Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 110

Tắm xong, cô mặc 3 tầng T-shirt 3 tầng đổ ngoài lên người, cuối cùng bên ngoài còn mặc thêm áo len rộng liền thân màu trắng, quần dạỵ mặc 2 cái, từ đầu đến chân bịt kín mít.

Nhìn gương 1 cái, tự mình thấy mình là phiên bản người thật của "Baymax", đến bản thân cũng bị dọa 1 phen.

Được rồi, hơi khó coi tí, nhưng quan trọng là an toàn, nếu a muốn làm gì cô, nội cởi đổ thôi cũng khiến anh điên rồi.

Hahaha, cô thật quá thông minh!

Chỉ là có chút nóng!

Lấy sách trong cặp ra, cô bước chân hậu đậu ra khỏi phòng, đến thư phòng của Mộ Nguyệt Sâm.

Đứng trc cửa, dù tay chải lại tóc, hít sâu, đưa tay gõ cửa.

“Vào đi!”

Giọng nhàn nhạt cách cửa truyền đến.

Trầm thấp, nhưng đầy từ tính.

Cực kỳ mê hoặc.

Chỉ nghe tiếng anh, tim nhỏ của Hạ Băng Khuynh đã đập loạn.

Đẩy cửa, đi vào, đóng cửa.

Trong thư phòng, ánh sáng màu vàng ấm bao trùm mỗi góc của căn phòng, như là phủ lên 1 lớp màn mơ hồ.

Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhã chéo chân ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn laptop, trên người vẫn là bộ đồ lúc sáng, chỉ là cổ áo mở rộng hơn.

Nhìn 1 cái, liền thấy xương quai xanh của anh, làn da màu đồng săn chắc ẩn hiện xuất hiện trong đầu.

2 chân mềm nhũn, vô thức nuốt nước miếng.

Vốn mặc nhiều đã nóng mà bây giờ càng nóng đến khó chịu.

Bộ phim lúc sáng lại xuất hiện, nam chính hình như càng đẹp trai, càng cường tráng, càng quen mắt.

Trời ơi, cô muốn điên rồi!

Tại sao cứ thấy anh là nghĩ đến nghĩ thứ bậy bạ?

Mộ Nguyệt Sâm tắt máy, ngẩng đầu, đột nhiên thấy “vật thể k rõ” trắng trắng tròn tròn dọa anh hết hồn.

“Hạ Băng Khuynh đây là tạo hình gì?” Mặt anh toàn tuyến đen, nghiêm túc hỏi.

“Tôi---” Hạ Băng Khuynh ánh mắt nhìn xa xâm, k tự nhiên dùng tay kéo cổ áo sắp làm cô nóng chết, nhịn nửa ngày nói ra 1 chữ: “Lạnh!”

“Lạnh?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, chỉ mồ hôi trên mũi cô: “Vậy e nói tôi biết, lạnh tại sao đổ mồ hôi?”

“Là mồ hôi lạnh!” Hạ Băng Khuynh nhanh chóng đáp.

“..” Nha đầu này hôm nay nhất định chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì rồi, Mộ Nguyệt Sâm có chút bất lực xoa thái dương: “Qua đây ngồi xuống.”

“Uhm!” Hạ Băng Khuynh ôm sách qua, ngồi trên sofa, cách anh nửa mét, giữa 2 người dư 1 đống chỗ.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn khoảng cách, mệnh lệnh nói: “Ngồi qua đây!”

“Uhm!” Hạ Băng Khuynh nghe theo xích qua, nhưng biên độ động đậy, thật sự chỉ có thể dùng mm để tính.

“Qua thêm tí nữa!” Mộ Nguyệt Sâm lại nói.

Hạ Băng Khuynh như ốc sên lại qua 1 chút, thật sự chỉ 1 chút.

“Hạ Băng Khuynh, mông của e dính keo phải k? Đàng hoàng cho tôi, nghiêm túc ngồi qua đây!” Mộ Nguyệt Sâm dần dần mất kiên nhẫn.

K có cách, Hạ Băng Khuynh chỉ có thể nâng mông lên, muốn ngồi qua bên anh, nhưng thực tế vẫn ở chỗ cũ.

Mộ Nguyệt Sâm dứt khoát, cũng lười nói nhảm với nha đầu này, nghiêng người dùng sức kéo tay cô kéo qua.

- -------- ----------