Ai Lau Mắt Em, Khóc Mối Tình Đầu?

Chương 5

"Cánh phượng hồng ngẩn ngơ

Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên cây

Và mùa sau biết có còn gặp lại.."

Trong thoáng giây ấy mùa Hạ như ngựng đọng trên tán lá Phượng đã trổ bông. Những nụ cười thẹn thùng, những giận hờn vô cớ... lặng lẽ rơi bên thềm kỷ niệm. Đó sẽ là hồi ức thanh xuân tươi đẹp phải không ngày xưa ơi.

—★✩★✩—

Thời gian cứ thế trôi đi, học tập căng thẳng bài vở mỗi lúc một nhiều. Ngày thi tốt nghiệp đến và trôi qua trong rất nhiều hồi hộp. Hôm nay đây, sau mười ngày kể từ ngày thi tốt nghiệp THPT là ngày cả lớp tập trung lại công bố điểm thi và tổ chức tiệc liên hoan. Thiên Nhi thi tốt nghiệp cả Sáu môn đều đạt điểm cao. Tốt nghiệp loại Giỏi. Đặc biệt môn Ngữ Văn cô đạt 9.5 điểm cao nhất toàn trường và môn anh văn cũng đã 9.0; đó là điều từ trước đến nay cô chưa từng ngờ đến, với trình độ ngoại ngữ chỉ luôn nằm ở mức Khá nên cô hoàn toàn không nghĩ mình thi môn này tốt như vậy. Thiên Nhi vui hơn khi biết chắc chắn sau khi nhìn điểm sẽ có một người cùng vui niềm vui này với cô.

Những ngày đầu hè buồn hiu hắt, bạn bè truyền tay nhau quyển lưu bút để cùng nhau viết lại những lời chúc, những kỷ niệm tuổi thần tiên. Những trang lưu bút được bạn bè nắn nót viết từng tâm tư một, vẽ những bức tranh nho nhỏ, trang trí cho trang viết của mình thật sinh động. Và để mỗi người có thể nhớ mãi tên nhau Thiên Nhi đã suy nghĩ viết một bài thơ ghép tên cả 45 bạn trong lớp lại tặng cả lớp. Sau khi hoàn thành các bạn vô cùng thích thú và truyền nhau chép vào quyển sổ của mình để không quên tên ai cả.

Thiên Nhi cũng chuẩn bị một quyển "lưu bút ngày xanh" cho riêng mình. Cô bạn thân cùng lớp suốt ba năm qua là người khai bút đầu tiên trong quyển sổ ấy. Nhỏ viết những dòng tâm sự mà đọc xong Thiên Nhi nhòa nước mắt. Rồi những bài thơ, những lời chúc thành công, bay cùng hoài bão và ước mơ được từng người, từng người bạn để lại trên trang giấy trắng lấm lem chút bụi phấn cuối cùng. Sắp phải xa mái trường rồi, sắp tạm biệt thời áo trắng rồi lòng ai cũng cảm thấy chơi vơi. Sau khi lưu bút của Thiên Nhi được truyền tay hết bạn bè trong lớp và vài người bạn lớp khác thì Thiên Nhi lại muốn đưa quyển sổ này đến với một người, xin đôi dòng tâm sự của người đó để được mang theo nó trên chặn đường vào tương lai.

Thế là chiều hôm ấy, Thiên Nhi lại đi về trên con đường vàng sắc hoa cô yêu. Hai bóng xe lặng lẽ sóng đôi. Tới đầu hẻm vào nhà, trước khi tạm biệt Thiên Nhi với qua đặt quyển sổ nhỏ vào tay anh rồi cúi chào, nhanh chóng quay cổ xe chạy vào nhà. Bỏ lại chàng trai áo sơ mi màu trời với ánh nhìn ngơ ngác.

Sáng sớm hôm sau, lúc Thiên Nhi đi học có ghé qua văn phòng Đoàn lấy sổ công tác lên làm ít việc bàn giao cuối cùng. Lúc lấy sổ Đoàn xong vừa quay người lại thì gặp anh đứng trước cửa. Thiên Nhi bước tới, cô khẽ cúi đầu chào rồi định bước nhanh về lớp. Nhưng vừa đi được ba bước thì nghe có tiếng gọi với theo.

- Nhi ơi!

Cô dừng lại, lễ phép lên tiếng.

- Dạ, thầy gọi em.

- Em bỏ quên quyển sổ này.

Anh vừa nói vừa cầm quyển sổ mà hôm qua Thiên Nhi đã nhét vào tay anh đưa lại cho cô. Gương mặt cô khi đó nóng bừng lên, khẽ gật đầu đưa tay ra cầm lấy quyển lưu bút rồi chạy lên lớp. Cô hồi hộp, tim đập loạn nhịp, chầm chậm mở sổ ra, lật đến trang cuối cùng. Nhìn những dòng chữ màu xanh nghiêng nghiêng cứng cáp và vững chải. Trái tim cô đập từng nhịp lạc vần trên mỗi dòng thơ. Tự hỏi ai đó đang viết trên giấy hay khắc vào trái tim cô.

" Viết cho em cô gái của mùa Thu!

Em mang trên mình hương thơm của rừng.

Nhưng em lại mang trái tim của phố.

Em dịu dàng nồng nàn như ánh lửa

Thắp lên ấm áp tháng ngày xa xôi

Ánh sáng đã về trong trái tim tôi.

Những đóa hoa vàng rực rỡ miền ký ức trôi

Tà áo học trò bay bay trong nắng

Tâm trí đong đầy thương nhớ miên man

Nhi ơi! Cô học trò nhỏ cuả thầy ơi. Ngày mới thênh thang đón chờ em, tương lai rộng mở. Thầy biết bước qua cánh cổng trường này là mùa xuân ấm áp sẽ vẫy gọi em. Chúc em bay vào ngày xanh cùng giấc mộng văn chương xanh mát. Chút nỗi niềm của người thầy giáo gửi cho em.

Nhi ơi! Người bạn đáng yêu của Tuấn ơi! Chúc Nhi sẽ thi đậu Đại học, sẽ được tung cánh sống với ước mơ và nhiệt huyết của tuổi trẻ... những tuyệt vời đang chờ đón Nhi phía trước. Nhưng mong Nhi hãy nhớ rằng trên con đường hoa Hoàng Hậu kia mỗi chiều đến vẫn có một người lặng lẽ những vòng xe chờ em tìm về. Hẹn em, ngày sau gặp lại!

Trân trọng những kỷ niệm.

Long Xuyên. Ngày... tháng... năm..

P. N. Tuấn"

Sau khi đọc xong những dòng viết của anh, lòng Thiên Nhi rung lên như ai đó đang đánh những sợi dây đàn trong tim cô. Ôi, những hồi ức miên man về màu hoa vàng trong những chiều cổ tích như hiện ra trước mắt. Thời gian tựa khói gió phả vào tâm tư nỗi nhớ mênh mông. Con thuyền tình ai đưa ai sang sông rồi đứng ngóng đợi phù sa bồi đắp ngày quay về. Nếu có một điều ước, cô chỉ ước sao thời gian dừng lại. Chầm chậm thôi. Từ từ thôi để Hạ đừng chạm ngõ.

Hôm nay lớp Thiên Nhi tổ chức liên hoan mừng đậu tốt nghiệp một trăm phần trăm và tiệc chia tay. Cả lớp cùng nhau ngân nga giai điệu quen thuộc "Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm. Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô. Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn. Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha. Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa... " ôm nhau khóc như mưa. Những chiếc áo trắng hơi ngã vàng cuối năm học được các bạn cùng trao nhau ký tên... tất cả kỷ niệm ba năm dưới mái trường, mười hai năm học trò sẽ trở thành hồi ức không bao giờ quên. Anh cũng lên lớp cùng tham gia bữa tiệc liên hoan chia tay ấy. Cuối giờ anh có nhờ Thiên Nhi cùng anh xuống văn phòng lấy giấy tốt nghiệp tạm thời, bảng điểm thi và học bạ trả lại cho các bạn trong lớp. Vì thế hai thầy trò có được một khoảng thời gian ngắn ngủi cho riêng nhau. Hôm nay, Thiên Nhi không quên mang theo món quà mình đã chuẩn bị để tặng anh. Nhân lúc này, cô run run đưa chiếc túi nhỏ đựng áo khoác cô đã thêu xong và một tờ giấy có đôi dòng ngắn ngủi nhưng chứa đầy tình cảm. "Chúc thầy ở lại nhiều sức khỏe. Hoàn thành tốt công tác giảng dạy. Nếu em thi đậu Đại Học thì hè năm sau em sẽ xin ba mẹ cho về đây chơi. Mong rằng khi ấy, vẫn có người đợi em về, cùng em chạy xe ngắm con đường hoa Hoàng Hậu như những chiều qua."

Anh nhận lấy chiếc túi giấy nhỏ mà Thiên Nhi đã đem tất cả tâm tư, tình cảm gói vào trong đấy... như hơi bất ngờ nên ngập ngừng im lặng đôi chút. Trong thoáng giây ấy mùa Hạ như ngựng đọng trên tán lá Phượng đã trổ bông. Những nụ cười thẹn thùng, những giận hờn vô cớ... lặng lẽ rơi bên thềm kỷ niệm. Đó sẽ là hồi ức thanh xuân tươi đẹp phải không ngày xưa ơi. Anh chầm chậm mở túi xách ra, đưa cho Thiên Nhi một hộp quà nhỏ. Trong hộp là một chiếc nón tai bèo mang sắc vàng của những bông hoa Hoàng Hậu. Anh nói.

- Anh gọi em ra đây là muốn gửi cho em món quà này. Không ngờ em lại tặng anh trước.

Bên trong cũng có một tấm thiệp, anh đã viết: "Hãy đội nón trong những chiều lang thang phố, để nó giúp em che bớt cái nắng hanh hao, cùng em khám phá những con đường mới nhé cô bé mộng mơ. Hy vọng nó sẽ nhắc em về con đường hoa Hoàng Hậu đất miền tây... và một người mãi mãi dõi theo em.

Anh gửi em địa chỉ nhà anh AAA, đường Trần Hưng Đạo, phường Mỹ Bình.

Số điện thoại của anh là 0946 5xxxxx.

Email:

[email protected]"

Trước khi hai thầy trò quay về lớp, anh lại nói với Thiên Nhi:

- Thi thật tốt Nhi nhé. Mong ngày không xa anh sẽ gặp lại em trên con đường chúng ta cùng về. Khi đó anh sẽ nói cho em nghe một điều... hẹn em mùa hạ sau.

Thiên Nhi gật đầu, thấy mình như được tiếp thêm động lực. Cô sẽ chăm chỉ ôn tập và thi thật tốt. Để mùa Hạ sau hãnh diện trở về gặp anh. Khi cô về, sẽ là khoảnh khắc giao mùa cuối xuân đầu hạ, sắc vàng hoa Hoàng Hậu, sắc đỏ Phượng vĩ cùng màu lá Trò, tím băng lăng tạo thành chùm pháo sáng réo rắc cùng nắng hoan ca khúc khải hoàn. Hoa Da^ʍ Bụt đỏ lựu như dòng máu nóng chảy trong tim cô gái nhỏ tuổi mười tám mang theo giấc mơ bay cao vào tương lai.

Chiêù đó bước qua cánh cổng trường, hai người lặng lẽ dắt xe đi dưới con đường quen. Hôm nay cô đã tốt nghiệp THPT, cô đã không còn là cô học trò nhỏ, anh không còn là thấy bộ môn của cô nữa. Ngày mai lại sắp xa rồi. Vậy nên hôm nay hãy để cô được một lần bỏ mặc những ánh nhìn tò mò của mọi người, bỏ mặc tiếng bàn tán của những bạn bè để đi bộ bên cạnh anh. Đoạn đường dài, lòng người lại thấy ngắn, ai cũng mang nỗi niềm riêng. Nhưng cuối cùng họ đều nở một nụ cười hi vọng mùa Hạ năm sau gặp lại...