Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 34: Mời làm trưởng lão

Thôn làng tu luyện tới đỉnh điểm lúc phía ngoài kia có một vài đầu Cự Lang Vương hướng tới ước chừng khoảng 5 đầu. Tựa như chúng đang đi săn một dạng, không biết lý do mà bán kính vài dặm xung quanh không có lấy một đầu Hung Thú, chỉ còn cách hướng tới chổ đám người.

Phía ngoài cổng lớn, bốn thanh niên nhân trông khá trẻ tuổi ước chừng 25 tuổi cốt linh một dạng. Cửa vào không quá lớn rộng khoảng 5m lớn, cao gần 10m, xung quanh từng dải rào chắn cực kỳ kiên cố được làm từ những thân cây đại thụ cắt nhọn xếp tới 10m cao, xếp hàng dai bao quát xung quanh ngôi làng, Hung Thú muốn phá bỏ đâu phải dễ dàng chí ít phải để lại đại giới mới có thể. Có phá bỏ đi lớp rào chắn cũng chưa chắc có thể vào tới, phía trong còn một lớp cực dày tường chắn làm từ những loại chất liệu cực kỳ cứng rắn giày gần 2m. Vương cấp Hung Thú muốn tiến vào đâu chỉ khó, phải tốn rất nhiều thời gian. Yếu điểm chỉ có phía trên không có phòng chắn có thể bị đầu Hung Thú có thể bay cùng nhảy qua tới.

Bốn thanh niên nhân có vẻ rất cảnh giác, dị biến xung quanh đám người trong làng đã nhận thấy, rất có đề phòng cảm giác giống như đám Hung Thú bị hù dọa bỏ chạy. Cảm giác như có đầu Hung Thú cực mạnh từ phía xa có thể hướng tới bất cứ lúc nào.

Đề phòng là một chuyện, chí ít có động tỉnh đám người chắc chắn phát giác. Chỉ cần cảm nhận thấy đầu Vương cấp Hung Thú khí tức chắc chắn đám người sắp xếp di tản cũng có thể trực tiếp săn gϊếŧ.

Việc quan trọng vẫn là tu luyện. Đang canh gác nhưng cũng không thể không nói chuyện. Có chút sôi nổi.

“Tiểu đầu tử, nhà ngươi đao pháp ngày càng tiến bộ a, không chừng có ngày vượt cả đám bọn ta một dạng”.

Người thanh niên nhân này là Thẩm Trầm Tam người lớn tuổi nhất trong đám, hắn sắc mặt tươi cười nhìn qua gần phía cuối thanh niên nhân đang đứng, giọng điệu có chút châm biếm.

“Lão đại ngươi quả thật biết đùa, trong làng ngươi thuộc dạng thiên tài một trong, ta không thể ngày một ngày hai mà tiến tới chí ít cần thời gian rất dài, ngươi cũng đừng quá châm biếm ta a”.

Trương Nhược Thần người nhỏ tuổi hơn cốt linh khoảng 20, hắn sắc mặt có chút trầm xuống, bị nhiều lần lão đại hắn trêu chọc lấy hắn có chút quen nhưng tựa như có chút không cam lòng, quả thật hắn cách xa một khoảng lớn thực lực, đều Đầu Võ cảnh nhưng đâu thể so tới. Không phải vì hắn không tu luyện mà tư chất hắn không bằng. Cảm giác có chút bất công.

“Tiểu đầu tử, ngươi cũng đừng quá vì lão đại nói mà giận hắn. Tính khí hắn như vậy cũng nên hiểu a”.

Một vị khác đứng bên cạnh có chút cười nhẹ, hắn không phủ nhận lấy mà hướng tới tựa như không muốn châm chọc.

“Đúng a, lão đại, thực lực ngươi mạnh cũng không bao lâu bọn ta liền vượt qua ngươi”.

Người còn lại ngõ ý tới, hai huynh đệ hắn Vô Song cùng Vô Vấn có chút không thoải mái cho lắm, thực lực có yếu lấy một chút thì có sao. Cũng cần thời gian tu luyện đầy đủ hắn giám chắc có thể ngang bằng thậm chí vượt qua tỷ như Thuấn Thiếu Thiên một dạng.

“Tốt, ta không trêu chọc hắn, ta đợi các ngươi vượt qua ta. Ha ha ha”.

Hắn nghe thấy lời đám người nói có chút thích thú, đâu chỉ nghe tới rất nhiều lần nhưng thời gian mấy năm đâu thể tiến tới vẫn một khoảng cách xa. Hai tay hắn khoanh vòng trước ngực liên tục gần đầu lấy cùng tràng cười lớn phát ra tiếng.

Phía xa đi tới có một bóng dáng người, đám người tựa như có chút dừng lại, phía xa kia tiến tới một bóng dáng người trang phục màu trắng như tuyến tới gần không ai khác hắn Phong Thần. Vẫn một thư thái như lúc trước tiến tới, hai tay đưa ra phía sau, đầu ngẩng cao đi tới, từng bước chân hắn đều đặn tựa như rất nhẹ nhàng.

“Tiền bối, đã lâu không gặp a”.

Đám người tựa như rủ nhau một dạng, đồng loạt thanh âm vang lên, người có chút hơi cúi đẩu.

“Tốt, đám tiểu tử các ngươi thời gian này tăng trưởng quả thật là lớn, ta đoán không sai một thời gian ngắn có thể đột phá. Tu luyện tại tâm liền có thể”.

Phong Thần có chút gật đầu rồi tiến vào phía trong, hắn không nên ở lại làm phiền đám người nói chuyện, gặp hắn tựa như có duyên hắn cũng có thể chỉ điểm một phen. Từng cái bước chân hướng trong làng đi tới, hăn thư thái quả thật thong thả lấy.

“Đa tạ tiền bối chỉ dạy”.

Đám người có chút mừng, đâu phải dễ dàng được vị kia chỉ điểm a. Phải biết trong làng dị động đều do vị kia mang tới, Thuấn Thiếu Thiên quỳ lấy một tối cầu sư nhưng không được đáp ứng cũng chỉ có chỉ điểm một phen cùng truyền cho bộ võ kỷ. Mà bộ võ kỷ này hắn dụng ý mượn nhờ Thuấn Thiến Thiên giúp đám người. Đây cũng có thể xem như hắn trả nhân tình.

Phong Thần quay người rời đi, bóng dáng dần biến mất trước mắt đám người. Hắn tiến vào đường chính thôn làng, hắn vẫn như trước rất được người khác chú ý đến. Hắn được đón tiếp tại đây rất nồng nhiệt. Hầu như đám người gặp hắn đều cúi lễ, đám trẻ nhỏ xem hắn như thần tượng đua nhau tới ôm lấy. Phong Thần đâu thể không chú ý tới, hắn dừng lại một lúc chơi đùa cùng đám trẻ, trước khi rời đi hắn đưa tay xoa lấy đầu cùng truyền vào một ít khí tức của hắn, mong sao đám trẻ này lớn lên có thể thành cường giả một trong. Khí tức hắn truyền vào như một cái phao cứu sinh, gặp nguy hiểm tính mệnh bị Hung Thú tấn công tự khắc phát ra, có thể đẩy lùi một số đầu. Có thể nói hắn rất ưu ái đám trẻ. Nhìn thấy chúng hắn có chút cảm giác.

Tiếp tục đi tới biệt viện nới lão nhân Thuấn Phong ở tại.

Phía xa mấy vị lão nhân tựa như phát giác, từ phía trong đại sảnh tiến tới, 5 vị lão nhân gặp hắn cảm giác có chút khác lạ, khí tức tựa như có chút tăng mạnh, mặc dù thu liễm lấy toàn bộ nhưng có một sợi thoát ra ngoài, sợi khí tức này do hắn lúc nảy đưa vào đám trẻ lưu lại.

“Đã lâu không gặp a lão huynh, ngươi đột phá”.

Vẫn như trước lão nhân Thuấn Phong nhanh miệng hỏi lấy. Lão sắc mặt có chút tò mò hỏi lấy, không vòng vo mà hỏi trực tiếp. Bốn vị lão nhân còn lại có chút giật mình, hỏi như vậy có chút bất lịch sự a.

“Thiếu một chút liền có thể”.

Hắn lắc đầu thở dài, quả thật hắn từ khi tới Đấu Võ cấp thực lực tăng mạnh vài phần nhưng cũng vì thế mà cảm giác tu luyện ngày một khó, đột phá quả thật có chút tốn thời gian cùng công sức. Có thể do hắn lúc trước sử dụng lấy đá tiềm năng cao giai một dạng.

“Không sao. Phía ngoài có chút bất tiện, lão huynh mời tiến vào trong, bọn ta có đại chuyện cần bàn bạc”.

Ân!

Phong Thần không từ chối, hắn tiến bước cùng đám người tiến vào. Đi tới đại sảnh một hàng ghế xếp đều đặn, phía trên cùng tựa như để dành chổ cho hắn một dạng. Hắn không từ chối ngồi tới. Đám lão nhân thấy vậy có chút nhẹ lòng tựa như có thể thành công một phần.

“Các vị có ý tứ”.

Phong Thần như có thể cảm nhận lấy một dạng, hắn nhìn lấy, ánh mắt tinh mang có chút lóe lên tựa như nhìn xuyên thấu một dạng. Cái kia ánh mắt tựa như muốn xông thẳng vào đại nảo đám lão nhân một dạng, lóe lên một cái tinh quang rồi chợt tắt, nhanh tới mức đám người không có cảm giác lấy.

“Lão huynh quả thật tinh ý, chỉ là chuyện này có chút đường đột”.

Vị lão nhân ngồi cạnh hắn là Viễn Chính Siêu trưởng lão một trong lên tiếng, hắn hơi cúi đầu một chút. Lão cùng là một cái đại cường giả Đấu Sư cảnh một trong thực lực không hề yếu. Khí tức cương ngạnh phát tán xung quanh tựa như không có điểm giấu diếm lấy.

“Các vị đừng quá lo lắng, có việc cứ nói, giúp được ta chắc chắn”.

Hắn đáp lời rất chắc chắn, hắn rất xem trọng đám người, chí ít sự việc không quá mức hắn giúp được chắc chắn giúp. Không quá chần chừ, hắn người ngay thẳng không thích vòng vo lấy. Sắc mặt hắn có chút nghiêm nghị hẳn lên.

“Trước tiên đa tạ lão huynh đã truyền lấy cho làng ta bộ võ kỷ thượng thừa, quá mức quý giá, ân tình lớn như vậy bọn ta có chút khó”.

Thuấn Phong bên cạnh có chút ngưng trọng, quả thật đáng quý, nhờ bộ võ kỷ kia mà thực lực đám người đâu chỉ tăng mạnh lên vài thành. Chưa kể còn là tương lai cho làng của hắn. Ân tình lớn như vậy quả thật rất khó trả.

“Các vị đừng quá quan trọng, đây cũng là việc nên làm. Bộ võ kỷ này ta chỉ giúp các ngươi dịch lấy mà thôi, ngôn ngữ kia tựa như rất lâu đời ta không biết nên đưa các ngươi như thế nào chỉ có thể tự luyện qua rồi truyền lấy mà thôi”.

Phong Thần giọng điệu chắc chắn, vật nên quy về chủ. Chuyện này hắn quả thật không muốn giấu diếm chỉ là hắn không có cơ hội mà thôi. Đúng lúc Thuấn Thiếu Thiên cầu hắn liền nhân lúc mà truyền lấy.

“Không phải lão huynh chắc chắn cả đời ta cũng không thể nhận thấy được bộ võ kỷ này trên đời a”.

Ma sui quỷ khiến hay sao. Đám lão nhân tựa như đồng thanh một dạng. Hơi bất ngờ một chút nhưng cũng chóng qua, bọn hắn dành cả đời để tìm hiểu lấy nhưng vô vọng. May mắn gặp được hắn.

“Ha ha ha, ta hiểu các vị ý tứ a. Nhân tình xem như ta trả các người đón tiếp, các ngươi xứng đáng nhận lấy”

Thấy vậy hắn phá lên một tràng cười lớn phá đi bầu không khí, đám lão nhân kia tựa như có chút thả lỏng. Quả là người ngay thẳng.

“Ta nghĩ các vị còn chuyện khác”.

Phong Thần rất tinh ý, đâu thể vì chuyện võ kỷ mà có thể khiến đám lão nhân kia tụ lại. Chí ít có chuyện chính sự mới như vậy. Có lẽ Hung Thú triều tịch. Phong Thần có chút suy nghĩ.

Lời hắn nói khiến đám người giật mình, quả thật không phải vì chuyện này. Có việc khác quan trọng hơn nhiều.

“Quả nhiên không qua được lão huynh”.

Ân!

Phong Thần gật đầu ra hiệu.

“Lão huynh, bọn ta suy nghĩ kỷ, ý định mời lão huynh ở lại làng ta. Có chút nhỏ nhưng tương lai có thể mở rộng”.

“…”

Phong Thần có chút mộng, sự việc này có chút khó nói. Hắn quả thực không ở lại quá lâu, hắn rất nhanh liền có thể rời đi. Có chút suy nghĩ không biết trả lời. Việc này quả thực khó đối với hắn, ở lại đây đại biểu tương lai hắn không được thoải mái tu luyện, bị nhiều thứ quấn lấy một dạng.

“Không gấp, không gấp. Có chút đường đột, lão huynh có thể không trả lời a. Ta không thể ép lấy”.

Thuấn Phong lão nhân nhận thấy có chút thay đổi, nhanh miệng nói lấy tránh để mất lòng. Sắc mặt lão cso chút hơi trầm xuống.

“Ta quả thật không thể tại quá lâu, có thể một thời gian liền rời đi. Ta đường tu luyện còn dài, không thể tại vị mà thành, thời gian ta tại liền có thể”.

Phong Thần suy nghĩ một hồi lâu hắn mới đáp lời, quả thật ý hắn đã quyết rất khó thay đổi. Thời gian hắn tại có thể đáp ứng lấy đám người coi như một cái ân tình.

Lời nói vừa dứt, đám lão nhân có chút mừng, quả thật Phong Thần tại vị một thời gian ngắn cũng chẳng sao, tương lai còn dài đâu thể nói trước được. Có thể sau này còn dịp gặp lại, có khi còn chung lấy. Năm người nở ra một nụ cười vui mừng. Điều này đáng để chúc mừng a.