Vị Ngã Tiên Tâm

Chương 14: U Khánh

Kim Phong cao vυ't như trụ trời, mây trôi hun hút, tiên hạc lượn lờ, thấp thoáng phía trên còn có thể thấy những vệt màu liên tục bay qua lại, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy có người đứng trên đó, Ngự Kiếm Phi Hành là một trong những thuật pháp cơ bản của tiên nhân làm người người hâm mộ.

Đứng trước hai cánh cửa khép chặt màu đồng thau, bên trên có khắc kim bằng cùng giao long cực kỳ bắt mắt, Đoàn Sinh một mặt đờ đẫn nhìn chiếc bảng danh to tướng in ba chữ Quản Sự Các, hắn thở dài, đã hết đường lui, hắn chỉ là một người phàm nhỏ bé, vận mệnh của hắn cũng chẳng thể nào tự thân nắm giữ.

Như biết được có người đang đứng trước cửa, một giọng nói từ phía trong vọng ra: " Vào đi".

Nghe tiếng gọi, Đoàn Sinh thu lại vẻ suy tư, nhận mệnh mà bước vào, lấy một tay đẩy cửa, hắn sững sờ.

"Két két két…"

Cánh cửa đại môn dần dần được mở ra, Đoàn Sinh thân ảnh chật vật mà bước vào: " Thật nặng, cánh cửa này ít nhất cũng vài trăm ký".

Ổn định lại thân hình, trước mặt Đoàn Sinh lúc này là một lão giả mập mạp đang ngồi xếp bằng, trên thân hắn mặc bộ trang phục màu xám cũ kỹ, nhìn hắn làm Đoàn Sinh liên tưởng tới những lão nông ngày xưa nhưng không lão nông nào lại béo như hắn cả.

Xung quanh nơi đây có đầy những kệ sách cao chạm trần xếp thành từng dãy, chất đầy những quyển trục.

Hương khói lượn lờ, không gian đầy yên tĩnh.

Lão giả hai mắt nhắm chặt như còn đang mê ngủ, miệng lại mỉm cười, tay áo phất một cái cánh cửa đại môn nặng vài trăm ký ầm đóng lại.

Đoàn Sinh điều chỉnh lại tinh thần, những sự việc phi khoa học như thế mấy ngày nay hắn đã thấy quá nhiều nên không còn ngạc nhiên nữa, đứng cách lão giả vài mét, Đoàn Sinh chấp hai tay cúi đầu, đây là một trong những lễ nghi bắt buộc của tu chân giới mà sư phụ Tống Ly của hắn mấy canh giờ trước vừa dạy bảo.

" Chào… chào tiền bối".

Lão giả dường như không có ý định mở mắt, hắn nhàn nhạt nói: " Ta gọi U Khánh, từ nay ngươi cứ xưng hô như thế".

Đoàn Sinh bình tĩnh đáp: " Vâng, U Khánh tiền bối".

Nghe giọng điệu của Đoàn Sinh, U Khánh cười: " Ngươi đang cố làm cho bản thân bình tĩnh, không cần khẩn trương, ta không làm thịt ngươi đâu".

Đoàn Sinh cười gượng: " Vâng".

" Ngươi là đệ tử nhập môn đầu tiên trong vòng trăm năm nay, nhất hệ thượng phẩm linh căn, quả thật hiếm thấy, sư phụ ngươi chắc cũng phải khổ cực lắm mới thu được ngươi về làm môn hạ".

Nghe câu nói, Đoàn Sinh sắc mặt cổ quái: " Cực khổ mới thu được ta?, không phải là ta được sư đệ lão cứu về sao".

" Ngươi là một mầm non tốt, tương lai nhất định phải làm rạng danh tông môn".

Trên tay U Khánh bất chợt xuất hiện một chiếc nhẫn màu xanh lam: " Đây là sơ cấp nhẫn trữ vật, ưu đãi chỉ dành riêng cho nội môn đệ tử, bên trong còn có ba bình hồi nguyên đan, hai bình huyết khí đan, năm viên trung phẩm linh thạch, một quyển Sơ Khí Quyết để ngươi nhập môn tu hành, còn lại đều là quần áo đặc trưng của đệ tử nội môn và lệnh bài thân phận ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi"

Đoàn Sinh cung kính nhận lấy chiếc nhẫn sau đó đeo vào ngón tay, một luồng thông tin giới thiệu về cách sử dụng lập tức hiện lên trong đầu làm hắn phải thầm khen ngợi quá thần kỳ.

" Còn thứ này ngươi phải xem thật kỹ".

Một ngọc giản hình tam giác thình lình xuất hiện trôi nổi trước mặt Đoàn Sinh.

" Đây là môn quy, luật lệ cùng với những hiểu biết cơ bản về tu chân giới, cố mà ghi nhớ".

Đoàn Sinh khẽ nâng tay cầm ngọc giản, tò mò liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.

" Được rồi, ngươi lui về đi, khi nào tu hành đến Dẫn Linh cảnh thì quay lại đây".

Đoàn Sinh: ".........."

" Nhanh như vậy là đuổi ta đi rồi à".

Lần nữa cúi đầu hành lễ, Đoàn Sinh chắp tay: "Vậy đệ tử… xin cáo lui"

Bước ra khỏi Quản Sự Các, Đoàn Sinh hít một hơi sâu rồi chầm chậm cẩn thận bước đi về Thủy Phong.

Năm ngọn núi cao chót vót được liên kết với nhau bằng nhiều sợi dây xích cổ lão to khổng lồ cùng hàng trăm ngàn bật thang trôi lơ lửng giữa trời, có thể nói với một tên người phàm còn chưa biết phi hành như Đoàn Sinh mà bước đi trên đấy cũng được coi là cực kỳ can đảm, nếu lỡ trượt chân mà ngã xuống ở độ cao này hậu quả hắn không dám nghĩ tới.

Nhịp tim dồn dập, Đoàn Sinh lau mồ hôi trên trán, không biết đã qua bao lâu, hắn rốt cuộc về đến nơi của Tống Ly, nhìn Thủy Phong trước mặt lòng hắn chợt nhẹ nhõm, hắn thề khi nào biết ngự khí phi hành thì mới dám một lần nữa dám bước ra khỏi cửa.

-----------------------------------

Khoác trên mình đạo bào dành riêng cho nội môn đệ tử, Đoàn Sinh một lần nữa nhìn kỹ mình trong chiếc gương đồng đã ố vàng, hắn lúc này một thân áo trắng hiên ngang trông không khác gì những đệ tử danh môn chính phái trong những bộ phim kiếm hiệp mà lúc nhỏ hắn thường xem trên tivi, tuy vậy hắn không có một chút cảm giác vui mừng, khuôn mặt chẳng biểu lộ ra một chút cảm xúc, hắn biết điều mà hắn sắp phải trải qua khi đã lỡ bước chân lên con đường này, không có bữa tiệc đáng giá nào miễn phí cả, đây là một nguyên tắc cơ bản mà Đoàn Sinh đã tự ngộ ra từ khi là một đứa bé bị vứt ở trại mồ côi.

" Đoàn Sinh, ngươi phải nhớ kỹ, mệnh bài đặc trưng để nhận diện lúc nào cũng phải mang theo bên mình nếu không sẽ rất phiền phức".

Đoàn Sinh cúi đầu, liếc nhìn lần nữa chiếc thẻ bài màu xanh dương bên trên có khắc chữ " Đoàn" đang đeo bên hông trái.

Tống Ly tiếp tục nói: " Còn nữa… lúc nãy khi nhận trang bị dành cho tân nội môn đệ tử, Quản Sự Các U Khánh trưởng lão có đưa cho ngươi một ngọc giản quy môn, nếu không đến vạn bất đắc dĩ thì cố gắng đừng sai phạm những điều ghi bên trong".

Đoàn Sinh cực kỳ nghiêm túc: " Vâng sư phụ".

Tống Ly chợt thở dài: " Việc cần bây giờ là ngươi nên bình tâm lại và chuẩn bị cho cuộc khảo nghiệm nhập môn tân đệ tử, vì người nhận ngươi làm đệ tử chính là Tống Ly ta, nên ngươi được đặc cách vào thẳng nội môn, nhưng đừng quá tự mãn mà quên mất ngươi còn chưa chính thức được công nhận, ba ngày sau tông môn sẽ cử ra một vài chấp sự trưởng lão để đánh giá việc thí luyện nhập môn của ngươi".

"Tuy nhiên, vấn đề ở đây là làm sao để cho mọi người tin phục, thứ ngươi thí luyện chính là độ khó dành cho nội môn đệ tử".

Đoàn Sinh ngây người: " Ba ngày?, đệ tử bây giờ còn chưa phải tu tiên giả làm sao vượt qua được".

Tống Ly vuốt chòm râu trắng xóa cười nói: " Không cần căng thẳng, ngươi sở hữu thượng phẩm linh căn, ta đã báo việc này lên chưởng môn, đây chính là chủ ý của hắn, nội dung thí luyện lần này cũng do hắn sắp xếp, tuy ta không biết sẽ thí luyện cái gì nhưng hắn là một người rất thông minh và luôn suy nghĩ chu toàn nên ngươi đừng quá lo lắng, hắn sẽ không làm tổn hại tính mạng hạt giống tốt của tông môn, cứ cố hết sức mình là được"

" Thượng phẩm linh căn không phải là linh căn bình thường, cả tông môn người sở hữu nó không quá ba tên, khắp tu chân giới cũng thuộc vào hàng hiếm thấy, người có trong mình thượng phẩm linh căn tu luyện nhanh hơn người khác rất nhiều, phải nói là làm chơi ăn thật, tương lai nếu không đoản mệnh thì chắc chắn sẽ thành cường giả Dung Linh cảnh hoặc thậm chí là Nhập Độ cảnh, ngươi có thể hiểu vì sao lần này chưởng môn lại đặc biệt quan tâm đến ngươi".

" Dù vậy ngươi cũng phải cố gắng nỗ lực không được buông lỏng, phải luôn nhớ câu: Núi cao còn có núi khác cao hơn".

Tống Ly nhìn sắc trời đã về khuya: " Được rồi, ngươi về tu luyện thất mà nghỉ sớm đi, hảo hảo tu luyện cho thật tốt, có gì không hiểu cứ đến hỏi ta, nên nhớ ngươi chỉ có ba ngày, đừng làm ta thất vọng".

Đoàn Sinh chắp tay cúi chào: " Vâng sư phụ, đệ tử xin cáo lui".

Cẩn thận bước xuống từng bậc thang đá, Đoàn Sinh phóng mắt nhìn từng dãy rêu phong núi đá nằm phía dưới Thủy Phong rộng lớn, đây là một dãy rừng núi lơ lửng trên không trung giữa những tầng mây mờ ảo.

Các tu luyện thất nằm rải rác và trải dài từ chân núi đến đỉnh núi, phân biệt từ thấp lên cao để chứng tỏ địa vị.

Đệ tử mới nhập môn sau khi trải qua thí luyện thành công được xưng là ngoại môn đệ tử, các ngoại môn đệ tử thường được sắp xếp ở dưới cùng chân núi, một phần vì thủ hộ và giám sát tông môn, một phần để dễ dàng thực hiện nhiệm vụ thăng cấp nội môn.

Sau khi ngoại môn đệ tử làm đủ nhiệm vụ thu được đúng số chiến công và tu vi hợp điều kiện thì sẽ có được tư cách tấn thăng nội môn, một số trường hợp tuổi đã vượt quá quy định thì chỉ có thể làm ngoại môn trưởng lão, chịu trách nhiệm quản lý ngoại môn đệ tử, tuy là địa vị của ngoại môn trưởng lão thấp hơn đệ tử nội môn nhưng ngoại môn trưởng lão được cũng được xem là nhân vật quyền thế trong tông vì không có sự nâng đỡ của họ thì một bước trong tông khó đi, tiền tài của ngoại môn trưởng lão có khi còn nhiều hơn cả nội môn đệ tử.

Sau khi tấn thăng nội môn là một bước lên trời, rắn hóa giao long. Tài nguyên tu luyện được hưởng gấp ba lần, địa vị cao quý, được phép chuyển lêи đỉиɦ sơn phong cư ngụ, thiên địa linh khí nơi đây vô cùng dày đặc, tu luyện nhanh hơn lúc trước vô cùng, là thiên đường mà bao nhiêu ngoại môn đệ tử ước mơ.

Đoàn Sinh lúc này vẫn chưa hiểu biết được tầm quan trọng của bản thân hắn, người mang thượng phẩm linh căn đều được xem là chí bảo của tông môn, nếu tin tức hắn mang thượg phẩm linh căn bị loang ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người giành giật làm sư phụ hắn.

Một mạch đi thẳng xuống phía dưới Thủy Phong, Đoàn Sinh tùy tiện chọn một căn lầu cát cao hai tầng, phải nói là mỗi sơn môn có ngoại môn đệ tử hơn ngàn người nhưng kẻ tấn thăng lên nội môn thì không quá mười đầu ngón tay nên lầu cát dành riêng cho nội môn đệ tử bị bỏ trống rất nhiều, tha hồ là lựa chọn, riêng Thủy Phong chỉ có ba nội môn đệ tử, phân biệt là sư huynh, sư tỷ và Đoàn Sinh hắn.

Còn về phần nội môn trưởng lão chính là những người xuất sắc nhất trong nội môn đệ tử lập được nhiều công lao cho tông môn được tông chủ sắc phong, quyền cao chức trọng, chịu trách nhiệm quản lý các sự vụ lớn nhỏ trong tông theo lệnh của năm Phong Chủ, tất cả các nội môn trưởng lão đều cư ngụ tại tầng cao của đỉnh núi trung tâm Kim Phong, U Khánh trưởng lão là một ví dụ, địa vị của bọn họ vô cùng siêu nhiên, chỉ xếp sau năm Phong Chủ, dưới một người trên vạn người.

Thu lại tâm tình, Đoàn Sinh liếc nhìn bên trái bức tường căn lầu cát, nơi đó có một ô vuông bỏ trống, hắn lấy mệnh bài của mình ra đặt vào, một đoàn quang man phát ra, cánh cửa lúc này như bị khóa chặt cũng từ từ mở, đèn nến bên trong cũng tự động thắp sáng, chiếu lên những ánh lửa soi rọi cả gian phòng.

Tấm tắc khen ngợi một tiếng, Đoàn Sinh thu lại mệnh bài bước vào, khi vừa bước vào bên trong cánh cửa cũng tự động khóa chặt lại, xung quanh một tầng trận pháp phòng hộ được khai mở, bảo vệ chặt chẽ an toàn.