Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 68: Đông Hải biến

Trong vòng một tháng Vũ Thiên Long không phải đi bổ củi gánh nước như lời Đại Bảo đã nói, khoảng thời gian rảnh rỗi hắn dồn hết vào tu luyện, linh khí nơi này quả thực vô cùng vô tận, thậm chí đến hít thở thông thường cũng có thể thuận lợi hấp nạp vào.

Vũ Thiên Long ngồi bên trong gian nhà nhỏ, tại mặt đất tiến hành đả tọa, trên đỉnh đầu giờ phút này là một mảnh sương mù dày đặc, Đại Việt Tôn Tiên Kinh tự do buông thả, tu vị Vũ Thiên Long theo thời gian cũng dần dần từ Ngưng Khí đỉnh phong chậm rãi tiếp cận đến Ngưng Khí đại viên mãn.

Trong thể nội liên tục truyền đến tiếng nổ ùng ùng, ngay cả đan điền giờ phút này tựa hồ có thiên quân vạn mã bên trong đang không ngừng mà dẫm đạp gào thét, Vũ Thiên Long biết bản thân mình đạt đến cực hạn rồi, dấu hiệu Trúc Cơ cũng đã xuất hiện, chỉ còn chờ cơ duyên xảo hợp, Vũ Thiên Long nặng nề thở ra một hơi, hắn đã ngóng đợi ngày này từ rất lâu.

Bên trong đan điền linh khí ken đặc, nồng đậm giống như mây mù, chỉ cần lấy khí hóa lực, đem những linh khí kia cô đọng thành một tia linh lực là có thể giải khai trói buộc đột phá Ngưng Khí kỳ, tiến giai trở thành Trúc Cơ cảnh giới Tu Chân giả.

Ngưng Khí Tu Chân giả chủ tu chính là luyện tinh hóa khí, mà Trúc Cơ Kỳ tu sĩ thì lấy khí ngưng lực, đột phá Trúc Cơ về sau, chẳng những có thể đem linh khí chuyển biến thành linh lực cường đại hơn, mà còn có thể sản sinh ra một loại cảm giác ngoại giới, gọi tên linh thức, đến lúc đó coi như kẻ mù lòa cũng đều có thể dùng linh thức đi cảm giác hết thảy sự vật xung quanh.

Vũ Thiên Long lấy ra Trúc Cơ đan mà ngày đó sư tôn ban tặng, bản thân hắn mặc dù mang Tiên Căn, bất quá để đột phá Trúc Cơ cũng không phải trọn vẹn xác suất mười thành, có thêm đan dược phụ trợ tất nhiên khả năng thành công sẽ cao hơn một chút.

Vũ Thiên Long dứt khoát nuốt vào Trúc Cơ đan, ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, tâm thần yên lặng không có chút nào gợn sóng, hầu như chỉ cần mấy cái hơi thở bản thân hắn liền đi vào trạng thái nhập định, điều mà những tu chân giả khác phải cần đến vài canh giờ, thậm chí vài ngày mới có thể làm được.

Chỉ khi tâm thần đạt đến trạng thái yên lặng giống như mặt nước không gợn sóng, mới chính là điều tối trọng yếu nhất để đột phá, nếu nội tâm còn có tạp niệm, tỷ lệ tiến giai sẽ lập tức giảm đi.

Tâm cảnh của Vũ Thiên Long tuyệt đối không phải thứ mà người thường có thể đi so sánh, mặc dù đáy lòng chẳng hề bình thản, nội tâm càng là nặng nề nhiều chuyện, bất quá hắn có thể dùng đến thời gian cực ngắn để ổn thỏa bình phục lại nỗi lòng.

Không vì vật mình thích, càng không vì bản thân mình mà đau buồn, loại tâm cảnh rộng rãi đến lạnh nhạt này mới là chỗ đáng sợ của tu chân giả.

Bên trong đan điền, linh khí nồng đậm bắt đầu chậm rãi xoay tròn, thể nội Vũ Thiên Long dường như xuất hiện một cái vòng xoáy vô hình, linh khí chứa đựng tại đan điền tựa hồ bình nước đã đầy mà không thể nào thoát ra được, rốt cuộc bị cô đọng, áp súc lại, cuối cùng tầng tầng mây mù kia rõ ràng tạo thành một mảnh u vân dài hẹp.

Đại Việt Tôn Tiên Kinh tâm pháp điên cuồng vận chuyển khiến cho mảnh u vân kia ngày càng thêm ngưng thực.

Ngoài cửa sổ, mặt trời mọc mặt trời lặn, nguyệt thượng rồi lại nguyệt trầm, tựa hồ Đấu Chuyển Tinh Di, thời gian giống như cát bay đá chạy, Vũ Thiên Long ngồi im trong phòng vẫn không có một chút nào động tĩnh.

Cũng lúc này bên ngoài tinh không chầm chậm trôi dạt đến một chiếc chiến thuyền, chiến thuyền này nhìn cực lớn, khí thế bàng bạc, vỏ thuyền được làm từ một loại kim khí vô danh, bên trên tản mát ra ngàn vạn đạo ngân văn chói mắt, uy áp kinh tâm động phách càng là phô thiên cái địa mà khuếch tán, khi chiến thuyền vượt qua thương thiên bên trên Phong Vũ Môn cơ hồ một mảnh mây đen kéo đến che lấp hết thảy.

Từ thượng cung, thình lình có đến mấy chục đạo cầu vòng gào thét xé không bay lên, lăng lập giữa hư vô, cùng chiến thuyền to lớn kia song song đối diện, ở đó có môn chủ Đoàn Thế Khánh, phó môn chủ Thạch Sanh cùng bốn vị hộ pháp, hơn hai mươi trưởng lão, mấy vạn đệ tử bên dưới thần sắc khϊếp sợ cùng hướng ánh mắt dò xét lên bầu trời.

Sát na khi mây đen tản đi, chiến thuyền kia cũng vô thanh vô thức biến mất, lúc này bên trong Nghị Sự Đường ngồi im bặt một mảnh người, thần sắc ai nấy đều tỏ ra hết sức ngưng trọng.

Môn chủ Đoàn Thế Khánh đôi mắt lim dim, hắn nặng nề thở ra một hơi thật dài sau đó trầm mặc nói: ” Chuyện này không nên để lọt ra bên ngoài, tránh cho chúng đệ tử cùng ngoại giới kinh động “.

” Cũng nên đợi xem tứ đại tông môn còn lại có phản ứng gì đã! ” Thạch Sanh ngồi tại long kỷ phía dưới cũng lạnh nhạt tiếp lời.

Chúng trưởng lão cùng bốn đại hộ pháp không ai nói với ai lời nào, đều riêng phần mình đăm chiêu suy nghĩ, khiến cho không khí bên trong đại điện vốn đã trầm lắng nay càng trở nên vô cùng nặng nề.

” Thiên Phong, Thiên Vũ, Thanh Minh, Thái Ân! Bốn người các ngươi lập tức mở ra truyền tống trận, đi đến đại kết giới Đông Hải trợ lực! Hẳn là giờ phút này đám người kia cũng đang đợi ở đó rồi ” Đoàn Thế Khánh thoáng nhìn tứ đại hộ pháp, âm trầm nói.

Một ngày này Vũ Thiên Long bỗng nhiên mở mắt, trong ánh mắt kia bạo phát tinh mang sắc bén, cũng đồng thời một đạo hoàng kim chi khí từ bên trong thể nội hắn xé mở chướng ngại gào thét lao vυ't lên bầu trời, bất quá, đạo kim quang kia vừa mới thoát ra liền bị một hư ảnh bàn tay do Nhất Thủ Già Thương Khung huyễn hóa nên hung hăng ép xuống.

Đem dao động linh khí sau khi tiến giai cứng rắn đè xuống, trong phòng, Vũ Thiên Long mình đầy mồ hôi, khí tức hắn bây giờ so với trước kia tựa hồ phải cường đại hơn gấp mấy lần ” Rốt cuộc đột phá Trúc Cơ cảnh giới!.

Cảm thụ được trong cơ thể phát sinh dao động linh lực quen thuộc, Vũ Thiên Long mỉm chi cười, lập tức xuất ra một cỗ linh lực đen nhánh hình dạng như cánh tay, lại đi thúc giục thiên địa linh khí bên trong trời đất, nháy mắt tại thời điểm cỗ lực lượng này xuất hiện, mọi thứ vật dụng trong phòng đều thình lình trôi nổi rồi dựng đứng hẳn lên.

Cách Không Ngự Vật, cảnh giới phía sau của Định Khí Ngự Vật! Mà một khi đột phá đến Kết Đan kỳ thì hoàn toàn có thể Lăng Không Phi Hành, thủ đoạn này cao minh hơn Ngự Khí Phi Hành của Vũ Thiên Long bây giờ rất nhiều, tựa hồ một cánh diều khi đem ra so sánh cùng với một đầu phi cầm chân chính vậy.

Linh lực khác hoàn toàn với linh khí, nó như một bàn tay vô hình của Trúc Cơ tu sĩ, Ngưng Khí kỳ chỉ có thể dùng vũ kỹ, đi mượn nhờ linh khí để xuất ra sát chiêu, nhưng Trúc Cơ thì lại khác, bọn họ không cần đến vũ kỹ cũng có thể cách không đoạt mạng, đó mới chính là chỗ đáng sợ của linh lực, tựa hồ bên trong trời đất đã treo sẵn một thanh kiếm bén nhọn, chỉ chờ người dùng đến mà thôi.

Trúc Cơ tu sĩ cần phải quen thuộc một đoạn thời gian rất dài mới có thể vận dụng linh hoạt, phần lớn tu sĩ tại thời điểm vừa mới đột phá Trúc Cơ, ngay cả sự tồn tại của linh lực cũng đều không thể cảm nhận được, chứ đừng nói đến việc miễn cưỡng đi sử dụng, Vũ Thiên Long bởi ngộ tính quá mức đáng sợ cho nên vừa mới phổ sinh liền có thể thành thạo mà vận chuyển linh lực.

Vũ Thiên Long lần nữa nhắm lại hai mắt, trên thân thể theo đó cũng tản mát ra một loại khí tức vô hình, tại cỗ khí tức này phiêu động ở bên trong, vạn vật xung quanh hết thảy đều thuận lợi đi vào trong tâm thức hắn, ngay cả bụi bặm trên mặt đất cùng một vài con tiểu trùng trong góc nhà, Vũ Thiên Long cũng có thể nhất thanh nhị sở cảm nhận được.

Linh thức, thiên phú bổn mệnh! Mặc dù không thể đem ra so sánh cùng với một tia thần thức kia của Vũ Thiên Long, bất quá nó vô cùng diệu dụng, hơn nữa lại có phần linh hoạt hơn nhiều, bởi cảnh giới Vũ Thiên Long quá thấp cho nên sử dụng thần thức đối với hắn mà nói, chính là gượng ép.

Theo tu vị tăng lên, linh thức có thể bao trùm phạm vi càng lúc càng rộng, tại bên trong hiểm địa, linh thức tồn tại tương đương như một con mắt thứ ba của tu sĩ, có thể sớm phát hiện ra nguy cơ để dễ bề tránh né.

Thúc giục linh thức, trong đầu Vũ Thiên Long vốn đã xuất hiện toàn cảnh gian phòng này, sau đó lại mở rộng ra hết thảy khuôn viên Tạp Dịch Quán, thậm chí có thể nhìn rõ mồn một tầng tầng băng hàn bên trong hàn đàm cách địa phương này quãng đường mười dặm.

” Nếu linh thức kết hợp cùng thần thức thì thế nào? ” Nghĩ là làm, lập tức thần thức tản ra, cùng với linh thức kia một chỗ dung hòa rồi vô hạn khuếch tán.

Sát na, tựa hồ nhìn thấy chuyện gì kinh khủng lắm, khuôn mặt Vũ Thiên Long đại biến, ánh mắt mông lung, hắn thất thần lẩm bẩm: ” Lời Sư Tôn nói là thật! Đông Hải có biến".