Ngày hôm sau Lương Phi Phàm mới trở lại thành phố A.
Nếu không phải là bởi vì Sở Úy Dạ đột nhiên trở về thì có lẽ bây giờ anh cũng chưa muốn trở lại thành phố A. Anh bảo Bạch Lộ từ chức ở LATI nhưng cô không chịu.
Cô nói… Ở công ty, bởi vì quan hệ với anh mà tất cả mọi người cho rằng cô dựa vào đàn ông để lên chức, cho nên nếu cô thật sự phải rời khỏi thành phố C trở về sống ở thành phố A thì cũng phải có được thành tích để cho mọi người thấy, sau đó mới có thể đi một cách rạng rỡ…
Lương Phi Phàm dường như không có tư cách phản bác, chỉ âm thầm liên lạc với Ôn Chiêu Nhân. Trong lòng anh bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là đem người phụ nữ này cột bên cạnh mình, cho cô một danh phận, để cô sinh một đứa trẻ cho mình rồi sau đó cùng sống với nhau tới già… Cho nên anh không để cho Bạch Lộ có bất kỳ khổ sở nào, nói với Ôn Chiêu Nhân, để cho cô rảnh tay làm chuyện mình muốn làm.
Thời gian là 1 tháng.
Lương Phi Phàm tính toán, một tháng này không sai biệt lắm đủ để một ít tranh chấp với Diệp Thị có thể giải quyết xong. Như vậy cũng tốt, coi như muốn khôi phục hôn lễ với cô thì cũng nhất định phải xử lý xong Diệp Lan.
Khi xuống máy bay Quan Triều gọi điện thoại tới, vừa nhắc máy liền nói ngay cho Lương Phi Phàm, Sở Úy Dạ bên kia là người Sở gia tìm tới tận cửa, cho nên tạm thời anh ta phải về Sở gia một chuyến. Trầm ngâm chốc lát, Quan Triều lại nói: “Lương tổng, nửa giờ trước Diệp Tử Kiệt đã chủ động liên lạc với tôi, ông ta nói hy vọng có thể âm thầm gặp anh một lần nhưng tôi đã không đồng ý. Ý của anh sao?”
Lương Phi Phàm không có chút nào là ngoài ý muốn, xe đã dừng ở cửa sân bay, anh nghẹo đầu lấy vai giữ một chiếc điện thoại di động vào tai, tay lấy ra một chiếc điện thoại cá nhân khác nhanh chóng mở nguồn, ngón tay thật nhanh mở khóa điện thoại, vừa nói với Quan Triều: “Nói với ông ta, tối nay 8 giờ đợi tôi ở chỗ cũ. Còn có, chuẩn bị đơn ly hôn của tôi và Diệp Lan, buổi tối khi gặp ông ta thì mang theo.”
“Vâng, Lương tổng.”
Lương Phi Phàm cúp điện thoại, khom người ngồi vào trong xe. Lái xe ở phía trước cung kính hỏi anh: “Lương thiếu, đi đâu ạ?”
“Về nhà.”
Anh đã hơn nửa năm chưa về Lương gia, người tài xế này là một người tài xế kỳ cựu vẫn luôn thay anh lái xe, nhưng lúc này cũng chưa phản ứng kịp, sửng sốt một chút: “Lương thiếu, là trở về nhà trọ?”
“Lương gia.”
Lương Phi Phàm nhìn màn hình di động sáng lên, có tin nhắn gửi tới, phía trên chỉ có một lời nhưng cũng đủ khiến gương mặt lạnh như băng dãn ra dịu đi mấy phần.
“Em đang họp, ngàn vạn lần không nên gọi điện cho em. Hết giờ làm em sẽ liên lạc với anh.”
Hơn một năm qua ngoại trừ những ngày quan trọng, nếu không cơ bản Lương Phi Phàm sẽ không về Lương gia. Trước kia là anh ở nơi này, khi đó Lương Tĩnh Tiêu cũng vậy.
Có điều hơn một năm trước hôn lễ của Lương Tĩnh Tiêu trở thành trò cười, sau đó sau khi đứa trẻ ra đời cô liền một mực sống ở ngoài. Một thời gian trước Hướng Long Cẩm đột ngột trở về thành phố A, Lương Phi Phàm biết hành động của anh ta, chỉ là sau khi anh ta quay về anh cũng không còn tâm tư ngăn cản anh ta làm gì.
Dẫu sao Lương Tĩnh Tiêu là em ruột mình, làm mẹ đơn thân, dù là vật chất đầy đủ nhưng vẫn tinh thần vẫn trống rỗng.
Lương Phi Phàm cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, cho nên Hướng Long Cẩm sau khi trở về anh không làm bất cứ điều gì. Sau đó có nghe nói Hướng Long Cẩm cùng Tĩnh Tiêu ở với nhau, người Lương gia tuy không quá thích Hướng Long Cẩm, có điều Lương Tĩnh Tiêu thích cho nên người trong nhà cũng âm thầm chấp nhận.
Dẫu sao đứa trẻ đã ra đời, rốt cuộc là cha của đứa bé, sao có thể coi là người ngoài?
…
Khi xe Lương Phi Phàm vào tới cửa Lương gia thì người giúp việc đã sớm chờ sẵn ở cửa, trên đường đi tài xế đã thông báo trước cho Lương gia. Lương Phi Phàm quá ít khi về khiến cho bây giờ anh về tới cửa thật đáng quý, tất cả người trong nhà đều náo động.
Có điều hôm nay lại đúng dịp Lương Tĩnh Tiêu cùng Hướng Long Cẩm đều có ở Lương gia.
Tuy Hướng Long Cẩm ở Lương gia không có địa vị gì nhưng có Lương Tĩnh Tiêu che chở, người trong Lương gia cũng sẽ không biểu lộ cái nhìn không tốt. Con của Lương Tĩnh Tiêu đã gần một tuổi, còn là một bé trai có bộ dáng rất giống Lương Tĩnh Tiêu. Lương Tĩnh Tiêu vốn là thiên kim tiểu thư, cũng không phải quá biết chăm em bé, mỗi lần ra khỏi cửa đều mang theo một bà vυ', cô sẽ cầm túi xách đứng ở bên chỉ huy bà vυ'.
Sau khi sinh đứa bé, vóc dáng Lương Tĩnh tiêu đã khôi phục không tệ, có điều so với trước kia vẫn là có chút khác biệt. Ngược lại Hướng Long Cảm vẫn là bộ dáng nho nhã tuấn tú, đại khái cũng vì như thế cho nên Lương Tĩnh Tiêu vẫn luôn rất mê luyến người đàn ông cái gì cũng không phải này.
Lương Phi Phàm khom người từ trên xe bước xuống, tài xế cung kính cầm áo khoác của anh đưa cho người giúp việc ra đón. Lương Phi Phàm toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần tây đen, mặt mũi tuấn giật, ngũ quan tinh xảo, ánh mặt trời rơi trên mặt anh phát ra mấy tia sáng chói mắt.
Anh một tay cầm điện thoại một tay nhét vào túi quần tây, chân dài bước thẳng cửa chính đi vào.
“... Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng trở lại, hai ngày vừa qua lão gia cùng phu nhân cứ lẩm bẩm ngài đâu.”
Người giúp việc mau chóng đi theo phía sau Lương Phi Phàm nở nụ cười lấy lòng, Lương Phi Phàm không nói gì, chỉ gật đầu một cái, vừa vào cửa thấy mấy người trong phòng khách khiến anh cau mày.