Anh đang đợi cô, rất hiển nhiên!
Nhưng cô k muốn ngồi xe ăn, điểm này cũng rất hiển nhiên!
Tim họ hiểu rõ, đang giằng co với nhau.
Qa nửa tiếng nữa, Hạ Băng Khuynh ăn xong bánh kem, Mộ Nguyệt Sâm vẫn đứng ngoài chờ.
Hạ Băng Khuynh k biết s a kiên trì đợi, cũng gống như k biết tại s bản thân là k muốn ngồi xe anh v.
Càng ngày càng cảm thấy vô vị, cảm thấy k có ý nghĩa.
“Tính tiền!”
Hạ Băng Khuynh kêu phục vụ 1 tiếng.
Tiếng tiền, cô rời tiệm cafe.
Mộ Nguyệt Sâm đi qa, rất tự nhiên mở cửa cho cô.
Hạ Băng Khuynh đứng trc cửa xe, muốn vào, lại đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh: “Trên thực tế, tôi có thể đi bắt xe về.”
“E k lẽ sợ tôi ăn e s?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm âm trầm nhìn cô.
Như nếu cô k đồng ý, thì thừa nhận cách nghĩ đó của anh.
Hạ Băng Khuynh quay đầu, dứt khoát vào xe.
Như lấy hành động thực tế nói với anh, cô k sợ anh, đối với anh k có bất kì suy nghĩ gì.
Xe lái trong đêm, đèn đường 2 bên như dẫn họ xuyên qa không gian.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Hạ Băng Khuynh nhìn đth 2-3 lần, cuối cùng dựa vào ghế giả ngủ.
Đây là cách đơn giản mà tự nhiên nhất để gϊếŧ chết sự vô vị.
Hoặc là vì hnay não hoạt động quá nhiều, im lặng thả lỏng xuống, bất giác ngủ r.
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu qua, thấy cô nghiêng đầu ngủ an lành, mắt lạnh lẽo trở nên dịu dàng.
Nha đầu giả bộ trưởng thành, nói đến cùng, vẫn là nha đầu nhỏ đó.
Anh nhớ lần đầu cô ngủ trên ng anh, anh hôn trộm cô, xúc cảm mềm mại đó khiến anh khó quên.
Xe cua 1 vòng, đi về hướng ngược với ks.
Nửa tiếng sau.
Xe vào bãi gửi.
Mộ Nguyệt Sâm dừng xe lại.
Quay nhìn Hạ Băng Khuynh, cô vẫn ngủ rất ngon.
Trong không khí ấm áp, mặt cô đỏ lên, như nhuốm tầng son phấn.
Cong lưng, cơ thể cường tráng cúi xuống, môi mỏng từng chút đến gần.
Khí nóng vây lấy.
Khi ở nơi gần nhất, a đột nhiên dừng lại, k lập tức rơi xuống. Rất lâu k im lặng như v, cự ly gần như v nhìn nha đầu, k biết bao nhiêu lần cô xuất hiện rõ ràng trong mơ của anh, xuất hiện trong mỗi đêm cô quạnh, cô k lên tiếng ngồi bên anh, ngoan ngoãn cười với nah, như là mèo nhỏ dễ thương, khắc đó, k phân biệt đc thật giả, cô rõ ràng và chân thật như v, nhưng chớp mắt, lại biến mất trc mắt anh, tan thành mây khói.
K fai k hối hận, k fai k nghĩ đến đi tìm cô, nhưng anh vẫn k thể tha thứ sự k hiểu chuyện năm đó của cô, cứ v, con mất r, tất cả đều hủy r.
Nói đến đau, ai ít hơn ai?
Cô từng đau đứt ruột gan, anh cũng từng ngàn tên xuyên tim.
“Nha đầu, đừng đi---”
Giọng khàn đặc mang theo sự khẩn cầu khó nói, rất thấp, rõ ràng nói cho cô nghe, nhưng lại k muốn để cô nghe.
Môi mỏng mang theo du͙© vọиɠ, nhưng k giống sói đói cưỡng đoạt, chỉ nhẹ nhàng lướt qa.
Hạ Băng Khuynh động đậy.
Nhưng có thể 2 ngày nay qa mệt, dù bị hôn r, cô cũng chỉ động đậy, k tỉnh.
Mộ Nguyệt Sâm rời ng cô, đi xuống, vòng qa, ôm cô xuống xe, vào thang máy.
Ấn đóng, thang máy bắt đầu đi lên.
Cô gái trong lòng, vẫn ngủ an lành.
- -------- ----------