Lương Phi Phàm thấy cô kinh ngạc nhìn mình, nhưng anh cũng không tiếp tục nói nữa, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, ngọn lửa trong lòng anh bùng lên, anh không kìm chế được, đưa tay giữ chặt gáy cô, môi mỏng cũng dán vào môi cô.
“Ưʍ...”
Bạch Lộ rên khẽ một tiếng, cả người giống như bị ném vào trong nước sôi, toàn thân đều nóng rực.
“Nhìn anh lâu như vậy mà không muốn nói gì sao?”
Anh cắn môi cô, lực đạo vô cùng nhẹ nhàng, đầu lưỡi của anh chậm rãi tách môi cô ra, giọng nói trầm thấp ở trong không gian chật chội của xe càng làm cho người ta rung động: “Anh đang giải thích với em đó, em có nghe rõ không?”
“Em biết...”
Cô âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình, nỗ lực để giọng mình không bị biến dạng, nhưng cô vẫn không kìm chế được bản thân mình. Sau khi nghe lời nói của anh, cô cũng có vài lời muốn nói...
“Cảm ơn anh đã nói cho em biết điều này, em cũng biết anh và em là hai người không giống nhau. Giống như anh đã nói, em chính là biến số lớn nhất trong đời anh, em không biết biến số này đối với anh là tốt hay xấu nhưng em vẫn cảm ơn anh vì tất cả những chuyện anh đã làm cho em.”
Đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh nói chuyện, dùng giọng điệu như vậy để nói ra lòng mình.
Lương Phi Phàm dùng ngón cái vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng: “Cuộc sống của anh đã được lên kế hoạch rõ ràng rồi, nhưng sự xuất hiện của em lại không nằm trong đó, em muốn biết là tốt hay xấu sao? Vậy thì hãy cảm nhận trái tim anh nhiều hơn một chút…”
Bạch Lộ vội vàng đưa mắt lên nhìn, ánh mắt của Lương Phi Phàm vô cùng thâm thúy, dường như ánh mắt đó đã bao phủ cô.
Cô đắm chìm vào trong ánh mắt đó, phát hiện bản thân không cách nào thoát ra được, chỉ có thể để mặc bản thân càng lún càng sâu...
“Đói rồi sao? Giờ anh sẽ dẫn em đi anh gì đó.” Lương Phi Phàm cúi người cắn vào môi của cô, sau đó để cho cô trở về ghế ngồi bên cạnh tay lái.
Dường như Bạch Lộ vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc thâm thúy mà anh dành cho cô, vẫn chưa thoát ra được. Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì xe của anh đã dừng lại trước cửa nhà hàng.
Lương Phi Phàm xuống xe, anh vòng qua đầu xe để mở cửa xe cho cô, nắm tay cô đi vào nhà hàng.
Khi ăn cơm, hai người không nói chuyện gì. Người như Lương Phi Phàm từ nhỏ đã được giáo dục tử tế nên không có thói quen nói chuyện trong bữa ăn.
Chờ đến khi ăn xong, lúc này, Lương Phi Phàm mới buông dĩa trong tay ra: “Có một chuyện anh muốn bàn bạc với em.”
Bạch Lộ lau miệng, ngẩng đầu nhìn anh.
“Lần trước anh đón em về đây cũng chưa cẩn thận chào hỏi mẹ em, khi đó anh quá vội, muốn mang em về nên sơ suất. Chiều nay anh đã xếp lịch rồi, chờ em đi bệnh viện kiểm tra thai xong, anh sẽ lái xe đưa em về nhà gặp mẹ em một chút, được không?”
Anh nói xong lập tức cầm ly rượu vang đỏ lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Bạch Lộ thấy mọi hành động của người đàn ông này đều lộ ra vẻ cao quý, trong lòng cô không khỏi nhớ đến lời ngày đó Tần Trân Hy nói với cô, nếu như đổi lại là trước đây thì có lẽ bà sẽ phản đối, nhưng bây giờ…
Cô đặt tay xuống dưới, xoa xoa phần bụng của mình, trái tim cô đập thình thịch, trong lòng dường như có tiếng nói vang lên.
Bạch Lộ, nếu như thật sự yêu anh ấy thì hãy dũng cảm bước tiếp đi!
Ở giữa cô và anh có khoảng cách rất xa, cô không cách nào tới gần anh được, cô luôn thiếu tự tin vào bản thân mình, cô sợ hãi một lần nữa bị người ta phản bội, sợ bị tổn thương...
Nhưng cảm giác vừa nảy sinh trong lòng cô chính là tình yêu, chẳng lẽ điều này không đủ để cô lấy dũng khí tiến lên thử một lần sao?
Cô nhớ tới lần đó, khi gặp mẹ, tự tay cô đã làm trứng gà, vị rất mặn, sau khi so sánh cùng với trứng gà mẹ làm thì cô mới hiểu ẩn ý bên trong lời nói của mẹ.
Trứng gà vừa mặn, vừa khó ăn, nhưng dù sao cũng là cô làm. Giống như mẹ nói, nếu làm ra rồi thì hãy ăn hết, cho dù hương vị không ngon, nhưng đổ đồ ăn đi chính là trốn tránh sự thật...
Cô biết mẹ không muốn cô chịu khổ, nhưng chẳng lẽ vì không muốn chịu khổ mà ngay cả dũng khí bước tiếp cũng không có sao?
“Cuộc sống của anh đã được lên kế hoạch rõ ràng rồi, nhưng sự xuất hiện của em lại không nằm trong đó, em muốn biết là tốt hay xấu sao? Vậy thì hãy cảm nhận trái tim anh nhiều hơn một chút…”
…
Thật ra, cô rất muốn biết, một biến số như cô xuất hiện trong cuộc đời của Lương Phi Phàm là tốt hay xấu…
“Được!”
Sau khi im lặng, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lương Phi Phàm, gật đầu.
Buổi chiều, trước khi đi bệnh viện.
Trước đó Lương Phi Phàm đã sắp xếp xong xuôi, bác sĩ khám chính là bác sĩ phụ khoa tốt nhất thành phố A, toàn bộ bệnh án của Bạch Lộ đã đưa cho bác sĩ đó. Lương Phi Phàm gọi đó là “bác sĩ Quan”, Bạch Lộ cũng gọi theo như vậy.
Khi Bạch Lộ khám, Lương Phi Phàm đột nhiên có điện thoại, khi nhìn thấy dãy số trong điện thoại, sắc mặt anh hơi đổi, cuối cùng anh nói với cô: “Anh ra ngoài nghe điện thoại. Bác sĩ Quan, làm phiền cô!”
“Không có gì.”
Chờ đến khi Lương Phi Phàm vừa đi, Bạch Lộ mới nằm lên giường nhỏ, bác sĩ Quan bắt đầu khám cho cô. Bởi vì trước đó cô đã có kinh nghiệm khám thai, hơn nữa lần này có Lương Phi Phàm đi cùng, tuy anh không đứng bên cạnh nhưng cũng khiến cho cô yên tâm hơn không ít.
“Thai nhi rất bình thường, mấy ngày trước bụng dưới có hiện tượng đau nhức không?” Bác sĩ Quan vừa khám vừa hỏi thăm tình huống của cô.
Bạch Lộ trợn tròn mắt, nhìn lên trần nhà: “Khi đó bị kinh hãi một chút, nên hơi đau, nhưng sau đó không sao nữa.”
“Có uống thuốc dưỡng thai không?”
“Có!”
“Hiệu quả cũng không tệ. Hiện giờ em bé rất ổn định, còn mười hai ngày nữa là đủ ba tháng rồi, cố gắng kiên trì là được.” Sau khi khám xong, bác sĩ vỗ vai Bạch Lộ, đỡ cô ngồi dậy, sau đó hỏi: “Hiện giờ có phản ứng nôn mửa gì không?”
“Không có.”
“Khẩu vị ăn uống thì sao?”
“Rất tốt.”
“Thật ra phụ nữ có thai cũng nên ăn kiêng một chút, không cần tôi nói thì có lẽ cô cũng biết, nếu ăn phải những thứ cấm kị thì phản ứng sẽ rất nghiệm trọng, hoặc sẽ không có phản ứng gì. Chỉ là nếu qua ba tháng cô mới có phản ứng nôn mửa thì tôi sẽ kê thêm cho cô một chút thuốc. Cô không cần lo lắng, cố gắng thả lỏng, tình trạng của thai nhi rất tốt, về sau cô chỉ cần định kì đến khám là được. Thời gian cụ thể thì tôi sẽ báo lại cho anh Lương sau.”
Bác sĩ Quan vừa nói xong thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Lương Phi Phàm đi tới, Bạch Lộ quay mặt ra nhìn, thấy anh bỏ điện thoại vào trong túi áo, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn bác sĩ Quan: “Thai nhi ổn định rồi có nghĩa là có thể sinh hoạt vợ chồng sao?”
Bạch Lộ cảm thấy như sét đánh ngang tai, cô kinh ngạc nhìn Lương Phi Phàm, hận không thể đào một cái lỗ để chui vào.
Người đàn ông này có biết bản thân đang nói gì không?
Sinh hoạt vợ chồng? Nói ra lời như vậy mà lại không có chút xấu hổ nào sao? Bạch Lộ không có da mặt dày như anh, lúc này dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn người khác cô cũng không có.
Bác sĩ Quan đã thấy nhiều trường hợp như vậy, nên lúc này chỉ duy trì nụ cười, trả lời một cách rất có đạo đức nghề nghiệp: “Anh Lương, có thể sinh hoạt vợ chồng rồi, nhưng không thể quá kịch liệt được, nhẹ nhàng một chút mới khiến phụ nữ có thai dễ chịu.”
Lương Phi Phàm nhíu mày: “Cảm ơn bác sĩ Quan.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, Bạch Lộ đã không nhịn được, chưa kịp lên xe, cô đã đưa tay ra đấm Lương Phi Phàm: “Anh cố ý đúng không?”
Lương Phi Phàm nhẹ nhàng tránh thoát, một tay nắm lấy cú đấm của cô, vẻ mặt vô tội: “Cố ý gì cơ? Sao em lại tức giận như vậy?”
Bạch Lộ cắn môi, gương mặt trắng nõn đỏ bừng như tôm luộc, may là xung quanh cũng không có ai, nhưng cô vẫn cố gắng nói thấp giọng: “Anh biết rõ rồi còn hỏi! Chính là chuyện vừa rồi đó, ngay trước mặt bác sĩ lại hỏi vấn đề như vậy… anh… không biết xấu hổ sao?”
Lương Phi Phàm ra vẻ bừng tỉn: “Anh cần phải xấu hổ sao?”
Đột nhiên, Lương Phi Phàm tiến lên một bước, ôm người phụ nữ đang tức giận vào trong lòng, môi mỏng dán vào tai cô, thấp giọng cười rộ lên: “Loại chuyện này không phải rất bình thường sao? Em không biết anh kìm chế khổ sở tới mức nào đâu. Anh rất sợ sẽ làm tổn thương em bé trong bụng, nhưng hiện giờ bác sĩ đã nói rồi, chỉ cần không hoạt động kịch liệt thì có thể, cho nên… có phải em nên chuẩn bị tinh thần thỏa mãn anh một chút không hả?”
Bạch Lộ bị lời nói trắng trợn của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu óc có chút choáng váng: “Anh… đồ lưu manh! Thả em ra!”
“Nào, đừng làm loạn!”
Anh ôm cô, trực tiếp mở cửa xe ra, để cô ngồi vào trong, sau đó cẩn thận giúp cô thắt chặt dây an toàn, lúc này, anh mới đưa tay sờ cái cằm trắng nõn của cô: “Tức giận gì chứ? Anh là người đàn ông bình thường, suốt ngày nhìn thấy em, ôm em, sờ em, nhưng lại không ăn được em… em có thể tưởng tượng ra cảm giác này không?”
Người khác sẽ không bao giờ ngờ tới, đường đường là đại thiếu gia của Lương thị, trên thương trường vô cùng quyết đoán, thủ đoạn dứt khoát lại có thể nói ra mấy lời này…
Bạch Lộ vừa sợ vừa giận, nhưng lại không thể phản bác dược gì, vì vậy cô chỉ có thể mắng anh: “Anh là đồ lưu manh! Suốt ngày nghĩ đến chuyện này…”
“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh có du͙© vọиɠ rất mạnh đối với em…”
Bạch Lộ cắn môi, hiển nhiên cô không tin, anh có du͙© vọиɠ với cô? Chẳng lẽ anh không có du͙© vọиɠ đối với mấy người phụ nữ vây xung quanh anh sao?
Cho dù anh và Diệp Lân trong sạch, nhưng trước đó còn có một Vu San San, hiện giờ người ta là ảnh hậu, lại lén lút hẹn hò với anh, chẳng lẽ anh lại không có du͙© vọиɠ?
Trong lòng Bạch Lộ nảy sinh cảm giác ghen tuông, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, không thèm nói gì nữa. Xem thêm...