Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên

Chương 13: Hồi 5: A Dịch

Mùa đông năm nay cực kỳ rất lạnh, tuyết cũng rơi rất nhiều, tuyết đọng phủ kín núi, bệnh thương hàn ở khắp nơi. Ta vô lực nằm bên trong tuyết, thân thể đau đớn giống như lửa đốt, bất lực, mệt mỏi, không thể thở nổi. Đây mới chính là ta chân thực nhất sao? Mí mắt càng ngày càng nặng, thế giới trong mắt dần trở nên mơ hồ, vặn vẹo, vô số bóng đen xoay quanh ta, chũng nó khóc, gào tên ta, vươn móng vuốt màu đen hư vô mờ mịt kia chậm rãi hương về phía ta. Tiếng khóc của chúng nó luôn quanh quẩn bên tai ta, sao mà bi ai đến như vậy. Không, không cần! Đại Sỏa còn chờ ta, ta không thể.

"Cút, cút ngay!"

Ta cố gắng mở ta hai mắt nhìn những bóng đen kia càng ngày càng tới gần, ta dùng khí lực toàn thân nhấc mình lên, rống to trong trời tuyết tung bay:

"Đại Sỏa!"

Khi ta tỉnh táo lại đã thấy mình năm trong lòng Đại Sỏa.

Suốt mấy năm sau, ta vẫn không cách nào phân biệt, lúc ấy những điều ta chứng kiến đến tột cùng là ác mộng hay là ảo giác, ta đã không còn nghĩ đến chuyện truy cứu. Bởi vì ta còn sống, còn sống bên cạnh Đại Sỏa.

"Khụ khụ, khụ khụ."

Đại Sỏa dùng mấy tầng bông dày bao ta lại, hắn nằm trên giường ôm chặt ta, chính mình bệnh còn chưa tốt lên, tiếng ho khan không ngừng truyền vào tai của ta. Ta nghe được hắn đang áp xuống tiếng ho khan của chính mình. Ta đẩy khăn ấm che khuất mắt suy yếu kêu lên:

"Đại Sỏa?"

Cửa gỗ đột nhiên bị người ta đẩy ra, Liên Nhị cầm bọc áo bông cũ nát, tay kia cầm một ấm nước ấm, hắn rót một bình nước nóng nhét vào trong chăn của ta, sau đó gỡ khăn mặt trên trán ta xuống, ngâm vào nước ấm rồi lấy ra vắt khô nước, đắp lại lên trán ta. Hắn ngồi bên giường nhìn ta nói:

"A Dịch, ngươi có phải là đầu óc úng nước không, mùa đông khắc nghiệt cư nhiên còn dám một mình vào núi săn thú? Nếu không phải ta và người tuần núi phát hiện, ngươi không bị đông chết cũng bị sói tha đi rồi."

Hắn xoay người quăng mấy thanh gỗ bên chân vào trong chậu than, ánh lửa màu quýt chiếu rọi trên mặt của hắn, lập lòe bất định:

"Đại Sỏa thật đáng thương, kẻ ngốc này không ăn không uống, nằm yên bên cạnh ngươi suốt hai ngày nay. Nếu ngươi không tỉnh lại, có lẽ hắn sẽ ở một chỗ với ngươi như vậy."

Tí tách. Vài giọt chất lỏng nóng bỏng rơi trên mặt của ta. Ta đưa tay sờ hai má gầy của Đại Sỏa:

"Đại Sỏa? Đại Sỏa? Ngươi làm sao vậy? Ta không nên đi làm trộm và làm mấy chuyện xấu khác, ngươi không nên tức giận."

Đại Sỏa đột nhiên ôm chặt ta hơn nữa, hắn vùi đầu vào trong lòng của ta, nước mắt rơi như mưa:

"Đừng chết, A Dịch! Đừng! Sau này ngươi muốn làm cái gì cũng được, không cần chết, không cần. Khụ khụ."

Hắn càng khóc, tiếng ho càng lớn, tay ta vuốt sau lưng hắn, hốc mắt nóng lên:

"Ừ, Đại Sỏa, sẽ không,"

Tuy rằng thật may mắn mới kiếm được cái mạng này trở về nhwung tay chân của ta bị tổn thương nghiêm trọng vì giá rét, nhưng cuối cùng lại giống như kì tích không đến mức bị tàn tật, có lẽ là thần vận mệnh đang âm thầm bảo hộ ta.

Nhưng vì chữa bệnh cho ta, Đại Sỏa cư nhiên đi cầm cái hộp son bạch ngọc hắn xem như là trân bảo kia! Nhiều lần nửa đêm ta bị tiếng ho khan của Đại Sỏa đánh thức, thấy Đại Sỏa xuống giường, một mình che miệng ho khan ngồi cạnh bạn, trên bàn kia là cái tráp trống trơn sớm đã không còn bảo bối hắn quý trọng nhất. Đại Sỏa chỉ ngơ ngác nhìn cái tráp kia, trở nên càng ngày càng kiệm lời. Thừa dịp Đại Sỏa ngủ, ta liền gọi Liên Nhị vụиɠ ŧяộʍ xuống núi, đi đến thôn trấn dưới chân núi. Liên Nhị vừa đi vừa hỏi:

"Sao ngươi lại muốn xuống núi lúc nửa đêm? Đi đâu?"

"Hiệu cầm đồ?"

Bọn ta xoay người tiến vào hậu viện hiệu cầm đồ, chưởng quần còn chưa ngủ đang tính sổ bên trong đại sảnh, ta dùng đoản đao thợ rèn trong thôn tặng cho ta, khi chưởng quầy còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đứng sau lưng một đao cắt đứt cổ họng hắn. Máu tươi tựa như hở mai nở rộ trên quần áo của ta, lão bản nương và vài gia đinh nghe thấy tiếng vang xông tới thấy chưởng quầy đã chết bắt đầu muốn kêu to cứu mạng, nhưng chữ cứu ở trong họng còn chưa kịp thoát ra đã bị ta một đao chém đứt. Liên Nhị lầy từ trong ngắn kéo họp son bạch ngọc kia ném cho ta, sau đó tự mình lục tung, không lâu sau liền nghe thấy tiêng hắn oán giận:

"Cái gì vậy, không được mấy đồng tiền, thật sự là đáng giận. Lão bất tử chưởng quầy hóa ra chỉ làm màu, vật đáng giá bên trong cửa hàng cũng chẳng có mấy thứ!"

Hắn nhấc lên một treo tiền quơ quơ nói:

"A Dịch, ngươi hao tổn nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ để tìm "vật kia" cho ngốc tử kia? Chỗ này có chút tiền nha! Không bằng ta chia cho ngươi một ít?"

Ta thu hồi đoản đao, thu hộp son vào trong lòng nói:

"Đại Sỏa không thích ta trộm đồ người khác."

"Ha ha ha, ngươi gϊếŧ một nhà chưởng quầy còn quan tâm lấy chút đồ của hắn sao? Là Đại Sỏa mỗi ngày thì thầm muốn dành tiền chuộc hộp son kia, kết quả ngươi lại tự mình tìm phiền phức?"

Ta lấy từ dưới quẩy lấy ra một vò con rượu vàng chưa khai quăng cho Liên Nhị. Hắn ôm bình rượu hỏi:

"Thật muốn làm như vậy? Có độc ác quá không?"

"Không lưu hậu hoạn."

Ta mở một vò rượu, đổ trên quầy, từ trong lòng lấy ra một cái hộp quẹt thổi lửa:

"Đương nhiên diệt cỏ phải diệt tận gốc!"

Đứng trong ngõ nhỏ nhìn hiệu cầm đồ dấy lên liệt hỏa hừng hực, dân chúng xung quanh đều ra khởi cửa chạy tới hỗ trở:

"Đi lấy nước! Đi lấy nước đến hiệu cầm đồ!"

Từ sau khi thân thể phục hồi, ta vẫn như trước làm theo ý mình, cùng Liên Nhị, còn có những người trong thôn cùng nhau gây tội ác khắp nơi, nhân sinh của ta hoàn toàn càng lúc càng cách xa đứa nhỏ Đại Sỏa kỳ vọng. Đại Sỏa mỗi ngày ốm đau trên giường hoàn toàn không biết việc ta làm, trong mắt hắn ta vẫn luôn là một bé ngoan.

Ta tìm hộp son vè, vụиɠ ŧяộʍ chôn dưới nền đất trong sân, Đại Sỏa rốt cục không tìm thấy vật này, hắn vĩnh viễn không thể nào đuổi ta về bên cạnh nữ nhân kia. Lúc ta xuống núi bốc thuốc cho Đại Sỏa, nghe kể một câu chuyện xưa. Thật lâu trước đây, có một nông phu nhặt được một con sói đang hấp hối trong núi. Nông phu rất thiện lương, liền mang con sói về trong nhà cứu chữa. Sói và chó thông hiểu nhân tính, bề ngoài rất giống động vật, bản tính cũng là muốn ăn thịt người, nhưng con sói không muốn thương tổn đến nông phu, vì thế nó canh giữ bên nông phu, liều mạng cất dấu bản tình, ngụy trang mình thành một con chó dịu ngoan. Cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, con sói thật sự quên mất bản tính chính mình, biến thành một con chó giữ nhà.

Sói bị lạc mất bản tính của chính mình, luôn cho mình là chó thật, đáng tiếc nó không phải. Dịch bệnh qua đi, ngoài thành bãi tha ma tùy ý có thể thấy được, đại đa số mọi người đều cảm thấy may mắn vì còn sống. Bản tính của sói thì vẫn là sói, cho dù thế nào cũng không thể thay đổi được. Sau đó, mùa đông năm thứ hai, ta liền nhìn thấy "sói" chân chính! Bọn họ ăn thịt người! Ánh lửa chiếu sáng hắt lên bầu trời, bên trong liệt hỏa hừng hực truyền ra tiếng kêu cứu và tiếng khóc la của phụ nhân và hài tử, bọn họ nửa đêm xoong lên chém gϊếŧ tùy ý chém gϊếŧ, kêu to:

"Chúng ta là phụng mệnh từ kinh thành đến tiêu diệt! Mọi người không được phản kháng! Nam nhân trong thông đều chém gϊếŧ hết, không lưu lại người sống."

"Những súc sinh đó gặp người liền gϊếŧ!"

Liên Nhị đứng cạnh cửa nhìn liệt hỏa hừng hực nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, hắn nhét ta vào trong phòng nói:

"A Dịch, ngươi tránh ở bên trong phòng, bọn họ hẳn là sẽ không gϊếŧ nữ nhân và hài tử!"

Ta gật gật đầu, nhưng luôn cảm giác đánh mất vật gì đó, ta chợt giật mình bật người dậy:

"Đại Sỏa! Đại Sỏa! Hắn xuất môn bốc thuốc còn chưa trở về, ta muốn đi tìm hắn."

"Ngươi điên rồi? Không muốn sống nữa sao?"

Liên Nhị vội vàng kéo ta lại.

"Buông!"

Ta giãy dụa nói.

"Không được! Ta không thể để ngươi đi chịu chết! Mau trở về, nơi này còn có tẩu tử chưởng quầy, nếu như bị quân lính phát hiện, vậy thì đừng mở cửa!"

Ta phản kháng quăng cho Liên Nhị một cái tát, giận dữ hét lên:

"Ngươi không cho ta chết, ta cũng không cho Đại Sỏa chết!"

Nói xong liền kéo cửa gỗ ra, trong nháy mắt ta mở cửa ta nhìn thấy Đại Sỏa đứng trước cửa, trên mặt toàn là mồ hôi. Ta kinh ngạc nói:

"Đại Sỏa, sao ngươi"

"A Dịch!"

Lời Đại Sỏa còn chưa nói xong liền thẳng tắp ngã xuống cạnh ta, sau lưng của hắn còn cắm một thanh trường kiếm, máu chảy ướt sũng cả chiếc áo bông của hắn. Hắn té xuống đất, nghiêng đầu rưng rưng nước mắt nhìn ta, môi hắn nhấc lên giống như đang nói gì đó.

"Chạy... mau..."

"Đại!"

Phanh.

Một viên đạn xuyên qua ngực của ta. Ánh trăng và ánh lửa hạ xuống, khuôn mặt nam nhân kia, ta cả đời cũng sẽ không quên. Hắn cầm súng nhắm ngay ngực của ta, họng súng còn tỏa ra khói, biểu tình trên mặt hắn giống như ác ma đến từ Địa Ngục.

Ngày trước, có người kể cho ta chuyện xưa về con sói, đáng tiếc chỉ có một nửa, bởi vì chuyện xưa người ta kể hắn cũng chỉ nghe một cái mở đầu, nhiều năm về sau ta mới phát hiện chuyện xưa giống như vậy thật ra rất nhiều, rất nhiều, kết cục như thế nào cũng chẳng sao cả. Thật ra có rất nhiều chuyện xưa chỉ có mở đầu, phần phía sau chuyện xưa đó bất luận kẻ nào cũng không nghĩ ra. Nhưng chuyện xưa chung quy vẫn là chuyện xưa, kết thúc ra sao...