hận, trên thế gian chẳng có ai yêu thương muội như huynh.”
“Dư nhi, huynh mệt mỏi lắm, mệt mỏi vì lừa dối muội. Huynh sợ một ngày muội biết tất cả mọi chuyện muội sẽ không chấp nhận ở bên cạnh huynh.”
“Huynh sẽ sớm thắng trận trở về. Dư nhi của huynh phải bảo trọng sức khoẻ.”
“Huynh không để muội và hài tử của chúng ta đợi lâu.”
Dư nhi gục xuống bàn, cả cơ thể đau đớn, nước mắt chảy càng nhiều, thống khổ nói “Tại sao ông trời lại nhẫn tâm chia rẽ chúng ta?” Hai người đã từ bỏ hận thù, từ bỏ quá khứ chỉ muốn cùng nhau rời khỏi kinh thành tới Tây Vệ quốc mà thôi, tại sao ông trời còn ngăn cản?
Kim Uyển Dư chạy ra khỏi Gia Hân hiên, Hỷ nhi thấy vậy chạy đuổi theo, hai người nhanh chóng đứng trước Tiền Minh điện.
Phía ngay bậc thềm Kim Uyển Dư trông thấy một bóng hoàng y đang quỳ sẵn từ lâu. Là Kim Vãng Tích? Sao Thiên Tư công chúa lại ở đây?
Kim Vãng Tích ánh mắt vô hồn, dập đầu xuống, nói giọng vào Tiền Minh điện “Phụ hoàng, xin hãy chấp nhận cho nhi thần hoà thân đến Đại Triều. Phụ hoàng…”
Lặp lại như vậy ba lần, Kim Vãng Tích mặc cho lời khuyên căn của Đỗ công công vẫn tiếp tục dập đầu, trên trán đã có máu nhưng vẫn không ngừng hành động lại. Kim Uyển Dư quỳ xuống đằng sau Kim Vãng Tích “Công chúa đã có đính ước với Lý đại nhân, hãy để ta hoà thân.”
Kim Vãng Tích quay lại nhìn Kim Uyển Dư “Giang sơn gặp nạn thân là bát công chúa, bản công chúa phải có trách nhiệm với giang sơn, phụ hoàng đã hai lần phong Tĩnh Hân công chúa và Hỷ Tường công chúa, bọn họ đâu phải công chúa của Bắc Định? Bọn họ không cần phải chết thay cho bản công chúa?” Nhìn bách tính bị quân Đại Triều cướp bóc gϊếŧ hại, nhìn hai biểu muội vì thay mình hoà thân mà chết, Kim Vãng Tích không thể đứng nhìn vội chạy đến Tiền Minh điện cầu xin hoàng đế hạ thánh chỉ.
Kim Uyển Dư vội nói với Đỗ công công “Xin công công hãy vào bên trong điện bẩm báo rằng Uyển Hoà quận chúa có chuyện liên quan đến An Huy vương muốn được diện kiến thánh nhan.”
Đỗ công công bất ngờ trong giây lát, lập tức vào bên trong, không lâu sau Kim Uyển Dư được truyền vào Tiền Minh điện, Kim Vãng Tích vẫn tiếp tục quỳ bên ngoài cửa điện. Đinh Văn tiến đến gần, nhìn vết thương trên trán trong lòng căng thẳng khẽ nói “Mạt tướng cho rằng hoàng thượng trong lòng đã có định đoạt, công chúa không thể quỳ mãi ở đây.”
Đinh Văn ngồi xuống cạnh Kim Vãng Tích, xung quanh có nhiều Cấm vệ quân đang đứng, tiện tay đặt lên đất một lọ dược “Công chúa bị thương rồi.” Vết máu càng loang rộng, Kim Vãng Tích tiếp tục dập đầu xuống đất lần nữa nhưng bị bàn tay của người bên cạnh ngăn lại, bốn mắt nhìn nhau, Đinh Văn vội quay mặt sang hướng khác nhưng bàn tay lại chạm nhẹ vào vết thương ở trán của Kim Vãng Tích.
“Công chúa?” Đinh Văn không khỏi lo lắng, hỏi lại lần nữa.
“Đinh thống lĩnh…” Kim Vãng Tích chưa kịp nói thêm gì đã bị Đinh Văn đánh ngất, bế lên.
Vội vàng bế Kim Vãng Tích về Tư Phong cung. Vãng Tích, huynh không thể quang minh chính đại lo lắng cho muội như lúc chúng ta còn ở An Sơn cùng ăn bánh hoa sen, huynh nhớ nụ cười của muội lúc mỗi khi huynh ăn bánh do muội làm, sự mong ngóng của muội đợi huynh mỗi mùa hạ, hoa sen tàn muội lại đứng trên đỉnh An Sơn đợi huynh.
Bên trong Tiền Minh điện không khí căng thẳng, Kim Uyển Dư nắm chặt bàn tay không dừng bước chân đi theo Đỗ công công.
“Dư nhi tham kiến hoàng thượng!” Kim Uyển Dư hành lễ nhìn lên Khâm Định hoàng đế “Dư nhi muốn đưa cho hoàng thượng xem vật này. Đây là vật năm xưa phụ vương vô cùng trân quý, chắc hẳn hoàng thượng đã từng nhìn thấy.” Chiếc hộp gỗ nhỏ kia là vật An Huy vương hay mang theo nên Khâm Định hoàng đế liền nhận ra, Đỗ công công đặt nó lên trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế nhìn Kim Uyển Dư rồi mở hai mảnh giấy đó ra đọc, năm đó bên cạnh thi thể của An Huy vương Kim Duyệt Phong không thấy chiếc hộp này, nó luôn nằm trong tay Kim Thiên Từ cũng chính vì vậy Kim Thiên Từ mới dần dần phát hiện ra sự thật năm đó. Như vậy là Kim Uyển Dư cũng đã biết tất cả.
Khâm Định hoàng đế quan sát Kim Uyển Dư “Ngươi đã biết nhưng chuyện liên quan đến cái chết của An Huy vương. Hôm nay đến đây là để hành thích trẫm trả thù cho An Huy vương?”
“Đúng vậy. Hoàng thượng đã làm bao nhiêu điều ác, hôm đó trong sinh thần, nếu như hoàng thượng uống chén rượu Dư nhi dâng đã trúng độc, chính Kim Thiên Từ đã thay hoàng thượng uống, huynh ấy bị trúng độc, trước đó còn bị thương ở ngực, chưa bình phục đã phải dẫn binh xuất trận. Hoàng thượng làm hại những người Dư nhi yêu thương, Dư nhi phải gϊếŧ chết hoàng thượng.” Kim Uyển Dư nói ra những lời này, nước mắt tràn ra, trái tim như rỉ máu.
Đinh tướng quân rút kiếm ra nhưng Khâm Định hoàng đế ngăn lại, Kim Uyển Dư dùng cây trâm trên đầu đi từng bước tới gần ngai vàng, Đinh tướng quân lập tức kè kiếm vào cổ Kim Uyển Dư. Đỗ công công kinh ngạc nhìn “Quận chúa đang làm gì vậy? Đó là khi quân phạm thượng!”
Kim Uyển Dư buông tay cho cây trâm rơi xuống tạo thành một tiếng, nhìn Khâm Định hoàng đế “Dư nhi đã phạm tội chết nhưng xin hoàng thượng hãy để Dư nhi lấy công chuộc tội hoà thân sang Đại Triều, kéo dài thời gian.”
Khâm Định hoàng đế đứng dậy ra hiệu cho Đinh tướng quân Đinh Trọng Nghĩa buông xuống thanh kiếm, giọng lạnh lùng nói “Ngươi rất giống An Huy vương, vẫn không thắng được chữ tình. An Lạc quận chúa nghe phong.” Khâm Định hoàng đế biết Kim Uyển Dư muốn gϊếŧ chết mình cũng không ngu ngốc như thế, thì ra mục đích chính là muốn hoà thân giúp Kim Thiên Từ kéo dài thời gian.
Kim Uyển Dư quỳ xuống.