Dưới ánh đèn, cơ thể cô trắng nõn nà như trẻ nhỏ.
Đẹp đến khiến người khác ngạt thở.
Hạ Băng Khuynh mặt nóng như bỏng, k dám nhìn thẳng vào mắt anh, 2 tay k biết nên để đâu, hô hấp bắt đầu rối loạn, lòng hoang mang, nóng lên, sắp nổ tung rồi.
Mộ Nguyệt Sâm lưu luyến cơ thể cô, đôi mắt như hắc thạch mang theo ngọn lửa kịch liệt.
Đây là du͙© vọиɠ chân thật nhất cũng như nguyên thủy nhất của người đàn ông.
Anh kéo tay cô để lên eo mình, hơi nóng triền miên phả lên mặt cô: “Giúp anh cởi ra---”
Kêu kêu cô cởi?
Tay áp trên da thịt phần eo của anh, tay Hạ Băng Khuynh lập tức xuất hiện tầng mồ hôi.
Áp lực lớn quá!
Tại sao giao cho cô trách nhiệm to lớn này!
“Cởi---” hơi nóng hỗn loạn mang chút mùi thuốc cỏ lần nữa tản bên tai cô, thổi đến tai cô tê dại.
Hạ Băng Khuynh nuốt nước bọt, tay nhỏ nắm mép khăn, trong lòng vừa cổ vũ bản thân, cởi thì cởi, cô cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị anh nhìn hết rồi, cũng k có gì đáng xẩu hổ.
Nhân lúc này, cô dùng sức kéo khăn tắm anh xuống.
Sau đó.
Cô nhìn vào chỗ đó, ngây người vài giây, căng thẳng, mặt như bị ném vào nước sôi nẩu lên vậy, đỏ cực kỳ, còn bị ra khói.
Cô cô có thể bây giờ nói k làm không!
Thấy bản thân dọa phải cô rồi, khả năng k giữ lời có thể xảy ra bất cứ lúc nào, Mộ Nguyệt Sâm lập tức áp xuống chặn miệng cô.
Lần này, anh k cho cô kháng cự.
Mộ Nguyệt Sâm hôn ôn nhu ấm áp, dù trong lòng anh đang điên cuồng thú tính, nhưng đây k fai thứ người phụ nữ anh yêu có thể chịu nỗi, anh chỉ có thể khắc chế, từ từ, làm dấy lên cảm xúc của cô, khiến cô thả lỏng, chủ động đáp lại, tự nhiên tự nguyện chấp nhận anh.
Tất cả đều phải hoàn myx1!
Nhiệt độ trong phòng tăng cao, đi về 1 hướng k thể quay lại, k thể dừng bước mà phát triển, thuận theo tự nhiên, tham luyến mà cảm nhận sự mong chờ mà đối phương truyền đến.
“A---” Hạ Băng Khuynh thất giọng kêu thấp, mặt nhỏ rối thành 1 đống.
Mộ Nguyệt Sâm bị phản ứng khoa trương của cô làm cho dừng lại, tạm thời dừng, k dám động.
Hạ Băng Khuynh nghiêng người cong lưng, hai tay ấn bụng, nhíu mày thật chặt.
Mộ Nguyệt Sâm phản ứng lại từ trong chấn động, gấp gáp xuống giường, nhanh chóng mặc đồ, trong tình trạng gấp gáp, dùng chăn ôm cô chạy ra ngoài: “Em đừng sợ, anh đưa đi bệnh viện!”
Anh đi rất nhanh, 2-3 bước đến phòng khách, đến cửa thang máy.
“Mộ--”Hạ Băng Khuynh mở miệng, chỉ nói 1 chữ, anh đã đến thang máy.
Mộ Nguyệt Sâm đừng tay ấn phím thang máy.
Hạ Băng Khuynh gấp gáp kéo tay anh: “Đợi tí, đừng ấn---”
“Tại sao?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, trong lòng đang rất gấp.
- -------- ----------