Chương 22: Hung đảo thiên (22)
Trong bóng tối, chợt truyền tới một tràng tiếng bước chân. Ngay sau đó, Thượng bang chủ và Chu phó bang chủ Mệnh Nhị Bang chậm rãi bước tới."Ha ha, Thượng mỗ tới chậm, để hai vị chờ lâu, thật sự vô cùng có lỗi." Thượng bang chủ cười lớn một tiếng rồi bước vào sơn động, còn Chu phó bang chủ cũng giống như hai người kia, yên tĩnh đứng bên ngoài canh giữ.
"Thượng bang chủ cũng biết hôm nay tới muộn. Ta còn tưởng rằng các hạ không có hứng thú với ước hẹn hôm nay chứ?" Độc Nhãn Long lạnh lùng nói.
"Sao lại thế được? Hai vị đã mời, Thượng mỗ sao lại không tới chứ? Thế nhưng nơi đóng quân của Mệnh Nhị Bang chúng ta cũng không giống Ô Vân Cốc mà Độc Nhãn huynh đoạt được, ở gần biển, giờ đây chỉ sợ không ít nơi đã ngập rồi." Thượng Bang chủ cười nói.
Độc Nhãn Long nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, định mở miệng nói gì thì lão giả họ Vân đã khoát tay xen vào nói: "Hai vị, đêm nay chúng ta bàn đại sự, mọi người đừng tranh cãi nữa."
Độc Nhãn Long hừ một tiếng, thế nhưng có vẻ có chút cố kỵ với lời vừa rồi của lão giả họ Vân nên chỉ quay đầu đi.
Khuôn mặt Thượng Bang chủ lại lộ ra vài nét vui vẻ.
Lời vừa rồi của y có chút ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thế nên từ phản ứng của Độc Nhãn Long thì y cũng hiểu được một phần tình trạng hiện tại của Hạc Pha Đường Bang, đáy lòng cũng càng thêm trầm xuống.
Dự đoán kia, sợ rằng sẽ thành sự thực.
Ba người đứng ngoài không thể nghe được bọn họ đang nói gì, có chăng chỉ nghe thấy chút tiếng gió mà thôi.
"Nguyên nhân chúng ta tụ hội lần này, tin rằng mọi người đều hiểu. Tình trạng gần đây diễn ra trên đảo chắc hai vị cũng hiểu được rồi. Mấy dòng suối trên đảo ngày càng rộng hơn, hơi ẩm cũng nhiều hơn, đi trên đất đều có thể cảm giác được." Lão giả họ Vân mỉm cười, bắt đầu nói.
Độc Nhãn Long cùng Thượng bang chủ nghe vậy, đều khẽ gật đầu.
"Ô Vân Cốc chúng ta mấy ngày nay đều cảm thấy rung chuyển." Độc Nhãn Long hơi trầm mặc, chậm rãi nói.
"Gần đây, mặc dù Mệnh Nhị Bang không thấy địa chấn, thế nhưng hơi nước cũng nhiều hơn rất nhiều." Thượng Bang chủ liếc hai người một cái rồi nói.
"Nguyên nhân những chuyện này, ta tin rằng hai vị đều có suy đoán của riêng mình." Lão giả họ Vân sắc mặt trầm trọng nói.
Độc Nhãn Long và Thượng bang chủ liếc mắt nhìn nhau, không nói gì cả.
"Các dấu hiệu gần đây cho thấy, Hung Đảo này, có lẽ sắp chìm rồi." Thấy hai người trầm mặc, lão giả họ Vân đành nói tiếp.
Tuy rằng trong lòng Độc Nhãn Long và Thượng bang chủ đều đoán được, thế nhưng bây giờ nghe vậy, sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống. Không khí trong động trở nên cực kỳ yên tĩnh.
"Mặc dù chuyện này khó tin, thế nhưng ta cũng đồng ý với Vân bang chủ." Thượng bang chủ chậm rãi nói.
Độc Nhãn Long cũng im lặng gật đầu.
Lão giả họ Vân thấy hai người kia đều đồng ý thì sắc mặt có chút thả lỏng, nói: "Nếu như hai vị đều đồng ý với phỏng đoán này thì có lẽ cũng biết, chuyện này tuy rằng nghiêm trọng, thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách giải quyết."
"Vân bang chủ nói đội tàu Ô Mộc của triều đình sắp tới?" Thượng Bang chủ hỏi.
"Đương nhiên, muốn sống thì chỉ còn cách đoạt được thuyền Ô Mộc kia, mới có cách rời đi Hung Đảo." Lão giả họ Vân ánh mắt tàn khốc, giọng nói lạnh như băng.
Nghe vậy, gương mặt Độc Nhãn Long cũng không chút thay đổi, đương nhiên cũng tán thành với đề nghị này. Dù sao thì muốn rời đi Hung Đảo thì buộc phải đi qua Biển Chết, mà muốn vượt qua Biển Chết thì chỉ còn cách đi bằng thuyền Ô Mộc mà thôi.
"Đề nghị của Vân bang chủ, tại hạ tán thành. Có điều muốn đoạt thuyền này cũng không dễ dàng. Mỗi lần có đội tàu vận lương tới đều có lượng lớn trọng binh đi theo, thế nên chúng ta cần phải tính toán thật kỹ." Độc Nhãn Long im lặng một lát rồi chậm rãi nói.
"Nếu như tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị này thì Vân mỗ bất tài, trong lòng đã suy nghĩ một ít kế sách." Lão giả họ Vân cười, Độc Nhãn Long và Thượng bang chủ nghe vậy, trong mắt cũng sáng lên.
"Hai vị bang chủ, kế hoạch của tại hạ là như vậy. . ." Lão giả họ Vân hạ giọng nói.
Thượng bang chủ và Độc Nhãn Long cũng chụm đầu lại, trong sơn động chỉ còn những tiếng thì thào khe khẽ.
Rất lâu sau, ba người mới dừng lại.
"Bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới còn một con đường sống." Lão giả họ Vân nghiêm nghị nói.
"Vân bang chủ túc trí đa mưu, tại hạ bội phục, chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch này thôi." Thượng Bang chủ nhìn lão giả họ Vân một cái, mỉm cười nói.
Độc Nhãn Long chớp mắt mấy cái, dường như vẫn có chút băn khoăn.
"Bây giờ là giờ khắc sinh tử, chúng ta cần quyết định thật nhanh mới còn một cơ hội sống sót. Huống hồ không lẽ các hạ định sống cả đời trên Hung đảo này sao? Không muốn trở về Huyền Kinh ư? Lần này tuy rằng vô cùng nguy hiểm, thế nhưng cũng là một cơ hội." Lão giả họ Vân nhướng mày, nhìn Độc Nhãn Long rồi chậm rãi nói.
Trong lòng Độc Nhãn Long giãy dụa một lúc rồi cắn răng trả lời: "Được, ta đồng ý với các hạ."
"Tốt rồi. Ba người chúng ta hãy tiến hành theo kế hoạch thôi." Lão giả họ Vân đứng lên, hờ hững nói.
"Đây là chuyện sống còn, thế nên cần giữ bí mật tuyệt đối, chỉ cần báo cho vài người trọng yếu trong bang là được, đừng để kế hoạch bị lộ." Thượng bang chủ cũng đứng lên nói.
"Không cần ngươi nói. Đương nhiên chuyện này càng ít người biết càng tốt." Độc Nhãn Long hừ lạnh một tiếng, quả quyết nói.
"Tốt. Vậy hôm nay chúng ta thương lượng tới đây thôi. Khi đội tàu Ô Mộc sắp tới, chúng ta sẽ bí mật gặp một lần nữa để thống nhất kế hoạch lần cuối cùng." Thấy ba người đã thống nhất kế hoạch, lão giả họ Vân có phần buông lỏng, cười to mấy tiếng.
Một khắc sau, ánh lửa trong sơn động tắt hẳn. Trong bóng tối, mấy bóng người tách ra, đi về hướng bang phái của mình.
Một đêm mưa gió rốt cuộc cũng tan đi. Hung đảo lúc này tràn ngập một hương vị tanh mặn. Thế nhưng dường như mọi người nơi đây đã quá quen với mùi này, thế nên chẳng có ai để ý tới cả.
Trong sơn cốc, Liễu Minh chậm rãi bước ra. Hôm nay hắn không phải làm gì cả bởi số lần ra ngoài săn bắn cũng giảm xuống thành ba ngày một lần. Thấy bang chúng Mệnh Nhị Bang đang bận rộn trong cốc, Liễu Minh hiểu rõ họ đang chuẩn bị cho đợt triều đình cử đội tàu vận lương tới mỗi năm năm một lần. Trên Hung đảo này tuy rằng có thể săn được thịt, thế nhưng những nguyên liệu nấu ăn khác lại cần triều đình đưa tới, đồng thời triều đình cũng cần da thú, dược liệu, khoáng thạch trên Hung Đảo này. . . vậy nên ba bang phái này cũng chẳng lo triều đình không tới.
Liễu Minh không có việc gì, đành đi dạo khắp nơi trong cốc.
Các loại nguyên liệu như da thú, thuốc men đều được Mệnh Nhị Bang đặt ở một sơn động khô ráo. Một năm qua, khí hậu thay đổi liên tục, mưa ngày càng nhiều, thế nên cần phải vận chuyển số nguyên liệu này tới vị trí cao hơn, ngày đêm trông giữ. Người trông coi những thứ này đều là thân tín của bang chủ. Liễu Minh từ xa nhìn về sơn động, nhíu mày lại bởi hôm nay, kẻ trông sơn cốc lại không phải những người kia.
Ánh mắt Liễu Minh hiện lên chút quang mang kì lạ rồi như không có chuyện gì mà rời mắt đi. Tiếp đó hắn lại đi dạo thêm mấy nơi nữa. Một lát sau, đi tới một nơi vắng vẻ, mặc dù khuôn mặt hắn không thay đổi chút nào, thế nhưng trong mắt lại có một chút dị sắc.
Lúc nãy hắn đã tìm kỹ thì không thấy một ai trong số những người thân tín của Thượng Bang chủ. Không chỉ như vậy, mà mấy đội trưởng cũng không thấy bóng dáng ai cả. Bọn họ đều là nòng cốt trong bang, không lẽ lúc này đang bí mật họp bàn chuyện gì đó? Nghĩ tới đây, Liễu Minh liền liếc sơn động của Thượng bang chủ một cái.
"Liễu tiểu huynh đệ, hôm nay sao có nhã hứng đi dạo như vậy?" Hoàng Tam vừa bước ra sơn động, thấy Liễu Minh thì lập tức thân mật chào hỏi.
"Hôm nay đội săn bắn nghỉ nên ta đi dạo một chút." Liễu Minh mỉm cười.
"Hôm qua mọi người gϊếŧ một đầu Hỏa Tị Trư, ta nghe Nhãn Man Tử nói là đều nhờ vào ngươi. Xem ra bản lĩnh của ngươi càng ngày càng tốt đó." Hoàng Tam ha ha cười nói.
"Nhãn đội trưởng nói quá mà thôi. Bản lãnh của ta còn kém lắm." Liễu Minh khiêm tốn trả lời, tiếp đó trong lòng khẽ động, chợt nhớ tới một chuyện, nói: "Hoàng huynh, ta nhớ một tháng trước, đội săn bắn có săn được một đầu Vân Văn Cự Mãng. Ta muốn xin ngươi một đoạn gân rắn."
"Gân rắn? Ngươi muốn để làm gì?" Hoàng Tam có chút kỳ quái hỏi, y quản lý nhà kho nên đương nhiên biết tới nó. Gân rắn có chút tác dụng dược lý, ngoài ra thì nó có đặc điểm là sợi mảnh như tơ, thế nhưng lại cực kỳ chắc chắn, chính là một nguyên liệu tốt để chế tạo dây cung. Có điều theo y biết thì Liễu Minh không biết nhiều về y thuật, cũng rất ít khi dùng cung tiễn mới đúng."
"Ta có chuyện cần dùng, kính xin Hoàng huynh giúp đỡ." Liễu Minh chắp tay nói.
"Được rồi, ngươi chờ một lát." Hoàng Tam cũng không hỏi nhiều, lập tức xoay người đi vào sơn động. Không lâu sau, y lấy một đoạn gân rắn trắng mảnh như sợi tóc đưa cho Liễu Minh.
Gân rắn cũng chẳng phải vật quý hiếm gì, trên thân con rắn nào cũng có, còn gân của Vân Văn Cự Mãng lại có khác một chút, đó là màu sắc của nó rất nhạt, gần như trong suốt.
"Ta không biết ngươi muốn lấy bao nhiêu. Đây có một sợi dài hơn trượng, chắc cũng đủ cho ngươi dùng." Hoàng Tam cười một cái rồi nói.
"Đa tạ Hoàng huynh." Liễu Minh nhận gân rắn chắp tay cảm ơn.
Hai người hàn huyên thêm mấy câu rồi Liễu Minh lại về sơn động của mình, lấy gân rắn ra, kiểm tra độ dẻo dai của nó một chút, khẽ gật đầu.
Tiếp đó hắn đảo tay lấy ra thanh cốt đao Càn thúc đưa, quấn chặt gân rắn này vào chuôi dao.
Sau khi làm xong, hắn rung tay một cái, cốt đao liền hóa thành một đạo ánh sáng trắng, 'Vèo' một tiếng liền cắm vào vách đá, để lại một vết cắt mờ. "Độ chính xác và độ mạnh còn chưa đủ. . . " Hắn lắc đầu, tiếp tục luyện tập.
Phương pháp tấn công này, Liễu Minh đã nghĩ tới khá lâu trước đây. Trên cốt đao có chứa độc tố cực kỳ lợi hại, chỉ cần trầy da một chút cũng nguy hiểm tới tính mạng. Đây chính là sát chiêu của hắn.
Trên Hung đảo này, càng ngày càng nguy hiểm hơn, không chỉ là do khí hậu biến hóa mà Liễu Minh còn cảm giác được không lâu sau, trên Hung đảo này sẽ diễn ra một cuộc bạo động lớn, thế nên lúc này hắn cần cố gắng nâng cao thực lực của mình.
Thời gian trôi qua từng ngày, những lúc không phải ra ngoài săn bắn, Liễu Minh đều trốn trong sơn động, nhưng cũng tách ra một phần tinh thần để quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài. Hắn để ý kỹ một thời gian thì thấy đám người Thượng Bang chủ gần đây càng lúc càng kỳ lạ. Ngoại trừ mỗi ngày gặp bang chúng một lần ra thì không thấ bóng dáng họ đâu cả, dường như họ đang bí mật làm chuyện gì đó.
Thấy chuyện này, trong lòng Liễu Minh liền có chút bất an.
Trong nháy mắt, một tháng lại trôi qua. Một ngày kia, trên biển Hung đảo chợt xuất hiện hai chấm đen.