Đĩa thịt bò k chút nghi ngờ đều rơi vào bụng Mộ Nguyệt Sâm.
Anh ăn xong, cực kỳ tự nhiên đẩy đĩa cá tuyết chiên đến trc mặt cô: “Ăn đi”
“Tôi k---”
Cô k thích ăn cá, cá gì cũng k đc!
Dù cho cá tuyết nhìn rất ngon, mà cũng rất dinh dưỡng.
Dù trên ng nó k còn miếng xương.
“K ăn thì đói. Những thứ khác e ăn gì, đều tự trả tiền!” Anh lạnh lùng nói, khiến Hạ Băng Khuynh lần nữa rơi vào buồn phiền cực độ.
Ăn đồ cũng k thể tự do lựa chọn!
Anh chính là bạo quân!
Tức giận nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, cô lấy nĩa lên, cắt nát cá tuyết.
“Cái này k ăn đc r chứ?” Cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh.
“Đợi tí!” Mộ Nguyệt Sâm đưa tay kêu phục vụ.
Phục vụ lập tức đi qa: “Mộ tiên sinh, xin hỏi có căn dặn gì?”
“Đem cá tuyết xuống, làm thành cháo cá tuyết.”
Hạ Băng Khuynh “”
Cô cuối cùng cũng lĩnh hội đc cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay ngọn!
Nam nhân này k ai có thể đấu trí thắng đc!
Mộ Nguyệt Sâm dùng khăn lau miệng, bưng rượu đỏ trc mắt lên: “Thầy Quý, cạn ly”
Tiếng thủy tinh chạm nhau, mùi rượu đỏ nồng đậm câu ng, trên bàn đầy đồ ăn ngon, mỗi thứ đều làm tim Hạ Băng Khuynh ngứa ngáy.
Cô phiền não cào tóc: “Mộ Nguyệt Sâm, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Bắt ng thích ăn chỉ nhìn đồ ăn ngon trc mắt mà k đc động, đây quả thật là còn tàn nhẫn hơn bị cực hình?
Anh rốt cuộc hiểu loại cực khổ này k?
“Mộ tiên sinh, cháo cá tuyết.” Phục vụ bưng tô cháo thơm nồng lên.
Mộ Nguyệt Sâm nâng ngón tay lên, trực tiếp đẩy qa cho cô: “Ăn cái này r, có thể ăn cái khác.”
“Tại s tôi fai nghe a?” Cô tức giận phản bác, rất k vui.
“Tiền của tôi, tôi làm chủ”
Câu này của anh, có thể áp chết ng.
Thật sự thế giới này có tiền làm chủ! Hạ Băng Khuynh trong lòng chửi a là nhà tư bản ác độc, sau đó lấy muỗng lên, chậm rãi ăn cháo cá.
Dù là cá gì, xử lý tốt thế nào, trong mắt cô đều rất tanh.
Cô ăn rất cực khổ, nhưng 2 tên nam nhân đang cùng ăn lại như k thấy sự cực khổ này.
“Thầy Quý, đừng ngại, thưởng thức hết mình.” Mộ Nguyệt Sâm lại đổ rượu cho Quý Tu.
2 ng rất hòa hợp, khách chủ đều vui, hoàn toàn bỏ rơi cô gái đáng thương.
Quý Tu nhàn nhạt cong môi: “Cảm ơn!”
Đối với rượu, a cũng k fai là ng quá mê thưởng thức.
Chút định lực, vẫn có.
Nhẹ nhấp 1 miếng, liền để rượu về chỗ cũ: “Mai còn fai đi tp kế bên, k uống nhiều.”
Mai? Tay cầm rượu của Mộ Nguyệt Sâm khẽ run.
Còn chưa kịp cảm nhận đc mùi vị trùng phùng, 2 chữ ly biệt liền k chút báo trc chiếm lấy tâm trí anh.
“Gấp như v?”
Như rất nhiều chuyện muốn nói, lại như k có gì để nói.
Đến cuối, anh có thể hỏi r, cũng chỉ là 3 chữ nhàn nhạt này.
Bên đó xảy ra vụ án, vừa nãy gọi điện hối thúc.
“Fk?” Mộ Nguyệt Sâm cười: “Trùng hợp thật.”
“Mỗi ngày đều có những vụ án gϊếŧ ng, k trùng hợp” Quý Tu nhàn nhạt đáp.
- -------- ----------