2 ng phân ra tìm, k tìm thấy, gặp ở cổng.
“Làm s đây, e tìm mọi góc r, tí nữa đến thùng rác tìm nữa, anh nói cô ấy k đi xa, v sẽ di đâu?” Tiêu Nhân vốn tính gấp, đi 1 vòng k thấy liền gấp lên.
“Sẽ k đi quá xa” Quý Tu k cảm thấy mình phân tích sai, anh nhìn khu nhỏ sau lưng mình: “V chỉ có 1 khả năng, cô ấy ở trong khu nhỏ, nói k chừng ở trong tòa nhà lầu của chung cư.”
“Đó k thể, trong phim k fai v.”
“Đang đóng phim s?”
Quý Tu liếc cô 1 cái, đi đến khu nhỏ.
Tiêu Nhân bĩu môi, đi theo, s nghiêm túc hung dữ v!
2 ng chạy về chung cư, Quý Tu ở đại sảnh dừng lại nghĩ nghĩ, đi vào thang thoát hiểm.
Bên trong đèn rất tối, là màu lục đậm, gió đóng cửa mang theo sự u ám, Tiêu Nhân nhân cơ hội chạy đến khoác tay Quý Tu: “Chỗ này đáng sợ quá, chúng ta đến đây làm gì?”
“Shhh---” Quý Tu dùng ngón trỏ áp lên miệng cô: “Đừng ồn!”
Tiêu Nhân bị ánh mắt của anh chấn động, còn có mùi nước khử trùng trên ngón trỏ của anh, đc r, thời gian hiểm nguy này, lòng cô nhịn k đc chút dâʍ đãиɠ.
Cảm thấy Quý Tu k quá ghét mình, ngọn lửa trong lòng cô lần nữa đc khơi dậy.
Quý Tu bước nhẹ đi lên.
Lên đến tầng 10, Tiêu Nhân mệt đến ôm chân Quý Tu.
Cô đưa miệng đến gần tai Quý Tu: “Tu Tu, chúng ta rốt cuộc đang tìm cái gì?”
“Shhh---” Mắt Quý Tu nhìn cầu thang phía trc, tay đẩy đầu cố tình đến gần của Tiêu Nhân ra, lại chỉ thang phía trc.
Tiêu Nhân mắt sáng lên: “Đó là cái hộp!”
2 ng nhanh chóng đi lên vài bước, lượm hộp nhung màu xanh lá đậm lên, hộp rất tinh tế, nhìn là biết mắc tiền.
“Đây---” Tiêu Nhân đột nhiên kinh ngạc mở to mắt thấp giọng, nghĩ đến k thể nói lớn, cô lại nhịn xuống, thấp giọng nói: “Đây là tam thiếu vừa nãy tặng Băng Khuynh, s lại để ở đây?”
Cô mở hộp ra, bên trong rỗng.
“Cô ấy từng đến qua đây!” Quý Tu nói, mắt nhìn lên.
“V, v cô ấy đâu?”
“Trên sân thượng r!”
Quý Tu ngắn gọn 1 câu, liền bước lên.
Tiêu Nhân chặc lưỡi, k fai chứ, trên sân thượng? Còn 20 mấy tầng đó!
Nhưng lần này Quý Tu lại có nhân tính, k có bắt Tiêu Nhân leo lên 20 mấy tầng, mà rời thang thoát hiểm, đi thang máy lên.
Sân thượng rất lớn, gió cũng lớn.
Gió ù ù như tiếng kêu khóc của quý nữ chết 1 cách oan uổng, nói k rõ sự bi thương.
Bên lang cang của sân thượng, có 1 hình bóng mỏng manh xinh đẹp đến ngồi, tay cô cầm 1 sợi thắt lưng, trên ng mặc đầm hồng nhạt, chân trần, 2 chân thon dài trắng nõn thả lỏng, cô đón gió từ phương xa, gió lạnh thổi tóc mai cũng như thắt lưng bay trong không trung, ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt nghiêng của cô, cô đẹp như 1 thiên thần, k dính bụi trần trần gian, có chút mỏng manh như lúc nào cũng có thể tiêu biến, khiến ng khác cảm giác k chân thật.
Quý Tu cùng Tiêu Nhân vừa lên thấy cảnh này.
Tiêu Nhân liền dọa đến xanh mặt, chân cũng mềm nhũn.
- -------- ----------