“Hoa hồng này là Mộ Nguyệt Bạch tận tay trồng, là bảo bối của hắn, tặng 1 đóa lớn cho em, có thể thấy thật sự thích em.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói, anh nhìn tóc rối bù của cô, nghĩ đến cảnh hôn của 2 ng ở hoa viên, mắt sắc bén lạnh lẽo: “2 ng k fai đã ở trên giường thân mật chứ?”
“” Hạ Băng Khuynh ngây ng, ngàn vạn câu chửi thu gọn thành 1 chữ: “Cút!”
“Bị tôi nói trúng r?” Mộ Nguyệt Sâm 1 chân đá bình hoa xuống, thần sắc tàn khốc.
Bình hoa rơi xuống làm Hạ Băng Khuynh giật mình, lòng cũng bực mình: “Thân mật thì s, anh là ai của tôi, anh dựa vào đâu quản tôi.”
“Dựa vào tôi là ng đàn ông đầu tiên của em” Mộ Nguyệt Sâm híp mắt, khí chất mạnh mẽ dường như man rợ.
Mộ Nguyệt Bạch sáng sớm đã đến chào anh, anh liền đoán là qua thị uy với anh.
Hạ Băng Khuynh nghe xong, mặt đỏ lên: “Anh anh có bệnh à, anh là lần đầu của tôi nhưng k lẽ tôi fai thủ thân như ngọc mãi, làm gì có quy định như v!”
Cơ thể cao to bao trùm cô, bá đạo tuyên bố: “Đây là quy định của Mộ Nguyệt Sâm! Tôi k cho phép em làm bậy! Còn để Mộ Nguyệt Bạch đυ.ng vào lần nữa, tôi sẽ gϊếŧ em!”
“Anh---” Hạ Băng Khuynh có chút sợ bộ dạng tàn nhẫn của anh, hoàn toàn là chủ nghĩa độc tài.
“Nói, hắn lúc nãy hôn em r đúng k? Sờ chỗ nào r?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm lưu chuyển trên từng nơi của cơ thể cô.
Hạ Băng Khuynh bị ánh mắt mang theo ngọn lửa của anh nhìn đến sắp cháy lên, cảm giác như anh sắp dùng mắt cởi hết đồ cô ra, cô thật sự sợ anh r: “Tôi đầu hàng, tôi nói sự thật, anh ta k làm gì cả, để hoa đó r đi, thật đó, tôi k gạt anh!”
Mộ Nguyệt Sâm nhìn tóc rổi của cô, mắt sắc bén cực độ.
“Cởi ra, để tôi kiểm tra!” Môi lạnh lùng nói.
“‘ Mắt đẹp của Hạ Băng Khuynh mở to, kéo cao chăn: “Tôi k cởi!”
“Muốn chứng minh trong sạch, thì để tôi coi cơ thể em có dấu vết k, đây là cách trực tiếp nhất để chứng minh thật giả.” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm nghiêm túc.
“Tôi thấy anh đang giở trò lưu manh thì có!” Hạ Băng Khuynh nắm chăn càng chặt, xông đến anh nói: “Anh muốn tin hay k tùy, tôi chết cũng k cởi!”
“K dám cởi là chột dạ?”
Bệnh thần kinh.
“K cởi là chột dạ, s anh k cởi hết đồ chạy ra ngoài đi.” Thật sự chịu k nổi sự vô lí của anh, Hạ Băng Khuynh la lớn với anh.
Lòng cuối cùng rõ tại s Mộ Nguyệt Bạch “tốt tính” tặng hoa cho cô, đây đâu fai hoa, là địa lôi thì có.
Muốn cô và Mộ Nguyệt Sâm mâu thuẫn sâu hơn, nhưng anh ta k đoán đc là, Mộ Nguyệt Sâm k fai lúc nào cũng bình thường, có lúc anh cực kỳ biếи ŧɦái!
“Vậy tôi chỉ có thể tự ra tay.” Mộ Nguyệt Sâm lập tức áp lên ng cô.
“Đợi tí---” Hạ Băng Khuynh đầy đầu anh ra, cắn 1 cái, tự cởi còn hơn để anh sờ loạn: “Em đứng lên, tôi cho anh coi!”
Mộ Nguyệt Sâm thật sự thả lỏng cô.
Hạ Băng Khuynh lừi về 1 tí, lấy tóc dài ra cho anh coi cổ, lại cởi nút áo ngủ, mặt đỏ ửng, đồ kéo xuống dưới 1 tí, ngực lộ ra 1 tí: “Vậy đc r chứ!”