Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 316

Hôm sau.

Sau khi Bạch Lộ giao phó tất cả công việc ở LATI xong liền gặp Ôn Chiêu Nhân xin nghỉ, lúc xế chiều cô chuẩn bị một chuyến tới bệnh viện.

Có điều bản thiết kế hôm qua cô sửa xong hôm nay còn phải mang tới cho khách hàng xem qua một chút, hẹn với bác sĩ vào lúc 3 giờ chiều, Bạch Lộ xem thời gian còn đủ liền tự mình chuẩn bị một chuyến, nhưng không ngờ vừa ra khỏi công ty liền gặp được một người ít có khả năng xuất hiện ở thành phố C nhất.

Nhìn bộ dáng của đối phương hẳn là đến tìm mình.

Bạch Lộ nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lương Tĩnh Tiêu đang vênh váo đi tới trước mặt cô, mở miệng nói rất bình tĩnh: “Có thời gian không? Muốn cùng cô ôn chuyện một chút.”

Bạch Lộ đối với Lương Tĩnh Tiêu thực ra từng rất thống hận, bởi vì đã từng là bạn thân nhất nhưng cô ta lại ở sau lưng bán đứng, phản bội, sau này còn hùng hổ dọa người… Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không có được lễ cưới, Hướng Long Cẩm còn chạy mất, cô còn có chút thương cảm cô ta.

Nhưng khi gặp mặt cô mới phát hiện thật ra mình không có khó nghĩ như vậy, ít nhất lúc này tâm tình cô rất bình tĩnh.

Cô gật đầu một cái, theo Lương Tĩnh Tiêu lên xe. Lương Tĩnh Tiêu hỏi cô nên đi đâu, bởi vì thành phố C cô ta cũng không quen.

“Tới gần bệnh viện A đi.” Bạch Lộ chỉ xe dẫn đường, bảo tài xế đi về phía bệnh viện A, cô nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “3 giờ chiều tôi có hẹn với bác sĩ, nếu như Lương tiểu thư có gì muốn nói với tôi, cũng có thể nói trên đường đi, có điều vậy thì phiền toái cô thuận đường đưa tôi tới bệnh viện, tôi sợ thời gian không còn kịp.”

Lương Tĩnh Tiêu cười một tiếng, đưa tay vuốt tóc mình, mặc dù có con trai mới một tuổi nhưng cô chăm sóc cho mình, cái này chính là lợi ích của việc là thiên kim tiểu thư, vật chất quá tốt khiến người phụ nữ này cho tới bây giờ cái gì cũng không thiếu.

“Bạch Lộ, cô vẫn giống như trước kia vậy, không chút khách khí gì.”

Bạch Lộ khẽ nhếch mép một cái, nói rất tự nhiên: “Lương tiểu thư, tôi biết cô ngàn dặm xa xôi là đặc biệt tới tìm tôi, có lẽ không ai biết cô tìm đến tôi phải không? Tôi vừa vặn phải đi ăn cơm trưa, cô chiếm mất thời gian của tôi thì tối thiểu cũng phải đưa tôi đến bệnh viện.”

“Cô không thoải mái?”

“Có lẽ khiến cô thất vọng, tôi chẳng qua chỉ là đi khám sức khỏe bình thường.”

“...”

Lương Tĩnh Tiêu cảm thấy miệng lưỡi người đàn bà sắc nhọn, cô cũng không muốn nói những chuyện nhảm này, xua xua tay, tỏ ý bảo tài xế trước mặt. Tài xế chính là người của cô, cho nên nội dung cuộc nói chuyện cho dù bị anh ta nghe được cũng không ảnh hưởng gì. Cô liền trực tiếp nói: “Nếu nói như vậy tôi cũng không cùng cô mất thì giờ, biết hôm nay tôi đặc biệt tới tìm cô, vậy cô có biết vì sao tôi đến tìm cô không?”

“Tôi cũng không phải con giun trong bụng Lương tiểu thư, làm sao tôi biết cô là vì chuyện gì tới tìm tôi?”

“...”

“Bạch Lộ, cô đừng dùng giọng khó nghe như vậy nói chuyện với tôi!”

“Tôi không có nói khó nghe.” Bạch Lộ đưa tay day huyệt Thái Dương. Lương Tĩnh Tiêu vì cái gì tới đây, trong lòng cô tất nhiên cũng rõ ràng, đại khái cũng chỉ vì hai người đàn ông… Lương Phi Phàm, Hướng Long Cẩm.

Cô cảm thấy mệt mỏi, quanh đi quẩn lại lâu như vậy, cô ta vẫn còn dây dưa không rõ.

“Cô muốn nói cái gì, nói thẳng đi.”

Giọng điệu này của Bạch Lộ nghe ra rõ ràng không đếm xỉa tới, Lương Tĩnh Tiểu cảm thấy mình chẳng qua chỉ được qua loa lấy lệ, trong lòng cô rõ ràng là khó chịu, nhưng lại cảm thấy mình không thể tức giận được. Cảm giác lúc này dù có nổi giận cũng chỉ giống như đấm vào một cục bông, càng khiến trong lòng cô vô cùng không thoải mái.

Cô cắn môi, gật đầu có chút hận, nói: “Được, vậy tôi liền nói thẳng. Bạch Lộ! Cô ở nước Anh tốt như vậy tự nhiên trở về làm gì? Cô thật sự nghĩ cứ như vậy trở thành chị dâu tôi sao? Thật ra thì cô và anh tôi đã tới bước này cần gì phải lại tiếp tục? Tôi cũng không muốn chối, tôi một chút cũng không thích cô làm chị dâu của tôi!”

“Vậy cô rất thích Diệp Lan làm chị dâu mình?”

Bạch Lộ cười một tiếng, dường như lời nói của cô ta không khiến cô tức giận, giọng rất bình tĩnh: “Còn cô nói tại sao tôi phải quay về, tôi đã muốn tránh người Lương gia các người. Nói cho cùng, Lương Tĩnh Tiêu, thật ra thì nợ Bạch gia chúng ta chính là Lương gia các ngươi, nợ Bạch Lộ tôi cũng chính là Lương Tĩnh Tiêu cô. Tôi cũng không biết tại sao cô còn có dũng khí đối mặt với tôi, hơn một năm trước cô dùng thủ đoạn như vậy cướp bạn trai của tôi, sau này lại tính kế tôi, cuối cùng quỷ xui thần khiến để cho tôi cùng anh trai cô lên giường. Cô nói hết thảy mọi thứ này… có phải chính là lỗi của cô không? Thật ra cô chính là người không có tư cách nhất để nói với tôi những lời như vậy, nhưng tôi sẽ không tức giận với cô, bởi vì không đáng.”

“Giữa tôi và Lương Phi Phàm trước kia là như thế nào, bây giờ là như thế nào, sau này còn như thế nào thì cũng là chuyện của tôi và anh ấy. Cô không hy vọng tôi làm chị dâu cô? Tôi cũng không ép cô mở miệng gọi tôi một tiếng chị dâu, bởi vì tôi lựa chọn ở bên anh trai cô không vì bất cứ ai cả, chỉ bởi vì đó là Lương Phi Phàm mà thôi. Hôm nay cô tới đây một chuyến thật sự là tới uổng rồi, không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.”

Mặt mũi Lương Tĩnh Tiêu tái nhợt, cô siết chặt túi xách trong tay mình. Lời Bạch Lộ không có câu nào là không đâm vào sâu trong tim cô, cô cảm thấy khó chịu, có loại cảm giác bị làm nhục nhưng lại cảm thấy tất cả sự phản bác có thể của mình đều sẽ phí công.

Không biết tại sao, lời thâm độc tới cổ họng liền không có khí lực nói ra