Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh”
“A bệnh cũng k s, nhưng, e k thể bệnh” Anh thân mật gõ lên mũi cô: “Đợi tay ấm r, liền ăn cơm”
1 lúc, cô muốn thoát ra, nhưng, đã k thể.
Rũ mắt, ngón tay cô đã bị vây trong l*иg bàn tay anh.
Ngón tay nhẹ chạm vào da thịt rắn chắc của anh, lòng cô, khẽ rung động.
“Mai anh nghĩ, e muốn đi đâu chơi, anh đi cùng e, đc k?” Mộ Nguyệt Sâm để cằm lêи đỉиɦ đầu cô: “Chỉ cần k fai nơi nhiều ng, đều đc”
Lòng Hạ Băng Khuynh khẽ động.
Mai
“S thế?” Thấy cô k lên tiếng, Mộ Nguyệt Sâm khẽ nhíu mày, ôm cô càng chặt: “Hnay anh giao 1 phần công việc ra ngoài, sau này, dành nhiều thời gian cùng e, đc k?”
“Mai e hẹn với Tiêu Nhân đi mua sắm r” Hạ Băng Khuynh ngắt lời a: “Cho nên k cần đi chỗ khác”
“Tiêu Nhân?”
“Đúng v, cô ấy dù gì cũng chán, e liền kêu cô ấy đi chọn cùng e” Hạ Băng Khuynh bịa đại.
Mộ Nguyệt Sâm nghĩ: “A cũng có thể đi cùng e”
“K cần đâu” Hạ Băng Khuynh lắc đầu: “E đã hẹn cô ấy r, với lại mua đồ cho e bé, anh đi k tiện.”
“S lại k tiện?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Anh là ba bé, đi mua đồ cho bé là bt k fai s? Chuyện này, 1 nhà 3 ng cùng làm, mới có ý nghĩa?”
1 nhà 3 ng.
Lúc a nói 4 chữ này, tim Hạ Băng Khuynh mềm nhũn đến rối loạn.
Nhưng, cô kiên định lắc đầu: “Thật sự nói là đồ bé, nhưng là đồ bản thân e dùng---”
“Đồ e dùng?” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu, đánh giá cô 1 lượt.
Sau đó, mắt ngừng ở ngực cô, đại ngộ: “Uh, đc r.”
Hạ Băng Khuynh ngây ng: “K. k fai”
“Đc r, a biết e có thai nhiều cái chật r, mua nhiều để mình dùng đi.” Anh sủng nịch xoa đầu cô: “Anh làm canh cá, qua uống đi”
Hạ Băng Khuynh “”
Mộ Nguyệt Sâm đưa cô đến trc bàn, cô bưng canh cá, hơi nóng bốc lên, che đi tâm trạng của cô.
Cũng cách ngang tất cả tâm sự của cô.
Ngày sau.
Mộ Nguyệt Sâm vẫn đến cty, Hạ Băng Khuynh ở nhà đợi.
Đúng 8h, Tiêu Nhân đúng h xuất hiện trc căn hộ.
“Bánh bao của cậu” Cô nhét hộp giấy về phía Hạ Băng Khuynh.
“Thầy Quý đâu? S chưa đến?”
“Anh ấy đến chọn chỗ r, mà hnay a ấy bao cả tiệm đó.” Tiêu Nhân có chút khổ não nói.
“Cậu s v?” Hạ Băng Khuynh cắn miếng bánh bao, cùng cô ra ngoài.
“K” Tiêu Nhân bĩu môi: “Hẹn hò đã nói trc đâu, cuối cùng a ta bỏ rơi tớ, chỉ để lại chiếc xe, tự đi trc.”
Hạ Băng Khuynh có chút ngại: “Xin lỗi mà, Nhân Nhân.”
“Nói này làm gì?” Tiêu Nhân xua tay, biểu thị mình k để ý: “Anh ta để xe cho tớ, chứng minh trong lòng có tớ, tớ là ng nhà của anh ấy! Nếu k nam nhân đến iu xe như v, s có thể đưa xe cho ng khác dùng? CHứng mình trong lòng anh ấy, tớ có chút đặc biệt đúng k? Còn có cậu xem chìa khóa này”
Cô đưa chìa khóa trong tay ra: “Cậu xem, lúc tớ nhận, trên đó còn lưu lại hơi ấm của anh ấy đây là niềm an ủi lớn, ahahaha---”