Mộ Nguyệt Sâm mặc đồ tây đen, khuôn mặt vốn trầm ổn kiên nghị bây h k chút biểu cảm, hiên ngang ngay thẳng đứng trc đám đông.
Mắt anh -- lướt qa tất cả m.n, lúc thấy Hạ Băng Khuynh, cũng k dừng nửa giây.
Như chuồn chuồn lướt nước, lướt qa cô.
Thời khắc này, đối với anh, cô như ng xa lạ.
Ngược lại Ôn Tử Tích, mặc đồ sang trọng, lúc thấy Hạ Băng Khuynh, gấp gáp lấy tay ôm tay Mộ Nguyệt Sâm, cười nhìn cô.
Sâu trong mắt, đầy kiêu ngạo của ng thắng lợi.
Cố Quân Thụy bọn họ ở sau xe cũng đi ra, thấy Hạ Băng Khuynh, ai cũng ngây ng.
“Em, em gái Băng Khuynh? Lâu k gặp” Cố Quân Thụy có chút ái ngại chào Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh thu ánh mắt khỏi bàn tay của Ôn Tử Tích, nhẹ nói với anh: “Lâu k gặp”
Quản Dung Khiêm cực kỳ k tự nhiên nói: “Em gái, thời gian lâu k gặp, e trở nên xinh đẹp r!”
“Fk?” Hạ Băng Khuynh cười r, sờ mặt mình.
Chỉ là thất tình mà thôi, cô cũng k cần fai coi cả thế giới là kẻ địch.
Cho nên, cô dùng thời gian mấy giây, lấy ra trạng thái kín kẽ nhất của mình, cười với họ.
Tuy nụ cười, có vài phần miễn cương, tuy cười nhưng trong lòng rất khổ, rất đắng.
Nhưng, cô vẫn làm đc.
“Ở đây s?” Cố Quân Thụy ôn nhu hỏi.
“Đúng, ở lâu r” Hạ Băng Khuynh gật đầu, đồ trong tay nặng, cô nhịn k đc đổi tay.
Lúc đổi, khiến mắt ánh mắt mọi ng tập trung vào---
Trong túi, nước giặt, gạo, nước cạo râu của nam.
Là cô thấy Quý Tu dùng hết r, thuận tay mua luôn.
Cố Quân Thụy lập tức cùng Ôn Nhã Liên trao đổi ánh mắt.
Em ấy bây h coi như sống chung với Quý Tu?
2 ng đồng thời nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm---
Nhưng, anh như cũ k thay đổi bất giờ nhìn về trc, như căn bản k chú ý đến động thái của Hạ Băng Khuynh.
Mộ Nguyệt Sâm k phản ứng, đối với Ôn Tử Tích mà nói, là niềm vui lớn.
Cô thấy ở đây đông, tự nhiên cũng k ngu đến nỗi kích động Hạ Băng Khuynh trc mặt Mộ Nguyệt Sâm, vì nếu v, sẽ làm du͙© vọиɠ bảo vệ của đàn ông tăng lên.
Mấy ng nhất thời k gì để nói, Hạ Băng Khuynh lại gật đầu: “V e lên trc, tạm biệt”
“Tạm biệt, em gái Băng Khuynh.”
Cô từng bước đi lên cầu thang, k quay đầu.
K đi nhìn, cũng k thèm nghĩ lúc này Mộ Nguyệt Sâm và Ôn Tử Tích thân mật thế nào.
Vì những thứ này, đều klq đến cô.
Nếu nói muốn lấy anh ra khỏi tim mình, cần fai rạch tim ra, v, cô cũng nguyện ý thử nỗi đau rạch tim đó.
Vì đau r, mới thành công.
Đau r, dù thất bại r, cũng vẫn còn dũng khí, thử lại lần nữa.
“Nguyệt Sâm, chúng ta đi. Thầy vẫn đang đợi chúng ta.” Ôn Tử Tích nhẹ giọng nói.
Mộ Nguyệt Sâm cúi nhìn cô 1 cái.
Ánh nhìn này, khiến Ôn Tử Tích vui vẻ, cũng lo lắng.
Vui là vì, anh hình như k cự tuyệt có quan hệ với cô.
Lo lắng là vì, trong mắt anh, như k có gì cả sâu, mênh mông như biển rộng, khiến ng khác nếu thật sự chìm vào trong đó sẽ thịt nát xương tan, nhưng biểu cảm vẫn bình thản sóng yên biển lặng.
- -------- ----------