Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 87: Huyết Châu Dị Động (3)

"Lam Nguyệt" chợt nở nụ cười, kề sát bên tai Huyền Tịch, thanh âm dịu dàng mà mị hoặc:

"A Tịch, chàng nói cái gì a? Ta trở về rồi, chàng không vui sao?"

Đồng tử Huyền Tịch co lại, gương mặt tuấn mỹ tựa như kết băng, hắn thanh âm âm lãnh đến thấu xương:

"Đừng dùng giọng nàng nói những lời ghê tởm đó!"

"Lam Nguyệt" ngửa đầu cười to, đôi mắt ý cười dạt dào mỉa mai nói:

"Huyền Tịch a Huyền Tịch, nàng một kiếp chấp niệm trong mắt ngươi lại chỉ là những lời ghê tởm, ngươi xứng với nàng sao?"

Huyền Tịch hơi sững sốt, "Lam Nguyệt" nhân cơ hội tránh đi hắn khống chế, quay đầu muốn chạy.

Bất quá nàng chưa đi bao xa, trước mặt lại xuất hiện Huyền Tịch thân ảnh.

"Lam Nguyệt" cắn răng, mắng một tiếng:

"Âm hồn bất tán!"

"Nếu ngươi đã muốn đánh, lão tử phụng bồi! Dù gì đây là cơ thể của nàng ta, ngươi đánh ta chính là tổn hại nàng!"

"Lam Nguyệt" nâng Huyết Châu lên, đem linh khí tụ lại trên nó. Hắc khí như thủy triều ào ạt tràn ra.

"Đi"

"Lam Nguyệt" cắn răng hô một tiếng, Hắc khí hoá thành một đầu hắc Long, gào thét bay đến chỗ Huyền Tịch.

Huyền Tịch mắt cũng không nháy, tay áo nhẹ nhàng huy động, Một màn chắn màu tím hiện ra. Hắc Long va vào nháy mắt, màn tím tựa như có sinh mệt đem nó bao lấy, chậm rãi cắn nuốt.

"Phệ Linh"

"Lam Nguyệt" tựa hồ không ngờ đến, kinh ngạc nhìn Huyền Tịch, sau đó nàng đột nhiên cười vang:

"Huyền Tịch a Huyền Tịch, một vị Thần Quân cao cao tại thượng như ngươi cũng có ngày học loại Ma Pháp cấm thuật này a"

Huyền Tịch lạnh lùng nhìn nàng, dung nhan không chút biến hoá.

"Hừ, kia cũng đừng trách ta"

"Lam Nguyệt" đem đầu ngón tay cắn nát, dùng huyết vẽ ra một đạo phù chú, sau đó ấn vào bản thân mi tâm.

Huyền Tịch nhìn nàng hành động, lúc tiến đến cũng đã muộn.

Hắn bị linh lực lan toả ngăn cản, vô pháp tiến tới.

"Nguyệt Nhi..."

"Hahaha..."

Đột nhiên, một tiếng cười

to vang lên, Lam Nguyệt đôi mắt đỏ rực như máu, mi tâm xuất hiện một cái phức tạp ấn kí, tóc đen theo gió bay múa, diễm lệ mà xinh đẹp, tà ác lại tôn quý.

"Không tồi, không tồi, thân thể này không ngờ lại có Huyết mạch tương ứng với ta như vậy a"

Lời là Lam Nguyệt nói ra, nhưng thanh âm lại không phải của nàng, là một giọng nam.

"Ngươi đáng chết"

Đôi mắt Huyền Tịch loé lên sát khí, linh khí lan tràn mà ra, tựa như đem toàn bộ không gian biến vặn vẹo.

Bầu trời mây đen quầng vũ, phong khởi cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm dữ dội.

Đế Đô hoàn toàn bị kinh động, dân chúng nhao nhao hoảng sợ, người gần trận chiến đều hoảng loạn chạy trốn.

Hoàng cung.

"Chuyện gì xảy ra?"

Đông Nhạc Đế đứng trên thành, nhìn về phía Thiên địa cuồng bạo, mài kiếm nhíu lại, lạnh lùng chấp vấn bên cạnh lão giả.

Lão giả cầm một cây quải trượng, gương mặt hết sức trơn mịn, nhưng đầu tóc bạc phơ, nguyệt nha áo bào to rộng bay múa trong không khí, hắn hơi khom lưng hành lễ, sau đó đứng thẳng lên, chậm rãi nói:

"Phía Bắc Đế Đô linh khí nồng đậm, lại có chút không giống linh khí. Có thể kinh động thiên địa, tuyệt đối không phải người thường có thể làm được"

"Đông Nhạc ta khi nào lại có loại cường giả này xuất hiện?"

Đông Nhạc Đế nhìn về phương Bắc, nhỏ giọng lẩm bẩm. Nhìn cảnh tượng này, hắn đột nhiên nghĩ đến vị nam tử trẻ tuổi kia, cũng không biết tại sao, hắn lại nghĩ chuyện này cùng hắn có quan hệ...

Mà lúc này, người tò mò tìm đến cũng không ít, tất cả đều bị cường đại kết giới chặn bên ngoài. Lam Quân Ly và Long Dật Trần cũng vừa đuổi đến không xa, bất quá cả hai đều không tránh khỏi bị kết giới chắn bên ngoài.

"Đại sư huynh, người này rất mạnh"

Long Dật Trần quan sát kết giới, gương mặt nghiêm trọng nói.

Bọn họ được Thủy Y Hoạ truyền tin, sau đó mới đuổi đến, không ngờ giữa đường lại xuất hiện thiên địa dị tượng này, người đến, e là không phải bọn họ có thể đối phó.

"Loại cấp bậc này, hoàn toàn vượt qua Linh trận cấp 5..."

Lam Quân Ly sắc mặt trầm trọng, kèm theo một tia khó có thể tin.

Bọn họ ở Tông môn nhìn đến cao nhất Linh trận cũng chỉ là cấp 5, cấp 5 a... Là linh trận cao nhất của Huyền Nguyên Thiên a...

"Họ... là đến vì Y Hoạ sao?"

"Khó nói"

Lúc này, Huyền Tịch cùng "Lam Nguyệt" cũng đã giao đấu quá vài lần, hắn cũng không trực tiếp công kích, nhưng "Lam Nguyệt" lại khác, bất quá nàng cũng không thể thương tổn được hắn, hiện tại đều không phân thắng bại.

Huyền Tịch né tránh một đòn tấn công, tiếp tục dùng Thần Hồn tinh thần lực tiếp cận Lam Nguyệt.

"Lam Nguyệt" đem tinh thần lực đánh gãy, cười ha hả nói:

"Huyền Tịch, nếu ngươi không tấn công, kia hôm nay ngươi liền chết tại đây rồi".

Huyền Tịch không ứng trả, hắn đem linh lực thu hồi, bễ nghễ đứng giữa không trung, tử y trong gió phi vũ.

"Lam Nguyệt" nghi hoặc, cảnh giác nói:

"Ngươi muốn làm gì!?"

Huyền Tịch không trả lời, bàn tay vẫy trong không trung, ánh sáng chợt loé, trên tay hắn từ lúc nào lại xuất hiện một chỉ huyền cầm. Cầm thân tựa lưu ly, trong suốt óng ánh, nhàn nhạt tử quang chậm rãi lưu chuyển, thanh nhã, thần bí, hoàn mỹ.

"Đế Linh Cầm!!? Ngươi vậy mà còn giữ nó!!!"

Huyền Tịch rũ mi, năm ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve dây đàn, hắn như thế nào không giữ đâu? Đây là nàng cho hắn chế tạo ra Thần khí, là nàng duy nhất đồ vật để lại cho hắn...

"Huyền Tịch, ngươi cho ta dừng tay! Nếu không ta sẽ gϊếŧ nàng!!"

Huyền Tịch không trả lời, trên người màu tím linh lực tản ra, tụ lại trên tay hắn, dần dần chuyển thành màu vàng óng linh lực:

"Ngươi không thể thương tổn nàng"

"Tang, tang..."

Ngón tay Huyền Tịch lướt nhẹ trên dây đàn, cầm huyền "boong boong" rung động, vang lên một thanh âm trầm bổng du dương.

Khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, không khí xung quanh tựa hồ đang đình chỉ, chỉ còn bản thân Huyền Tịch đánh đàn, ngón tay lưu loát chuyển động.

"Tang, tang..."

Giai điệu nhẹ nhàng bay cao, mang theo màu tím linh khí xua tan mây đen, bầu trời như lần nữa được thanh lọc.

Thanh âm du dương vang vọng khắp nơi, truyền đi vạn dặm ngoài xa. Mọi người nghe si mê, ngơ ngẩn, tiếng đàn truyền đến tai, tựa hồ cung cấp cho họ một lực lượng nào đó, cả người đều hết sức sảng khoái.

Đây là họ từ trước đến nay nghe đến hay nhất thanh âm! Thực không ngờ trên đời lại có tiếng đàn hay đến như vậy.

Mà lúc này hơn vạn dặm phía xa, vốn đang trị thương Hồng y nam tử chợt mở mắt, đôi mắt hiện lên kinh ngạc:

"Đây là...!?"

"Sao vậy?"

Bên cạnh hắn, hắc y nữ tử lên tiếng hỏi.

Nàng dung nhan bị lụa đen che khuất, chỉ lộ ra xương quai xanh trắng noãn, nàng tay khoanh trước người, một tóc dài xoã xuống, phần không bị hắc sa che đi lộ ra, không phải màu đen, là một màu đỏ tươi sắc.

Tóc nàng tựa như lửa, rực rỡ chói mắt. Hắc y ôm sát lấy nàng thân hình tinh tế, chỉ một màu đen thuần, mặc trên người nàng lại như xinh đẹp nhất kiện quần áo.

Nam tử xoay người, đối nàng cười mị hoặc:

"Tiểu hồ ly, ngươi từng nghe đến Âm Linh Sư sao?"

"Âm Linh Sư?"

___________

Bên này, tiếng đàn mang theo Huyền Tịch linh lực nhanh chóng khống chế cục diện. Hắc khí mà Huyết Châu tạo ra cũng bị tử quang quét sạch, tử quang tựa như có sinh mệnh, đem Huyết châu và Lam Nguyệt trói buộc.

"Aa..."

"Lam Nguyệt" dùng hai tay ôm đầu, đồng tử co lại, màu đỏ trong mắt có xung hướng bị rút đi.

Huyền Tịch ngón tay dừng lại, hắn đem cầm thu hồi, chớp mắt liền bước đến bên cạnh "Lam Nguyệt".

"Lam Nguyệt" trừng lớn mắt, đáy mắt đều tràn ngập bất phục.

Hắn vừa ra đến, như thế nào có thể trở lại Huyết Châu đâu!

Hắn không cam tâm, không cam tâm!!

"Ta đã cho ngươi cơ hội"

"Huyền Tịch! Ngươi không thể! Chỉ có nàng mới có thể phong ấn ta!"

"Phải không?"

Huyền Tịch bắt lấy "Lam Nguyệt" tay, đem nàng kéo lại gần.

Hắn đặt tay lên ấn đường nàng, màu vàng óng linh lực theo hắn tay chảy vào nàng cơ thể.

"Huyền Tịch, ngươi điên rồi! Đó là nàng cho ngươi bảo mệnh a!"

Quân Vô Nhai vội kêu lên, nhưng hắn lại không thể làm gì được.

"Huyền Tịch! Không thể nào! Aaa..."

"Lam Nguyệt" hét thảm một tiếng, hắc khí hoàn toàn biến mất, Lam Nguyệt cơ thể mềm nhũng, ngã xuống.

Huyền Tịch đỡ lấy nàng, đem người ôm vào lòng.

"Huyền Tịch, không có Thần lực lực lượng, ngươi độc sẽ phát tán a!"

Quân Vô Nhai lúc này nhịn không được đối hắn giáo huấn.

Huyền Tịch vuốt ve gương mặt mệt mỏi của Lam Nguyệt, đặt tay lên ấn kí trên trán nàng, hoàn thành cuối cùng một đạo phong ấn.

Lúc này, hắn mới nhẹ giọng nói:

"Với ta, không có gì so nàng càng quan trọng"

Quân Vô Nhai im lặng, không lại khuyên hắn.

Mất đi một lần, đau đớn thống khổ ngàn năm qua, Huyền Tịch hắn trải qua cũng đủ rồi, Nguyệt nha đầu, ngươi thắng, ngươi đã cược thắng...

Nhưng cái giá phải trả, quá đắt.

Ta cũng muốn biết, rốt cuộc Huyền Tịch hắn đã đánh đổi cái gì, để đem một người hồn phách vỡ vụn lần nữa luân hồi chuyển kiếp...

__*