“Huynh không có ý là tốt, cho dù huynh có ý, đệ cũng không cho phép huynh lại gần Đình Đình nửa bước.” Kim Thương không những không buông tiểu cô nương trong lòng ra mà còn kéo cả cơ thể cô nương ấy rời đi “Hoàng huynh, đệ xin cáo từ, lần sau xin huynh hãy để việc đưa Đình Đình hồi phủ cho đệ lo liệu. Hoàng huynh rất bận rộn trong phòng sách, những chuyện này để đệ làm là được rồi.”
“Tuỳ đệ. Bản vương cũng đã nhắc nhở đệ trước rồi.” Kim Thiên Phúc nở nụ cười ôn nhu nhưng dường như không được tự nhiên.
Hậu hoa viên trăm hoa đua nở, đâu thiếu nữ hương thơm nồng nàn nhưng sao trái tim cứ hướng về một bông hoa ngọc lan thuần khiết? Kim Thiên Phúc trước mọi biến cố đều lấy vẻ nho nhã, ung dung để quên đi mọi chuyện, ngày ngày chìm đắm trong phòng sách, ngâm thơ trong đình tại vương phủ, thản nhiên đánh cờ với nho sinh kinh thành trước giờ không hề để tâm đến tình cảm nam nữ bình thường nhưng đối với Vũ Đình Đình lại khác, cảm giác như muốn che chở, bao bọc tiểu cô nương ấy. Theo Kim Thiên Phúc biết, Vũ Đình Đình từ nhỏ đã mất cha mẹ, sống trong tình yêu thương của ông nội nhưng Vũ thượng tướng quân thường xuyên chấn ải biên cương một năm chỉ vài tháng ở lại Vũ phủ, tiểu cô nương đó có cảm thấy cô đơn?
Bóng của Kim Thiên Phúc vẫn đứng lặng tại Hậu hoa viên, một lúc sau mới rời đi, sau khi hồi vương phủ lại tới bên dòng suối viết thư pháp suốt hai ngày.
Vũ Đình Đình sau này mới nhận ra rằng lúc ấy Kim Thương không phải nổi điên mà là…ghen thì không nhịn nổi cười thầm.
Kim Thương sau khi mang tiểu cô nương rời xa Kim Thiên Phúc nho nhã đó cũng ôm chặt lấy và nói “Đình Đình, sao muội dám đồng ý đến Cảnh Minh vương phủ một mình, có biết rất nguy hiểm không? Nếu huynh không đến kịp, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ Đình Đình hơi ngạc nhiên, đi cùng Cảnh Minh vương rất nguy hiểm, còn có thể xảy ra chuyện gì? Là Thương ca ca quá lo rồi! Kim Thiên Phúc nho nhã đường đường chính chính tài thơ phú nổi danh kinh thành sao có thể bắt nạt một nữ tử yếu ớt như mình?
“Thương ca ca, muội biết rồi.”
“Lần sau không được phép như thế. Muội tránh xa hoàng huynh của huynh ra một chút, Cảnh Minh vương, Cảnh Định vương đều không được thân thiết với bọn họ. Muội chỉ cần biết huynh thương muội thật lòng.” Kim Thương vẫn không buông Vũ Đình Đình ra.
Xem chừng nếu như không giữa khoảng cánh với Cảnh Minh vương và Cảnh Định vương, Kim Thương sẽ còn tức giận. Vũ Đình Đình gật đầu lia lịa cốt để cho Kim Thương biết mình đã hiểu nhưng vẫn muốn hỏi “Thương ca ca, huynh đang ghen sao?” Vũ Đình Đình cố dướn người để tay chạm vào má của Kim Thương, mặt lại nóng như thế?
“Huynh đúng là đang ghen. Đình Đình đừng cố làm huynh ghen, huynh sẽ tức giận.” Kim Thương nghĩ chỉ còn cách nói thẳng ra mới làm cho tiểu cô nương chưa đủ 15 tuổi này hiểu được suy nghĩ của mình.
“Huynh cũng đã thừa nhận bản thân ghen. Đình Đình cũng biết ghen nữa, một khi Đình Đình ghen thì trời long đất nở.” Đình Đình cố gắng nhấn giọng vào mấy chữ phía sau cho Kim Thương nghe rõ.
Đình Đình lúc ở trong phủ tình cờ nghe được Kim Thương có đến Vạn Hoa lầu một chuyến cùng với vài vị quan ở bộ công còn đến đêm khuya mới rời đi. Đình Đình băn khoăn lo lắng cả mấy ngày, ngộ ngỡ kỹ nữ nào đó mê hoặc Thương ca ca thì sao? Nhìn lại bản thân chỉ là 1 tiểu cô nương nhìn thế nào cũng chẳng thể so sánh với một cô nương đã trưởng thành nên có chút mặc cảm. Huynh ấy cũng đã 18 tuổi còn có thể chờ một tiểu cô nương như mình lớn hay không?
Kim Thương dò hỏi “Lần ở Vạn Hoa lầu nửa tháng trước? Huynh cũng quên rồi. Hôm ấy đến đó vì lời mời của thượng thư bộ công, bàn chuyện xây dựng Đại Từ điện, có mời thêm bốn cô nương vô cùng mỹ miều, chỉ vậy thôi. Muội cũng không nên ghen.”
Vạn Hoa lầu? Bốn cô nương vô cùng mỹ miều?
Vũ Đình Đình tức giận “Huynh gọi bốn cô nương làm gì?” Huynh ấy dám? Đình Đình sẽ không thể tha thứ?
“Hôm đó bốn vị đại nhân tất nhiên phải gọi bốn cô nương nhưng mà huynh không gọi ai.” Kim Thương biết rằng không nên đùa tiếp nếu không có thể trời long đất nở!
“Thật không?” Vũ Đình Đình đang nước mắt ngắn nước mắt dài thì đột nhiên xen lẫn vui mừng.
“Đình Đình cho rằng huynh sẽ làm vậy?” Kim Thương nhướn mày “Đình Đình đoán đi.”
Vũ Đình Đình dùng bàn tay đấm liên tục vào ngực của Kim Thương, tuy bàn tay nhỏ bé nhưng Vũ Đình Đình học võ lại đang bức xúc nên ra tay không hề nhẹ nhưng ngước mắt lên lại là khuon mặt cười cười của Kim Thương “Huynh cười cái gì?”
“Đình Đình ghen thật đáng sợ. Huynh có chết cũng không dám.” Kim Thương ngăn lại bàn tay vẫn đang ở trước ngực mình làm loạn, kéo bàn tay áp vào gần tim “Đình Đình xem, muội thấy tim huynh không? Nó đang đập vì muội.”
“Huynh từ đâu học được mấy lời phong lưu này?” Trước đây Vũ Đình Đình không quen một Kim Thươnng như vậy. Chẳng lẽ quen nhau lâu ngày mới bộc lộ bản chất?
Kim Thương vẫn cười cười “Xem ra Đình Đình chưa thấy tim huynh đập rồi.” Kim Thương nói đoạn rồi đưa bàn tay của Vũ Đình Đình xuyên vào sau 3 lớp y phục, trực tiếp đặt lên ngực mình “Đình Đình thấy chưa?” Kim Thương còn chưa buông tha ôm lấy Vũ Đình Đình dỗ dành "Được rồi, được rồi, Đình Đình!”
Vũ Đình Đình nghiêng đầu, vùi mặt vào l*иg ngực rắn chắc của Kim Thương, đưa tay chạm vào thấy rất ấm nhưng vột rút tay lại “Muội thấy rồi. Tạm tha cho huynh.”
Kim Thương vẫn cười nhẹ “Đình Đình tha cho huynh nhưng huynh không tha cho muội.”
Vũ Đình Đình ngây người ra một lúc thấy Kim Thương đang chỉnh lại y phục rồi nhìn mình như chờ đợi, Đình Đình vội vã chạy đi “Đình Đình không dám nữa.”
Kim Thương vội đuổi theo tiểu cô nương nhưng chỉ có nghĩ giỡn một chút, không có ý tóm Đình Đình “Đừng để huynh bắt được muội, một tiểu cô nương không biết điều cũng dám mạo phạm hoàng thân quốc thích.”
“Đình Đình biết sai rồi! Thương ca ca đừng đuổi nữa!”
Trên cổng kinh thành, người ta thấy hai người nào đó đuổi theo nhau, nam tử mặc vương bào tôn quý, tiểu cô nương nhỏ nhắn với bộ y phục màu hồng tôn được sự ngây thơ trong sáng vốn có.