Hạ Băng Khuynh vô thức nắm chặt ly cafe, cảm thấy có tia áp lực.
Trong xử lý chuyện này, cô k thạo.
Đến trc mặt Khương Viên, Hạ Băng Khuynh đưa 1 ly trong đó cho cô.
“Cảm ơn!” Khương Viên nhận lấy, rộng lượng uống 1 miếng: “Đại học S đúng là k tệ.”
Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng cười, lại nhịn k đc trực tiếp vào đề: “Khương tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Khương Viên k gấp trả lời, động tác ưu nhã lại uống thêm miếng cafe, móng tay sơn màu hồng gõ nhẹ lên ly giấy, mắt đẹp chú tâm đến Băng Khuynh, như là đang nghĩ gì đó, cười như lão hồ ly: “Đối với tôi mà nói k fai chuyện gấp gì, nhưng đối với người nào đó lại fai.”
Cô cố ý nói úp mở.
“Khương tiểu thư k cần vòng vo, có gì nói thẳng!” Hạ Băng Khuynh tự nhận mình k giảo quyệt như nữ nhân trc mắt, cô cũng k muốn quay vòng vòng với cô.
“Đc rồi, đc rồi, vậy tôi nói thẳng.” Khương Viên bất lực thở dài: “Tôi đến muốn nói với cô, tôi và Mộ tổng là trong sạch, hôm qua tôi nói giỡn, tôi thường nói bây như vậy, cô ngàn vạn lần đừng tin, tôi à, k fai bạn gái cũ, cũng k fai tình nhân cũ của anh ta, chỉ là cô gái đáng thương ái mộ anh ta mà k đc chấp nhận, quan hệ của chúng ta còn thuần khiết hơn nước băng trên thiên sơn, tôi có thể thể, chúng tôi tuyệt đối chưa quan hệ qua, cô nhất định phải tin tôi!”
Cô ôm ngực, biểu cảm chân thành.
Khương Viên nói lời này làm Hạ Băng Khuynh bất ngờ, vốn tưởng cô đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, k ngờ, làm nói rõ quan hệ với Mộ Nguyệt Sâm.
K đúng!
Đây k đúng với tư duy của nữ nhân!
Tự nhiên Hạ Băng Khuynh nghĩ ra 1 khả năng khác: “Có phải Mộ Nguyệt Sâm kêu cô đến? Anh ta uy hϊếp cô rồi?”
Khương Viên ngây người.
Trong lòng khen trí tuệ của cô gái này, nhịn cười, giả ngốc lắc đầu: “K có, Mộ tổng sao có thể uy hϊếp tôi, anh ấy k fai người như vây.”
Hạ Băng Khuynh nhìn cô k giống kẻ lừa gạt, nghi ngờ hỏi: “Vậy các người thật sự k có?”
“Tôi cũng muốn có, nhưng Mộ tổng k đồng ý, chết cũng k theo, tôi cũng k thể cường bạo người ta, ít nhất, tôi cũng là gái đẹp nhất trong thành, bao nhiêu nam nhân xếp hạng đợi tôi sủng hạnh, tôi cũng có kiêu ngạo của mình.” Khương Viên xoa eo, nói đến phong tình vạn chủng.
“Hả, đc rồi!” Hạ Băng Khuynh nghe cũng thấy có chút đúng.
Khương Viên nhìn ra xa 1 cái, kéo Hạ Băng Khuynh đến bên cây lớn, trầm giọng nói: “Nói thật, Mộ Nguyệt Sâm uy hϊếp tôi nếu hôm nay k nói rõ, anh ta sẽ ném tôi lên xe đi Ấn Độ, cô nói tôi đẹp vậy, tên nam nhân này, quả là k có tính người, quá tàn độc rồi, nương đây tốt xấu cũng yêu thầm nhiều năm vậy, anh ta thật sự chút đồng cảm cũng k có, trong thế giới của anh, nữ nhân anh thích là bảo vật, k thích là cỏ dại, loại nam nhân có tính ba dượng, cô sớm bỏ anh ta cho rồi, đc r, tôi đi đây, nhớ đó, sớm đá anh ta đi!”
Cô nhìn cô cười cười, đạp trên giày cao gót, uyển chuyển rời đi.
Hạ Băng Khuynh đứng dưới cây lớn, qua 1 lúc, vô thức cười lên.
Trong lòng từ từ, dấy lên dòng nước ấm, ngọt ngào, như là mật ong k cẩn thận rót vào lòng.
Bên hồ xanh, dừng 1 chiếc xe kiêu ngạo.
Khương Viên đi qua, kéo cửa sau, ngồi vào.
“Mệt chết tôi rồi!” Cô kiêu ngạo quạt mặt.
Xe rời trường, đi trên đường.
“Làm theo lời tôi, k có thêm mắm thêm muối chứ.”
Bên cạnh, truyền đến giọng lạnh lùng, k mang cảm xúc.
- -------- ----------