“Băng Khuynh thích nghiên cứu tâm lý học, đó là hứng thú của nó, k fai tôi có thể ngăn cản đc” Quý Tu bình thản đáp anh.
Hạ Băng Khuynh vào nhà tù.
Nghi phạm ngồi ở góc tường, trên ng là đồ lao công, tay bị lên còng.
Là chú trung niên đầu trọc, cơ thể yếu ớt, da dưới mũi đều xanh tái, quầng thâm sâu hẳm.
Hạ Băng Khuynh nhìn ông: “Ng là ông gϊếŧ?”
“Đúng”
“Tại s gϊếŧ cô ấy?”
“Trc cưỡng bức sau gϊếŧ”
Dù s cũng đã thừa nhận r, nhận thêm lần nữa cũng k s.
Đầu trọc ngẩng lên, tham lam đánh giá cơ thể Hạ Băng Khuynh, “Đáng tiếc bị bắt, nếu k mục tiêu sau là cô.”
Trong mắt, đầy du͙© vọиɠ, khiến ng khác ghê tởm!
Hạ Băng Khuynh cười nhẹ: “Muốn động tôi? Fai coi dao giải phẫu của tôi có đồng ý k!”
“Cô rốt cuộc là ai?”
Hạ Băng Khuynh nhớ đến JAV và búp bê tìиɧ ɖu͙© kia, nhíu mày, chán ghét nhìn ông 1 cái: “Tôi là ai k quan trọng, nhưng gϊếŧ ng đền mạng, ông biết chứ?”
“Biết thì s? Có thể chơi 1 cô em xinh đẹp, thỏa mãn r!” Anh như k sợ cái chết, mặt cũng mang biểu cảm sống đủ r.
Ng đáng thương sẽ có điểm đáng hận.
Lúc nãy trong tài liệu của cục trưởng rất rõ, ông luôn k kết hôn, luôn sống ở nhà nhỏ chật, bt đều sống nhờ vào chút tiền của chính phủ để sống.
Lúc lao công Mộ gia xin nghỉ, kêu đầu trọc làm thay.
Hạ Băng Khuynh lại cẩn thận quan sát 1 lần, sau đó rời tủ.
Cúi mắt, k nói.
Vừa ra cửa, cô bị ng kéo 1 cái.
Còn chưa phản ứng lại, liền đυ.ng fai ngực Mộ Nguyệt Sâm.
“E đi đường k nhìn đường?”
Giọng anh mang sự tức giận.
Lúc nãy chút nữa cô đυ.ng cạnh cửa.
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu, mắt vẫn chìm trong vụ án, lúc nhìn anh, mắt có chút tia mơ hồ.
Biểu tình đó, trực tiếp đi vào mắt đen của anh.
Lập tức quên hô hấp, thậm chí, đến chớp mắt cũng quên.
Tay anh cứng như sắt, cứ thế ôm chặt eo cô.
“E có thể ngốc thêm tí k!” Ngực Mộ Nguyệt Sâm rung động, giọng lạnh như muốn đóng băng tim cô.
Hạ Băng Khuynh lập tức tỉnh táo, ra khỏi lòng anh: “Tôi đang nhìn đường mà, sẽ k thật sự đυ.ng vào.”
Lòng ngực Mộ Nguyệt Sâm trống rỗng, gió lạnh thổi vào, trở nên lạnh lẽo.
Hạ Băng Khuynh quay đầu, nhìn Quý Tu, mặt lập tức khởi sắc: “Thầy đến lúc nào”
“Vừa đến!” Quý Tu cười nhạt đáp.
2 ng cực kỳ mật thiết.
Sắc mặt Hạ Băng Khuynh, có chút trầm xuống.
Hạ Băng Khuynh đi ra cục cảnh sát.
Mộ Nguyệt Sâm cùng Quý Tu đi sau.
3 ng, tạm thời k giao lưu.
Cục trưởng ng đầy mồ hôi theo sau Mộ Nguyệt Sâm, nhìn sắc mặt anh xấu, sợ tức giận lên ng mình.
“Mộ tiên sinh, đi từ từ, chỗ chúng tôi cũng k có gì để tặng” Ông càng cẩn trọng.
“Tặng tôi cái gì? 1 nghi phạm cùng 1 thi thế? Hay là búp bê tìиɧ ɖu͙© lúc nãy?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt.
Cục trưởng mặt đầy hắc tuyến.
Ông vốn nói lời khách sáo, mà Mộ gia tam thiếu thật sự
Như lời đồn, k cho mặt mũi ng khác chút nào.
Từ cảnh sát cục ra, Hạ Băng Khuynh hiển nhiên có chút tâm trạng.
Mộ Nguyệt Sâm và Quý Tu đi 2 bên cô.
Bóng 3 ng dài dài kéo dưới đất, giao lại với nhau.
- -------- ----------