Edit: lilianjhs_
Beta: SSNNA_anh12
Nghe được lời này của nàng, Hàn Lạc Thần có chút dở khóc dở cười, nàng nói là như thế nào cơ? Nàng không giúp hắn, chẳng lẽ hắn liền không đối tốt với nàng sao? Nàng nói lời này chỉ sợ là vì an ủi hắn đi?
Hàn Lạc Thần cười cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng, nói: "Ta biết, A Yên của ta là khôn khéo nhất!"
Lạc Yên cười ngã vào trong l*иg ngực Hàn Lạc Thần, Hàn Lạc Thần sủng nịch mà nhìn nàng, sau đó không nói cái gì nữa, không khí lập tức trở nên ôn nhu vô hạn......
Sau khi đưa Lạc Yên về Kiêm gia viên, Hàn Lạc Thần liền tìm Trần thúc, nói rằng hắn ngày mai muốn cùng Lạc Yên đi tìm Thiên Đô phủ hỗ trợ điều tra sự tình Phi Cung diệt môn.
Trần thúc có chút giật mình, hắn tất nhiên biết Thiên Đô phủ, trước kia Thiên Đô phủ hoạt động công khai bên ngoài, dễ dàng tìm được. Nhưng hiện tại, Thiên Đô phủ không biết đã sớm dọn đến chỗ nào rồi, Yên tiểu thư thế nhưng có thể tìm được nó, này là biểu hiện cái gì? Chính là biểu hiện Yên tiểu thư có thân phận không bình thường a....
Trần thúc nhịn không được mở miệng hỏi: "Thiếu chủ, thân phận của Yên tiểu thư......."
Hàn Lạc Thần ánh mắt lập tức lạnh xuống, hắn trầm giọng nói: "Đừng cho ta biết có người đánh chủ ý lên Lạc Yên." Lời này là mệnh lệnh, cũng là cảnh cáo.
Trần thúc rùng mình, "Thuộc hạ sẽ nhắc nhở bọn họ." Bọn họ đây đều là những thuộc hạ sống sót sau sự kiện Phi cung diệt môn. Những người đó phần lớn là nguyên lão gì đó, luôn muốn can thiệp vào các sự tình của Hàn Lạc Thần. Trần thúc cũng biết thiếu chủ nhà mình đã sớm không kiên nhẫn với bọn họ.
Việc này cũng khó trách, có ai lại thích cấp dưới luôn muốn nhúng tay vào chuyện của mình, chính là chính, phụ là phụ. Những người đó là đã quên ai là chủ, ai là tớ đi?
Trời tờ mờ sáng, Hàn Lạc Thần liền rời khỏi giường, lúc này hắn đang tập bài thể dục buổi sáng thông thường.
Nam tử mặc mảnh áo đơn sắc, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây tưới xuống tới, bộ mặt hình dáng càng thêm lạnh lùng, lông mi như vũ rung động, bóng đổ bị kéo dài quá dừng ở trên mí mắt, phía cuối hơi hơi cong lên, mang theo vài phần vận khí câu nhân.
Trong tay hắn cầm trường kiếm toàn thân màu đen. Chọn, liêu, điểm, tiệt, động tác như nước chảy mây trôi, làm ánh mắt người không dời ra được.
Lạc Yên theo chỉ dẫn của Trần thúc tìm được trúc viên, liền nhìn thấy cảnh tượng này, tim nàng không nhịn được nhảy bùm bụp lên.
Chính cái gọi là thực sắc tính dã, cổ nhân thành không ta khinh. Lạc Yên nhịn không được nghĩ đến.
Thời điểm Lạc Yên đi vào trúc viên, Hàn Lạc Thần liền chú ý tới. Lúc hắn dừng lại thì nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Lạc Yên, hắn nhịn không được câu môi cười, hoàn toàn không cảm thấy việc sắc đẹp của bản thân làm cho Lạc Yên mê muội có cái gì sai. Ý tứ này đối với hắn, có thể khẳng định nàng ngày càng thích mình, hắn cao hứng còn không kịp đây.
"A Yên......" Hắn đi đến trước mặt nàng, duỗi tay quơ quơ vài cái, Lạc Yên lấy lại tinh thần, gương mặt lập tức biến hồng, giống như vừa đánh phấn lên, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn đến trong mắt hắn giấu không được ý hài hước, Lạc Yên che mặt, nhẫn nhịn, quyết đoán trực tiếp nói sang chuyện khác: "Lạc Thần, chúng ta khi nào đi?!"
Hàn Lạc Thần tất nhiên nhìn ra tâm tư của nàng, vừa cười vừa sờ sờ đầu nàng, nói: "Ta đã nhờ Trần thúc sắp xếp hết rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi, hiện tại đi ăn cơm trước được không?"
"Ân!" Lạc Yên lập tức gật gật đầu, nâng cánh tay hắn lên, cùng hắn đi song song, vừa đi vừa nghiêng đầu một bên hỏi hắn: "Lạc Thần, ngươi tập cái kiếm thuật gì vậy?"
Hàn Lạc Thần không trả lời nàng, chỉ là giọng điệu hàm chứa ý cười, hỏi: "Muốn học sao?"
"Được!" Lạc Yên lập tức trả lời, nàng đương nhiên biết đó là kiếm thuật gì, Phi Sương kiếm pháp, không phải người nhà Hàn gia không thể học, Hàn Lạc Thần chủ động hỏi nàng muốn học hay không, đó chính là coi nàng là người Hàn gia rồi!