Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 154

Edit: Do Nguyen

Tuy Thập Nhất Nương thẹn thùng nhưng Tôn thị vẫn quyết định tiến hành dạy dỗ nàng

một

phen, đây là chuyện quan trọng, Phương thị giao cho Tôn thị đứng ra

nói

chuyện bởi hai mươi mấy năm Tôn thị ân ái với Nhị đệ như ngày đầu mới cưới, bản lĩnh này

không

phải ai cũng có.

“Trong cuộc sống vợ chồng cũng phải áp dụng binh pháp, nếu con chỉ chăm chăm nghe theo

sẽ

khiến đàn ông mau nhàm chán, cũng

không

được khăng khăng cự tuyệt, đàn ông

sẽ

không

còn nhiệt tình, con phải lạt mềm buộc chặt là tốt nhất, nhớ

không

được cho

hắn

ăn no, ăn lưng lửng là được, vậy mới thấy thèm. Con phải khiến đàn ông có cảm giác mới mẻ, lúc nào cũng thấy con mới là người phụ nữ quyến rũ nhất, đối với mấy chuyện quốc gia đại

sự

của họ, con

không

hiểu cũng

không

sao, miễn đừng làm phiền họ”.

Thập Nhất Nương hai mắt tỏa sáng, im lặng lắng nghe kinh nghiệm của Tôn thị, nàng hận

không

thể lấy giấy bút mà ghi lại



ràng, Nhị bá mẫu

thật

lợi hại, y chang mấy chuyên gia tư vấn tình cảm – hôn nhân – gia đình thời

hiện

đại.

Tôn thị sau

một

hồi giảng giải kinh nghiệm của bản thân

thì

lấy ra

một

tập tranh đưa cho Thập Nhất Nương. “Đêm trước ngày thành hôn, ta đưa con mấy bức tranh chỉ là hàng phổ thông, xem cũng

không



ràng lắm, hôm nay ta đưa thêm mấy bức này, tinh tế hơn, có nhiều tư thế hơn, Nhị bá mẫu tìm rất lâu mới được đó”.

Thập Nhất Nương ỉu xìu, xuân cung đồ lần trước Nhị bá mẫu đưa, nàng chỉ mới lật vài tờ

đã

không

có hứng thú, có nhiều sai lệch nghiêm trọng, cơ thể con người chỉ vẽ bằng mấy đường cong đơn giản. Chắc do họa sư thẹn thùng nên khi vẽ tranh, nhân vật vốn

đã

nhỏ

xíu, cái chỗ kia càng

nhỏ

đến

không

thấy gì, làm hại nàng còn cho rằng đàn ông hưng phấn có “dựng cờ” hay

không

cũng giống nhau, tuy kiếp trước nàng từng giải phẫu thi thể nhưng lúc đó cũng chưa từng thấy khi đàn ông “dựng cờ”

sẽ

như thế nào, vì thế nàng cho rằng khi quan hệ, kích cỡ cái ấy của đàn ông

nhỏ

nhắn xinh xắn,

sẽ

không

đau nên

không

cần phải sợ. Kết quả là đêm tân hôn, nàng cũng uống rượu giao bôi đến mức ngà ngà say vậy mà vẫn đau đến tỉnh cả người, giống như bị

một

cây đao thọc thẳng vào chỗ ấy. Nàng giãy giụa vùng vẫy, Thái tử chỉ còn cách chuốc say nàng mới có thể thuận lợi hành

sự. Mẹ kiếp, cái tên họa sư xuân cung đồ kia, có giỏi

thì

bước ra đây, nàng muốn gϊếŧ

hắn!... Chính vì

hắn

vẽ cái kia quá mức bé

nhỏ

vô hại, khiến hầu hết tân nương đều yên tâm, ngờ đâu

sự

thực phũ phàng, cảm giác bị lừa khiến chuyện phòng the

không

hòa hợp, hôm sau lỡ như có người muốn ly hôn

thì

làm sao?

“Nhị bá mẫu, con có

một

quyển rồi,

không

cần nữa đâu”. Thập Nhất Nương trả tập tranh lại cho Tôn thị, “Dù sao cũng

không

khác nhau nhiều,

một

quyển là được rồi”. Lần trước nàng

đã

ngu ngốc

một

lần là đủ,

không

cần ngu thêm lần thứ hai.

“Làm sao mà giống nhau được”. Tôn thị bảo đảm, “Thập Nhất Nương, con cứ đem cái này về, cùng Thái tử nghiên cứu cho kỹ, đây chính là vũ khí quan trọng giữ gìn hạnh phúc gia đình đó”.

Thập Nhất Nương

không

thể từ chối. Tôn thị lại dặn dò

một

lần nữa rằng phải nghiên cứu tập tranh này

thật

kỹ là có thể giữ được tình

yêu

của Thái tử mấy chục năm.

“nói

chuyện xong rồi hả?” Tăng thị và công chúa ôm hai đứa trẻ vào cửa “Tiểu Sâm và Tiểu Kiểm muốn gặp tiểu



cô”.

Thập Nhất Nương tươi cười, ôm lấy hai đứa vào lòng “Tiểu Sâm, Tiểu Kiểm nhớ





à?”

“Nhớ, nhớ vô cùng nhớ!” Tiểu Sâm

nhẹ

giọng: “Tiểu



cô, đừng

đi

nữa, có được

không?”

“Tiểu Kiểm… cũng nhớ tiểu



cô”. Tiểu Kiểm giơ các ngón tay

nhỏ

bé lên đếm “Tiểu Kiểm

đã

ba ngày…

không

gặp tiểu



cô”.

Thập Nhất Nương chạm lên đầu ngón tay của Tiểu Kiểm: “Đây là 2, đây mới là 3”.

“Tiểu



cô,

không

đi

nữa nha!” Tiểu Sâm chớp chớp đôi mắt

nhỏ

đen lay láy nhìn nàng, vội nuốt nước miếng

nói

tiếp “Dì Tam Nương

không

thương Tiểu Sâm nữa… Tiểu Sâm muốn ở cùng với tiểu



cô”.

Thập Nhất Nương kinh ngạc, “Sao vậy, Tam Nương thương con nhất mà?”. Nàng

nói

tiếp: “Tiểu Sâm muốn ở cùng với tiểu



cô, con theo tiểu





đi

Đông cung vài ngày nha? Tiểu Kiểm cũng

đi

chung luôn được

không?”

Hai đứa trẻ vỗ tay lia lịa “Hay quá,

đi

cùng tiểu





luôn”.

Tăng thị và công chúa

không

nói

nên lời, “Hai đứa

đi

theo tiểu



cô,

không

cần mẹ nữa phải

không?”

Hai đứa trẻ nhìn Thập Nhất Nương rồi lại nhìn mẹ,

một

lúc rồi

nói

“Mẹ, mẹ cũng

đi

chung luôn nha”

Công chúa điện hạ lúc này mới thấy vui, ôm con trai xinh đẹp như bé

gái

nhà mình lên hôn “Còn cha

thì

sao, tổ phụ, tổ mẫu, còn ông cố tổ

thì

sao?”

Tiểu Sâm suy nghĩ, rất thông minh mà

nói: “Vậy

thì

đi

hết, cả nhà mình

đi

theo tiểu





luôn”

Thập Nhất Nương cười ha hả, “Đúng rồi, Tiểu Sâm thông mình quá, cả nhà cùng

đi

với





luôn,





bao ăn bao ở nè”.

Cả phòng tràn ngập tiếng cười, Thập Nhất Nương mỗi tay ôm

một

đứa, càng ngắm càng

yêu, thực lòng muốn đóng gói hai đứa mang

đi

luôn, “Đại tẩu, công chúa đại tẩu, hai người cho Tiểu Sâm và Tiểu Kiểm vào cung ở với muội vài ngày nha, Đông cung lớn như vậy, lại còn ít người, muội



đơn lắm”.

Hai chị dâu đều hiểu cảm giác của



dâu mới, nên an ủi nàng “Đến

một

nơi xa lạ, ai cũng có cảm giác bất an như vậy, vài ngày nữa muội quen

sẽ

không

sao”.

Công chúa cười

nói

“Chờ Thập Nhất Nương sinh con,

sẽ

không

thấy



đơn nữa, nhà thêm

một

đứa trẻ

sẽ

bận rộn suốt ngày

không

kịp thở,

nói

chi đến buồn”.

Thập Nhất Nương bĩu môi “Thái tử

nói

muội muốn có con phải chờ thêm 2 năm nữa, sau này huynh ấy lên triều,

không

có thời gian bên cạnh muội, muội

không

biết làm gì để gϊếŧ thời gian”

“thì

tới lúc đó chúng ta

sẽ

vào cung thăm muội”. Tăng thị nhìn



em chồng vẫn còn tính trẻ con mà an ủi.

Thập Nhất Nương vui vẻ “Nhất định như vậy nha, tới lúc đó

không

được lấy lý do Đại Lang ca và Nhị Lang ca

không

cho phép nên hai người trọng sắc khinh em chồng,

không

chịu vào cung với muội”.

Hai chị dâu dở khóc dở cười gõ đầu nàng “Yên tâm, chúng ta

sẽ

giữ lời, đến lúc đó mang theo Tiểu Sâm và Tiểu Kiểm, cho muội mệt chết luôn”.

“Tiểu thư, à

không, thưa Thái tử phi, ngài có thời gian

không? Ngũ Lang thiếu gia xin gặp”.

Ngũ Lang ca? Thập Nhất Nương tò mò, “Ngũ Lang ca lúc nãy nháy mắt với muội, nháy đến mức muốn rụng lông mi, để muội

đi

xem huynh ấy có chuyện gì”.

Tăng thị suy nghĩ,

không

phải là chuyện với Diêu Tam Nương chứ? Ngũ Lang muốn Thập Nhất Nương hòa giải à?

“Thập Nhất Nương, tỷ kể cho muội nghe…” Tăng thị đem chuyện Diêu Tam Nương bạt tai Ngũ Lang kể ra.

“Tam Nương đánh Ngũ Lang ca?” Thập Nhất Nương

không

thể tin nổi, “Tam Nương tính tình rất tốt, Ngũ Lang ca

đã

làm chuyện gì đến mức muội ấy phải đánh người?”

Tăng thị ưu tư “Tỷ cũng

không

biết, tỷ cho người

đi

hỏi thăm, kết quả là chạng vạng tối hôm qua Ngũ Lang bỏ

đi

ra ngoài, người gác cổng

nói

tận khuya Ngũ Lang mới về nhà, lúc về hình như vui vẻ lắm… Tỷ cũng

không

tiện hỏi kỹ”. Dù sao cũng là chuyện của em chồng, nàng là chị dâu cũng

không

tiện nhúng tay,

nói

thật, nếu

không

liên quan đến em họ mình, nàng cũng

sẽ

không

quan tâm.

Thập Nhất Nương vỗ vai Tăng thị “Đại tẩu, đừng nghĩ nữa, chắc

không

có việc gì đâu, để muội

đi

gặp Ngũ Lang ca hỏi cho



ràng rồi về cho tỷ biết”.

- ---------------------------o0o---------------------------

“Ý huynh là

sẽ

ghi chép những dấu hiệu

không

bình thường của nghi phạm mà trực giác của huynh phát

hiện

ra, làm kinh nghiệm giúp mọi người phá án?” Thập Nhất Nương sửng sốt vỗ tay khen hay “Đúng là ý kiến hay,

thật

ra trực giác cũng là

một

loại tâm lý học, rất vi diệu đó. Đại Hạ chưa từng có sách viết về cái này đâu, mỗi phạm nhân đều có

một

vài biểu

hiện

tâm lý

không

giống bình thường mà chúng ta có thể nhìn ra được,

không

cần thiết phải bức cung,

nói

thật, nếu

không

có chứng cứ, có vài kẻ dù có bị tra tấn đến chết vẫn

không

chịu khai, hoặc cuối cùng chạy thoát, cũng có những người vô tội nhưng vì bị đánh đập nên nhận tội oan”.

Hai mắt Ngũ Lang tỏa sáng, nhanh nhẹn lấy giấy bút đem mấy vấn đề tâm lý học viết ra. “Thập Nhất Nương, nghe muội

nói

huynh

đã

hiểu vì sao huynh chỉ liếc mắt

một

cái là nhìn ra phạm nhân,

thì

ra là do huynh cảm thấy biểu cảm của họ

không

đúng… Chờ huynh viết xong cái này, đưa đến các đồng liêu ở Hình Bộ, bọn họ nghiên cứu xong cũng

sẽ

có năng lực nhìn người mà phán đoán”.

Thập Nhất Nương hứng thú, cùng An Ngũ Lang bàn luận về cách sử dụng tâm lý học để tìm ra phạm nhân, khiến phạm nhân cung khai mà

không

cần bức cung tra khảo, An Ngũ Lang giống như gặp được bảo bối, từng ly từng tý ghi chép lại



ràng.

“Còn gì nữa

không?” An Ngũ Lang nhìn mấy chục tờ giấy chi chít chữ, trong mắt đều là

sự

say mê hiếu học nhìn về phía Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương uống

một

ngụm nước lớn, cho nhuận cổ họng rồi

nói

“Hết rồi, hôm nay nghĩ ra được rất nhiều điều, hôm khác nghĩ ra cái gì tiếp muội

sẽ

viết cho huynh, chờ Ngũ Lang ca giao cái này cho đồng liêu, lúc đó họ

sẽ

không

làm phiền huynh nhiều nữa, huynh phải cảm ơn Diêu Tam Nương, ý kiến này là do muội ấy nghĩ ra”.

Nhắc đến Diêu Tam Nương, Ngũ Lang đỏ mặt, cà lăm

nói: “Ta biết,

thật

ra,

thật

ra… Ta định để sau hai ngày

sẽ…

sẽ…

đi

tìm… tìm… Tam Nương, nhưng bây giờ ta

đang

tính… tính toán tài sản… của… của ta, hơi bận, cho nên…. nên…”

Thập Nhất Nương

không

hiểu, “Tính toán tài sản? Chuyện này

thì

quan hệ gì với chuyện xin lỗi Tam Nương? Cuối cùng huynh

đã

làm gì để muội ấy tức giận đến như vậy? Ngũ Lang ca, nếu huynh

thật

sự

làm chuyện có lỗi với Tam Nương, huynh phải thành tâm chuộc lỗi, à, muội hiểu rồi, huynh

đang

tính toán tài sản vì muốn lấy tiền mua quà xin lỗi muội ấy phải

không?” Thập Nhất Nương nghĩ thông suốt “Ngũ Lang ca gây chuyện khiến người người căm phẫn làm tổn thương Tam Nương, cho nên bây giờ phải mua quà xin lỗi”.

“không

phải quà xin lỗi”. An Ngũ Lang

nhỏ

giọng “Là sính lễ”.

“Gì?” Thập Nhất Nương tưởng mình nghe nhầm.

“Ta

nói

là sính lễ”. An Ngũ Lang hơi ngượng ngùng bất an, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp

đã

đỏ bừng bừng, “Lúc Nhị Lang cầu hôn công chúa, cũng đưa hết tài sản của huynh ấy cho công chúa mà. Ta nghĩ ta cũng

sẽ

đưa hết tài sản của mình cho Tam Nương, chứng minh

sự

chân thành của ta…”

“Khoan

đã, khoan! Huynh để muội bình tĩnh

một

chút”. Thập Nhất Nương cầm lấy bình trà uống

một

ngụm lớn, chờ nuốt hết xuống, đem mấy lời của Ngũ Lang hiểu hết, hỏi gấp “Hai người bắt đầu khi nào?

một

chút dấu hiệu cũng

không

có,

không

đúng, có phải hai người

đã

âm

thầm lui tới mà chúng ta

không

biết phải

không, chuyện Tam Nương đánh huynh là đánh

yêu

hả?”

Thấy Thập Nhất Nương

nói

thao thao bất tuyệt, Ngũ Lang cười khổ “Là do ta sai, nhưng ta rất chân thành, tới hôm qua ta mới phát

hiện

là ta thích muội ấy,

thật

ra từ trước

đã

thích muội ấy rồi, nếu

không

tại sao mấy năm nay ta vẫn lấy cớ luyện võ để đến gần muội ấy chứ, do ta

không

biết mình thích muội ấy, trước đây ta

không

gần phụ nữ, xinh đẹp hay

không

ta cũng

không

quan tâm, chỉ có Tam Nương là đặc biệt nhất…”

hắn

phải nhận ra từ lâu mới đúng, bình thường khi thấy con

gái



hắn

tránh như tránh tà, trong đầu

hắn, chỉ có Thập Nhất Nương là con

gái, cũng có thể vì lớn lên ở Tây Bắc,

hắn

không

thích kiểu mềm yếu của con

gái

kinh thành, mỗi khi gặp chuyện chỉ biết khóc, nhưng Tam Nương

không

như vậy, muội ấy kiên cường, hoạt bát, lúc té ngã

sẽ

tự bò dậy rất nhanh, vừa có

sự

kiên cường của phụ nữ vùng Tây Bắc lại vừa có khí chất cao quý của kinh thành.