Edit: Do Nguyen
“Phụ hoàng xem kìa, Thiên Bồng Nguyên Soái thật là lợi hại, nó còn biết thở dài nữa đó”. An Khang công chúa mở to mắt giống như đứa bé khờ dại vỗ tay cười vui vẻ.
“Vì thế phụ hoàng mới phong cho nó là Tịnh Đàn sứ giả”. Hoàng đế mỉm cười ôn nhu nói “Từ xưa đến nay, chỉ duy nhất một mình con heo này được Hoàng đế phong thưởng”.
Trữ Bị Lương vô cùng đắc ý lượn qua lượn lại mấy vòng, nó còn biết điều vái lạy thêm vài lần khiến công chúa vỗ tay không ngớt, Thập Nhất Nương hơi nhức đầu, con heo này quá mức vênh váo rồi.
“Hoàng thượng, người đã cho phép Trữ Bị Lương diện thánh không cần quỳ bái, vì thế cả nhà thần cũng không dạy nó vái lạy đâu, hôm nay nó hành đại lễ là muốn khoe khoang, Hoàng thượng và công chúa không cần để ý đến nó...” An Ngũ Lang cố ý nói, hôm nay mang Trữ Bị Lương tiến cung hắn đã hiểu cảm giác thế nào là nghẹn khuất không nói nên lời, nhóm thiếu niên nhìn Trữ Bị Lương hết sức tò mò, cả đám tìm cách sờ mó nó, còn các lão quan thì trừng mắt nhìn nó rất khó chịu, hận không thể ngay lập tức nhai đầu nó cho rồi, bọn họ chỉ cây dâu mắng cây hòe ngụ ý nhục nhã An Ngũ Lang nhờ heo mà lập công, lại nói một con heo gặp mệnh quan triều đình không biết quỳ lạy là do chủ nó dốt nát không biết dạy, hơn nữa heo có thể vào triều đã đem mặt mũi của tất cả sĩ phu đạp xuống đất hết rồi.
An Ngũ Lang gãi gãi tai, hắn là võ tướng không phải văn nhân, mặt mũi tiết tháo gì đó của văn nhân không liên quan đến hắn. Nhưng một đám quan lại lắm mồm, chúng liệt kê ra cả chục tội trạng bất kính của Trữ Bị Lương, vì thế Ngũ Lang phải lên tiếng thanh minh: “Hoàng thượng, người nên để Thiên Bồng Nguyên Soái quỳ hành lễ đi, trên đời này nó là con heo duy nhất có thể bắt trộm, nhưng nếu không bắt nó hành lễ như con người thì đám quan viên kia không để nó yên đâu”.
Từ cổ chí kim, người đầu tiên khiến heo phải thở dài chính là Hoàng đế. Hắn vô cùng thỏa mãn nhìn biểu hiện của heo mập, hắn là vua nên không thiếu người ba quỳ chín lạy, bọn họ là vì lễ nghĩa buộc thân, còn con heo mập quỳ lạy là vì nó thật tâm thích hành lễ với hắn. Sự nhân đức của hắn đã khuất phục được cả thú vật, cảm giác này vô cùng sung sướиɠ. Nhưng thú vật hành lễ hắn có thể hiểu là tay chân linh hoạt, nhưng cái thở dài của con heo mập, hắn phải hiểu thế nào đây? Hoàng đế cũng không có cái tính soi mói của sĩ phu, hắn không quan tâm đến việc mình đã đặt một con heo ngang hàng với đám văn nhân hủ lậu trong triều, hắn hiện tại đang xúc động, đúng là thần trư, quá mức thần kì, một con heo cũng biết thở dài với hắn.
Hoàng đế tâm trạng vô cùng tốt, đối với yêu cầu thẳng thắn của An Ngũ Lang, Hoàng đế vung thẳng cánh tay, cực kì giữ thể diện cho thần heo: “Trẫm đã nói Thiên Bồng Nguyên Soái gặp trẫm không cần quỳ bái, bọn họ là quan viên cũng muốn bắt thần heo phải quỳ, có phải bọn họ cho rằng bản thân còn to hơn cả trẫm!”.
“Vậy nghĩa là...?” An Ngũ Lang ngây ngốc.
“Ngốc quá, chính là gặp ai cũng không cần quỳ bái!”. Hoàng hậu vô cùng vừa ý mỉm cười nhìn An Ngũ Lang và Trữ Bị Lương.
An Ngũ Lang vô cùng vừa ý, cuối cùng cũng quang minh chính đại ngăn chặn miệng lưỡi của đám lão bất tử kia, tuy hắn không sợ nhưng đi đến đâu cũng có một đám ruồi bọ ong ong bên tai rất khó chịu, đặc biệt là với người không có tí xíu nhẫn nại nào như hắn, chỉ sợ một lúc bốc đồng hắn sẽ đánh một quyền vào thẳng mặt vị đại nhân nào đó.
Cung yến đã xong, Thập Nhất Nương thở dài, nhìn thấy bóng đêm bao trùm cung điện, nhớ đến vị công chúa nhát gan đơn thuần kia, nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn vì được là con cháu An gia.
Trên đường về nhà, Thập Nhất Nương đem mọi chuyện phát sinh trong cung kể rõ cho hai vị bá mẫu nghe.
“Không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy”. Tôn thị thở dài “Hầu hết kẻ hầu người hạ trong cung đều giữ lại từ thời tiên đế, tiên đế ham mê nữ sắc, 3 cung 72 viện đều cố nhồi nhét hàng ngàn mỹ nữ, cho nên người hầu hạ cũng quá nhiều, nơi nào lắm người thì lắm thị phi, tiên đế lúc còn sống đều cài người của ông ấy trong hậu viện của các vị vương gia, cũng không phải muốn ngăn cản các vương gia đấu đá lẫn nhau, ông ấy chỉ quan tâm các vương gia không làm gì ảnh hưởng đến ông ta là được”.
“Đương kim thánh thượng hiện nay rất có khí phách, sát phạt quyết đoán, nhìn bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng thật ra ngài ấy rất mềm lòng”. Phương thị cũng thở dài “Mấy vị huynh đệ của Hoàng thượng ai nấy đều dã tâm bừng bừng nhưng cuối cùng có được cái gì đâu”.
“Muội thấy trước đây Hoàng thượng không đành lòng thẳng tay với các vị vương gia, vì ngôi vị hoàng đế mà quá nhiều người phải chết, tiên đế sinh được mấy chục công chúa, nhưng đến giờ còn có mấy người đâu”. Tôn thị nói.
“Mặc kệ thế nào, nếu Hoàng thượng vẫn không quyết đoán, chắc chắn sẽ còn xảy ra nhiều chuyện nữa”. Phương thị thản nhiên nói “Tạm thời không nói chuyện hoàng gia, Thập Nhất Nương, về nhà con bị phạt cấm túc ba ngày”.
Thập Nhất Nương trợn tròn mắt, đang nói chuyện biến cố hoàng gia mà, sao tự nhiên lửa cháy đến mông nàng rồi.
“Nhị bá mẫu cũng đồng ý với đại bá mẫu của con, con phải bị cấm túc”. Tôn thị cũng mãnh liệt gật đầu.
“Tại sao ạ?” Thập Nhất Nương nóng nảy, bị nhốt ba ngày? Nơi này không giống hiện đại có máy tính, có ti vi, có trò chơi điện tử, bị nhốt ba ngày chắc nàng phát điên mất.
“Về nhà nghĩ cho thật kỹ, nếu không nghĩ ra lỗi của mình thì hình phạt tăng lên sáu ngày”. Phương thị bình tĩnh nói tiếp.
Thập Nhất Nương đau khổ, “Con xin lỗi bá mẫu, con sai rồi, là con không cẩn thận”.
Tôn thị gật đầu, nhìn Thập Nhất Nương tán thưởng, Phương thị trừng Tôn thị một cái, Tôn thị nhanh chóng làm ra vẻ vô tội không dám hó hé gì nữa.
“Con cũng không nên một mình rời khỏi cung yến để đi loanh quanh, lúc phát hiện việc bất thường con lại không chịu lập tức chạy đi”. Thập Nhất Nương bình tĩnh nói, thật ra lúc ở bên hồ nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, hồ nước là nơi rất nguy hiểm, đừng nói cung yến, cho dù là gia yến bình thường cũng không nên đến hồ nước nhà người ta nhìn ngó, sau đó nếu phát sinh biến cố thì phải bỏ chạy ngay để khỏi liên lụy bản thân.
“Con lúc đó cũng muốn bỏ đi”. Thập Nhất Nương cúi thấp đầu, nhỏ giọng “Nhưng quay đầu thì thấy công chúa, con không biết nàng là công chúa đâu, con chỉ nghĩ nàng là cung nữ, lúc đó không kịp nữa rồi, trên mặt đất tuyết đọng dày đã lưu lại dấu chân con, dù thế nào con cũng sẽ bị người ta nghi ngờ, không bằng cứu người luôn, nếu đây thật sự là bẫy rập thì sau khi cứu được người con cũng dễ bề giải thích”.
Sắc mặt Phương thị dần giãn ra, “Trong khoảng thời gian ngắn có thể cân nhắc như vậy chứng tỏ con cũng không quá ngốc, nhưng lỗi lớn nhất của con là tự ý rời đi, hành sự phóng túng, không tuân thủ lễ nghi cung đình, nếu con ngoan ngoãn ở bên cạnh bá mẫu thì đã không sinh chuyện”.
Tôn thị vội vàng đỡ lời cho Thập Nhất Nương, “Thật ra con bé làm vậy cũng không sai, biết mình rơi vào bẫy, phản ứng nhanh nhất chính là cứu người trước đã, nếu là kẻ khác thì đã kích động bỏ chạy thì càng dễ bị người giá họa”. Tôn thị tự hào nhìn Thập Nhất Nương, không hổ là đứa nhỏ An gia, rất thông minh!
Thập Nhất Nương cũng ưỡn ngực “Nếu không nhờ con, công chúa đã...”
Tôn thị trừng mắt nhìn Thập Nhất Nương, bé con lập tức ỉu xìu, Tôn thị cũng không dám vì nàng cầu tình nữa, đứa nhỏ này nếu ba ngày không bị đánh thì lại làm chuyện lật trời, không thể khen tặng.
“Thập Nhất Nương!” Phương thị thở dài, “bá mẫu không hy vọng con trở thành anh hùng, chúng ta chỉ muốn con bình an vui vẻ, con nghĩ lại đi, nếu lúc ấy có người lén lút sau lưng con, nhân lúc con và công chúa không chú ý đem hai đứa quăng xuống hồ... Nếu con xảy ra chuyện gì, ta và nhị bá mẫu biết phải làm sao?...” Nếu thực sự xảy ra chuyện, với tính cách nóng nảy không sợ trời không sợ đất của cả An gia, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Thập Nhất Nương sửng sốt, rồi sau đó cảm động muốn rớt nước mắt, nàng hứa với nhị vị bá mẫu lần sau sẽ cẩn thận hơn, không làm các nàng lo lắng nữa.
Chuyện này không thể dấu giếm các vị trưởng bối còn lại trong nhà, quả nhiên Thập Nhất Nương lại bị họ phê bình một lượt nữa. Sau đó hình phạt từ cấm túc ba ngày trở thành vừa bị cấm túc vừa phải chép sách, nàng không có gì oán giận. An Tam gia yên lặng nhìn con gái, khuôn mặt như trích tiên không lộ ra vẻ tức giận nào, Tam gia chỉ nói một câu “Thập Nhất Nương, đừng quên sinh mệnh của con chính là dùng mạng của mẹ con đổi lấy...”
Thập Nhất Nương im lặng cúi đầu chép sách, ngoài cửa sổ, tuyết bay đầy trời, hoa mai đỏ như máu nổi bật trên nền tuyết trắng, sống hai đời, nàng đã quên mất khuôn mặt mẫu thân, nàng chỉ nhớ duy nhất ánh mắt của mẫu thân nhìn mình giống như đang nhìn trân bảo quý giá nhất thế gian. Giờ đây, mỗi khi nhớ đến mẫu thân trái tim nàng như được vỗ về, không còn đau đến tê tâm liệt phế giống như trước kia, nàng cảm thấy lòng mình được bao bọc bởi một dòng nước ấm áp ôn nhu mềm mại, vì thế nàng phải sống thật tốt, sống thay phần của mẫu thân, yêu thương phụ thân, hiếu thuận với người nhà, hòa ái với huynh trưởng... Đây cũng chính là nguyện vọng của mẫu thân.
-----------------------o0o------------------------
Tại Bách Vị Lâu, thư sinh kể chuyện đang thao thao bất tuyệt “Tây Du ký”. Khách vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe câu chuyện, tuy tửu lâu đông đúc nhưng mọi người im lặng lắng nghe, chỉ có giọng vị thư sinh kể chuyện đang ngân nga trầm bổng.
Trong một nhã gian kín đáo, mấy huynh đệ An gia đang ăn cơm.
“Thế gian này phúc hay họa thật không thể nào lường được”. An Nhị Lang cảm thán, Thập Nhất Nương gần đây tính cách có phần trầm tĩnh, như vậy thật tốt. Hắn vẫn lo lắng Thập Nhất Nương quá hoạt bát phóng khoáng, không sợ trời không sợ đất, ở An gia thì không sao nhưng sau này lập gia đình, bao nhiêu người có thể chịu đựng được tính cách này của muội muội chứ.
“Đúng vậy!” An Tam Lang tươi cười nói, “Nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu có người muốn đối phó công chúa chắc chắn sẽ ẩn núp phía sau, cái chết của Trần ma ma không tìm được manh mối chứng tỏ bọn chúng rất lợi hại, kẻ chủ mưu nhất định cho người mai phục xung quanh công chúa để dồn nàng ấy vào chỗ chết, Thập Nhất Nương có thể cứu được công chúa mà muội ấy vẫn an toàn, đó là do may mắn”.
An Ngũ Lang cũng không thể ăn được nữa, hắn đang hối hận “Đều là sai lầm của đệ, nếu lúc ấy đệ cẩn thận hơn, đừng để Thập Nhất Nương thấy đệ ra ngoài...”
An Đại Lang không giỏi ăn nói, đem một cái đùi gà bỏ vào trong chén của Ngũ Lang “Biến cố đột nhiên phát sinh không ai ngờ tới, đệ đừng tự trách”.
An Nhị Lang cũng đem miếng thịt vịt chưng tương bỏ vào trong chén của hắn, “Đệ không cần nghĩ nữa, đệ không biết dùng đầu óc để suy nghĩ, Nhị ca quá quen rồi”.
An Ngũ Lang giương mắt nhìn “Dù đệ không thích đọc sách nhưng đệ rất thông minh đó, huynh xem trên chiến trường đệ luôn thắng trận mà, các huynh nghĩ đi, nếu đệ là một kẻ ngu ngốc thì làm sao có thể đánh thắng được chứ!”.
“Nói vậy, đệ cũng có thể áp dụng binh thư để đánh giặc sao?” Tam Lang trêu hắn.
“Ta không cần dùng binh thư cũng đánh thắng giặc”. Ngũ Lang hùng hồn khẳng định.
“Đó là do đệ dùng bản năng dã thú để đánh trận”. An Nhị Lang tức giận nói, “Nếu đệ còn coi mình là con người thì phải đọc binh thư cho đàng hoàng, binh thư không chỉ dạy chuyện cầm quân đánh trận, nó còn nói đến sách lược chính trị, mưu kế dùng trong sinh hoạt thường ngày... Đệ nhìn Nhị ca đi, chuyện làm ăn buôn bán của ta cũng áp dụng cả sách lược của binh thư mới được như hôm nay đó!”
An Ngũ Lang khinh bỉ nhìn hắn “Đệ không cần âm hiểm giống như huynh... Hứ... Binh pháp cao quý như vậy lại dùng để kiếm tiền, huynh đang làm nhục binh pháp, đúng là không biết xấu hổ!”...
An Nhị Lang lạnh lùng nhìn hắn “Tháng này, ta cần phải suy nghĩ về việc đáng xấu hổ này của mình, nên không có rảnh để chia hoa hồng Bách Vị Lâu cho đệ!”
An Ngũ lang tức giận nhảy dựng lên “Nhị ca, huynh đừng quá đáng!...”
An Nhị Lang không hề tức giận, nhẹ nhàng mỉm cười “Tiếc quá, tâm tình ta bỗng nhiên không tốt, tiền tiêu vặt tháng này của đệ... cũng không có luôn...”
An Ngũ Lang ngậm miệng, im lặng cúi đầu ăn cơm...