Trên mặt Lâm Uyển Du cũng hiện ra vẻ cảm động.
- Thật là ngại quá, thêm phiền phức cho mọi người, lại quấy rầy công việc của mọi người, chỉ là chiếc vòng tay đó rất quan trọng với tôi, tôi đương nhiên không nghi ngờ bất kỳ ai ở đây cả, chỉ là hy vọng mọi người phủi sạch tình nghi…
- Cô Lâm, cô đừng nói nữa, chúng tôi đều hiểu!
Có người dẫn đầu bày tỏ thái độ.
Liền lập tức dấy lên tiếng nói tán đồng.
- Đúng rồi đúng rồi, hoàn toàn có thể hiểu, chúng tôi bắt đầu lục xét nhau đây!
Lập tức, các nhân viên bộ phận thiết kế tự phân ra thành hai người một nhóm, bắt đầu kiểm tra túi xách và túi áo trên người của đối phương, Đường Lạc Lạc cũng không ngoại lệ, cô vừa muốn tìm La Thư Vũ lục xét nhau, Nhạc Thanh liền chạy tới, kéo lấy Đường Lạc Lạc.
- Lạc Lạc, chúng ta xét nhau đi.
Lần trước bắt gặp Đường Lạc Lạc ở Nhất Thế Cẩm Tú, thái độ Hồ Trung Chính với Đường Lạc Lạc thực sự rất đáng suy nghĩ, dẫn đến Nhạc Thanh đối với thân phận của Đường Lạc Lạc càng hiếu kỳ, cũng không biết trên người Đường Lạc Lạc rốt cuộc có bao nhiêu thứ đồ hay ho, đây đúng là một cơ hội tốt, nhân cơ hội này lật tung túi xách của Đường Lạc Lạc, thoả mãn lòng hiếu kỳ của cô.
Đường Lạc Lạc thấy Nhạc Thanh chủ động chạy đến, cũng ngại từ chối, may là bản thân cái gì cũng không làm, ai xét cúng như nhau thôi.
Gật gật đầu, Đường Lạc Lạc đầu tiên nhận lấy túi xách của Nhạc Thanh, mở khoá kéo, nhìn tổng thể vài lần.
Mọi người xung quanh đều nghiêm túc lục soát nhau, Nhạc Thanh cầm trong tay túi xách của Đường Lạc Lạc, nhìn không ra nhãn hiệu gì, có chút không cam lòng trực tiếp lộn ngược túi xách của Đường Lạc Lạc, mọi đồ đạc bên trong đều rơi hết trên bàn, đưa tay lục lọi qua loa một cách vô giáo dục.
Chỉ có chút thất vọng là, trong túi Đường Lạc Lạc cực kỳ đơn giản, chỉ có một số đồ dùng thường ngày của con gái, gương soi cũng không có lấy một cái, Nhạc Thanh đang cảm thấy buồn chán vô vị, đột nhiên trước mắt chợt loé sáng, đưa tay lấy lên một chiếc vòng sáng lấp lánh trong đống đồ lộn xộn.
- Tôi tìm thấy rồi! Đây không phải vòng tay của cô Lâm hay sao?
Lập tức, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn qua đây, Lâm Uyển Du che giấu đi nụ cười đắc ý, kinh ngạc che miệng.
- Đúng, đây là vòng tay của tôi, cô ở đâu phát hiện vậy?
Nhạc Thanh dương dương tự đắc, nhìn Đường Lạc Lạc cười lạnh lùng, quay qua mọi người vô cùng lớn tiếng tuyên bố.
- Là trong túi xách của Đường Lạc Lạc phát hiện ra, là Đường Lạc Lạc đã trộm vòng tay của cô Lâm!
Vẻ mặt Đường Lạc Lạc không sao nói rõ được, cô đang yên ổn làm bản thiết kế, tay của Lâm Uyển Du cô chỉ nhè nhẹ đỡ một cái, cũng không hiểu tại sao vòng tay của Lâm Uyển Du lại ở trong túi xách của cô, không lẽ…
Hình ảnh vừa nãy Lâm Uyển Du đột nhiên vấp ngã bên cạnh mình hiện ra trong đầu, Đường Lạc Lạc thầm thấy không ổn, bản thân chỉ lo an phận thủ thường, lại không đề phòng Lâm Uyển sẽ chủ động công kích.
Trước mắt, sự việc liền làm ầm lên như vậy…
Trước giọng nói cố ý rêu rao của Nhạc Thanh, mọi người lần lượt tụ tập lại, vây lấy Đường Lạc Lạc chỉ chỏ.
- Một cô gái bình thường nhìn cũng khá dễ thương, tại sao lại làm ra chuyện như vậy, đúng là làm mất mặt bộ phận thiết kế chúng ta.
- Thì đó, là có nhiều món đò chưa từng thấy qua, thích thì tự đi mua đi, trộm của người khác không biết xấu hổ hay sao?
- Làm xấu danh tiếng của bộ phận thiết kế chúng ta, loại người chính là con sâu làm rầu nồi canh, theo tôi nói, nên để quản lý Mặc khai trừ cô!
- Thật là không hiểu nỗi, loại người thích trộm cắp vặt rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy…
Mọi người bạn một câu tôi một câu, một bên vì muốn lấy lòng Lâm Uyển Du, muốn hả giận thế nào mắng thế đó, một bên khác cũng cảm thấy Đường Lạc Lạc bôi đen bộ phận thiết kế, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tóm lại, Đường Lạc Lạc chốc lát bị mọi người bao quanh, mỗi người một câu, mấy giọt nước bọt cũng sắp dìm chết người ta rồi.
Cũng không thiếu những đồng nghiệp có lý trí, ví dụ như La Thư Vũ, muốn vì Đường Lạc Lạc nói vài câu, nhưng rất nhanh bị nhấn chìm trong đống lời chửi rủa.
Đường Lạc Lạc cắn môi, vô thức mở miệng biện bạch.
- Không phải tôi, tôi mới nãy cái gì cũng không biết, tôi không biết vòng tay sao lại ở trong túi xách của mình, tôi thực sự không trộm đồ của ai hết.
- Nhất định là trong lúc cô đỡ cô Lâm dậy, tiện tay mượn gió bẻ măng!
Nhạc Thanh ra sức truy đuổi.
- Vừa nãy hiện trường rối ren, mới để cô lợi dụng được sơ hở, uổng công tôi còn xem cô là chị em tốt, không ngờ cô lại làm ra chuyện mất mặt này, thì ra cô là một tên trộm! Mấy món hàng hiệu trên người cô có phải cũng là trộm về không? Khinh thường nhất là loại người đầu cơ trục lợi không làm mà hưởng như cô!
- Đúng rồi, nhất định là trong lúc đó, nếu không cô Lâm chẳng qua chỉ ngã dưới đất, sao lại rớt mất một chiếc vòng tay được.
- Đúng là biết người biết mặt khó biết lòng.
- Tay cô ấy cũng nhanh nhẹn thật, nói như vậy đúng thật có khả năng, trong thời gian ngắn như thế, ai có thể trộm được đồ chứ, nhất định là trộm quen tay rồi!
Mọi người bạn một câu tôi một câu, Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy hết đường chối cãi, ai biết được mới nãy Lâm Uyển Du té ngã là cố ý chứ?
Bản thân cũng không thể nhìn cô ta ngã dưới đất mà được không đỡ được, nếu là như vậy, Lâm Uyển Du sẽ nghĩ ra một lý do khác để hãm hại cô, thực sự khó mà đề phòng được…
- Được rồi được rồi, mọi người không cần gấp.
Trên mặt Lâm Uyển Du mang nụ cười dịu dàng ôn hoà mở miệng.
- Rất cảm ơn mọi người đã giúp tôi tìm lại chiếc vòng tay, đối với sự việc xảy ra ngày hôm nay, tôi cũng sâu sắc lấy làm tiếc, tính chuyên nghiệp của nhân viên nhà họ Mặc rất mạnh, cũng có lòng chính nghĩa, cũng giống như mọi người trước mặt tôi, nhưng vẫn luôn có một số con sâu làm rầu nồi canh, khiến chúng ta xấu hổ theo, chuyện hôm nay, tôi có thể chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có, nhưng như vậy, không phải dung túng cho thói kiêu căng làm càn của người xấu hay sao?
Lâm Uyển Du giọng nói êm tai, nói đến có vẻ hợp tình hợp lý không bới móc được chút khuyết điểm, khiến tâm trạng mọi người đều thay đổi, lập tức giành được tiếng hưởng ứng của mọi người.
- Đúng vậy, loại người này tuyệt đối không thể nhân nhượng, nhất định phải nghiêm phạt!
- Bắt cô ấy xin lỗi!
- Xin lỗi chưa đủ, nên đưa cô ấy đến bộ phận nhân sự, trực tiếp khai trừ cô ấy!
Đường Lạc Lạc nghe mọi người thảo phạt với cô, quay đầu nhìn Lâm Uyển Du, chỉ thấy khoé miệng Lâm Uyển Du cong lên nụ cười lạnh lùng, nhướn mày giống như ra oai với cô.
Sự khinh thường dễ dàng nhìn thấy.
- Tôi thấy như vậy đi,
Lâm Uyển Du cười mở lời.
- Xin lỗi là nhất định rồi, chỉ là tôi lại không phải người quản lý của công ty này, không thể tuỳ tiện định tội người khác được, vẫn là nên đem cô Đường đến trước mặt quản lý Mặc, để quản lý Mặc ra quyết định thôi.
Đường Lạc Lạc lập tức phản ứng lại, Lâm Uyển Du đây là cố tình gây khó dễ cho cô, muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Mặc, Mặc Lan chỉ mong sao mau chóng nắm được điểm yếu của mình, còn có thể bỏ qua cơ hội này hay sao? Chắc chắn sẽ lập tức sa thải mình, không một chút do dự.
Cô không nhất định phải ở lại nhà họ Mặc, tuy công việc này rất quan trọng với cô, nhưng mà gánh oan ức rời khỏi, không phải kết quả mà cô mong muốn, Đường Lạc Lạc lấy lại dũng khí, chậm rãi lên tiếng.
- Đồ tôi trộm tôi nhất định sẽ thừa nhận, nhưng không phải tôi trộm, tôi đã nói rồi, chuyện không phải tôi làm, muốn tôi thừa nhận là không thể.
- Nói như vậy, cô ngay cả xin lỗi cũng không đồng ý rồi?
Lâm Uyển Du nhướn mày, hăm doạ.
- Chưa làm qua, sao tôi phải xin lỗi.
Đường Lạc Lạc nhìn thẳng vào mắt cô ta, không kiêu không hèn, lập trường cực kỳ kiên định.
- Muốn bắt trộm phải tìm được vật bị đánh cắp, bây giờ kẻ cắp và vật bị cắp đều đầy đủ, còn không thừa nhận sao?
- Lòng dạ cô Lâm đã tốt đến như vậy, chưa trực tiếp đem cô đưa đến trước mặt giám đốc Mặc, chỉ là muốn cô xin lỗi với quản lý Mặc, cô lại không biết cảm ơn?
- Không phải cô trộm, chẳng lẽ vòng tay tự mọc chân, chạy vào trong túi xách cô hay sao?
Đường Lạc Lạc cắn môi, đứng thẳng người trước những lời móc của mọi người, cố gắng kiềm chế sự oan ức trong lòng của mình, không để nước mắt rơi xuống, cái gì gọi là tai bay vạ gió, tai hoạ bất ngờ?
Bản thân ngồi yên ổn trong phòng làm việc, không gây chuyện với ai, Lâm Uyển Du lại cứ đặc biệt qua đây hãm hại mình, bây giờ toàn thế giới đều cảm thấy cô là một tên trộm, là cướp… Những lời chỉ trích và chế giễu này, thực sự còn khó chịu hơn là gϊếŧ chết cô.
Chuyện chưa từng làm qua, cô không thừa nhận, cho dù tất cả mọi người đều chửi bới cô nhục mạ cô, cô cũng sẽ không thừa nhận.
- Nếu cô ngoan cố và cãi bướng như vậy, thế tôi chỉ có thể giao cô cho quản lý Mặc xử lý rồi.
Lâm Uyển Du vẻ mặt như thương tiếc thở dài.
- Hà tất phải như vậy, thế này trái lại càng khó coi hơn, nếu đúng là sĩ diện, thì tay chân nên sạch sẽ một chút.
Nói xong, liền đi qua kéo lấy Đường Lạc Lạc, muốn đưa cô đến trước mặt Mặc Lan.
Mặc Lan và Lâm uyển Du là cùng một phe, nhất định sẽ dùng hết cách có vẻ công bằng đem oan ức đổ chắc lên đầu mình, Đường Lạc Lạc biết rất rõ, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, đang trong lúc vùng vẫy khỏi sự buồn bã, đột nhiên cảm thấy cánh tay Lâm Uyển Du nắm lấy mình nới lỏng ra, vừa ngước đầu, liền thấy Mặc Tây Thành không biết từ lúc nào chạy đến, đang nắm lấy cổ tay Lâm Uyển Du, dùng ánh mắt quan tâm nhìn mình.
Nghe nói Đường Lạc Lạc quay về làm việc, Mặc Tây Thành vội chạy đến, muốn nhìn Đường Lạc Lạc một chút, không ngờ đến vừa kịp lúc, vừa kịp gặp phải đống lộn xộn này, lúc này, Mặc Tây Thành đang mặc một bộ đồ Tây màu xám thoải mái, dáng người thon thả đứng bên cạnh Lâm Uyển Du, nắm lấy cổ tay cô ta không chịu buông lỏng, đồng thời nhìn Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, ra hiệu cho cô đứng tránh ra một chút.
Đường Lạc Lạc lập tức ngầm hiểu lùi ra sau một bước, giữ khoảng cách với Lâm Uyển Du, tránh cô ta đến lôi kéo mình.
- Cô Lâm hôm nay thật hào hứng, tạo sao qua đây cũng không chào hỏi tôi?
Trên mặt Mặc Tây Thành lộ ra nụ cười ung dung, lạnh nhạt mở miệng.