Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 56: Thụ thương

” Tiểu tử! Ngươi là con cái nhà ai? ” Nam nhân bạch bào thần sắc khϊếp sợ, hắn chằm chằm nhìn Vũ Thiên Long, kinh nghi hỏi, bản thân hắn không nghĩ ra trong Trấn Đông Lâm này gia tộc nào có thể bồi dưỡng một mầm non ưu tú đến vậy, cũng một phần bởi vì Vũ Thiên Long tu vị trên thực tế còn chưa đạt đến Trúc Cơ, nhưng chiến lực bạo phát ra bên ngoài lại hoàn toàn có thể đi so sánh cùng với Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ.

” Ta là ai, ngươi không cần biết! ” Vũ Thiên Long lạnh nhạt đáp, hắn thực sự không muốn gây chuyện thị phi, tránh những sự kiện không mong muốn phát sinh, nhưng càng như vậy càng khiến cho kẻ khác khinh khi, lấn tới.

” Ta thừa nhận, chiến lực của ngươi rất mạnh! Phải nói là không hợp với lẽ thường, nhưng nếu ta muốn gϊếŧ ngươi lúc này cũng chỉ đơn giản như việc gϊếŧ chết một con chó mà thôi! ” Nam nhân cố che dấu đi sự khϊếp sợ đến từ sâu trong đáy mắt, hắn ưỡn ngực, vẻ mặt thượng nhân cao ngạo nói.

” Ngông cuồng! ” Thiết Trụ rống lên một tiếng giận dữ.

Lúc này, Tiểu Tượng, Tiểu Mã ngồi im không nhúc nhích, đối với bọn họ mà nói: Dù trời có sập xuống vẫn vậy, Công Tôn Uyển cùng hai huynh đệ Võ gia thần sắc ngưng trọng, đều đăm chiêu nhìn nam nhân trước mặt.

Nam nhân âm thầm đánh giá, hắn mặc dù không thể phán đoán chính xác thực lực Tam Linh, bởi xung quanh thân thể Tam Linh là một tầng sương khói mông lung mờ ảo, nhưng nhìn vào cường độ linh lực hắn đoán chừng tu vị của ba người còn chưa đạt đến Trúc Cơ.

” Hừ! Dùng thủ thuật che dấu tu vị sao? Bất quá, chỉ có tiểu tu sĩ mới đi làm cái việc thừa thải này! “ Nam nhân bạch bào hừ lạnh, ánh mắt âm độc.

” Nói nhiều làm gì? Bắt hết bọn chúng cho ta! ” Thiếu niên bên cạnh khẽ nhếch miệng cười lạnh, thanh âm vừa rơi xuống, lập tức liền có thêm hai tên thủ hạ nữa hung hăng lấn tới.

Nam nhân bạch bào thấy vậy mới chầm chậm khoát tay, ám hiệu cho đám người kia ngừng lại, cũng đồng thời tu vị trong cơ thể buông hết ra bên ngoài, khí tức Trúc Cơ nhàn nhạt tràn ngập tửu lâu, thanh đoản đao phía sau lưng hắn đồng thời lóe lên quang mang màu bạc chói mắt, rồi tự hành rời vỏ, bay vυ't lên hư không, đao khí sắc lạnh, cương mãnh cực kỳ.

” Ngươi cho dù chiến lực có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ là một tên hài tử miệng còn hôi sữa mà thôi! Nhìn đao! “.

Dứt lời, thanh đoản đao nhằm hướng Vũ Thiên Long chém tới, đao mang chói mắt, đao ảnh trùng điệp nối tiếp, tốc độ nhanh chóng, chỉ thấy một luồng hàn khí lạnh băng hung hăng đập vào mặt, Vũ Thiên Long thoáng giật mình, vội vàng dẫm chân bước lùi hai bước, Thần Hành Bách Biến bát thức thi triển, tám đạo tàn ảnh liên miên bất tuyệt, Vũ Thiên Long hoàn hảo tránh né, đao khí cuồn cuộn chém sụp một bức tường.

Trong sát na đó Vũ Thiên Long đã đứng trước mặt nam nhân, khuôn mặt lạnh băng, tay phải linh hoạt bắt quyết điểm ra một chỉ.

” Lăng Không Kình! ” Dứt lời, một đạo quang trụ nhanh như thiểm điện xé không mà đến, nam nhân kia hô hấp dồn dập, hắn chỉ kịp vung tay, theo phản xạ đánh ra một chưởng đối kháng.

” Uỳnh! Uỳnh! “.

Lăng Không Kình trơn tuột, vặn vẹo như điện xà, dễ dàng đánh thẳng lên khuôn ngực nam nhân, khiến thân thể hắn cong gập, bay ngược về phía sau mấy chục trượng, ngã nhào trên mặt đất.

Vũ Thiên Long cũng trúng phải một chưởng, máu tươi từ khóe miệng không ngừng trào ra, ở vị trí sát bả vai, y phục bị chấn nát còn rõ ràng một cái thủ ấn đỏ sẫm in hằn.

Vũ Thiên Long kinh hãi nhìn vết thương trên thân thể, một kích vừa rồi không phải hắn chủ quan, không phải thực lực hắn yếu kém hơn, mà bởi vì đối phương thủ đoạn quá mức ma mãnh.

Y thà khiến bản thân chịu thương tổn cũng không đi hóa giải Lăng Không Kình, chấp nhận lấy một chưởng đáp lại một chỉ, bởi hắn biết chiến lực của Vũ Thiên Long mặc dù rất mạnh, nhưng nhục thân chung quy cũng chỉ là Ngưng Khí cảnh mà thôi.

Nam nhân chật vật đứng lên, âm trầm nhìn Vũ Thiên Long, sau đó lạnh nhạt nói: ” Thứ ngươi còn thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến, bất quá, tiểu tử ngươi sẽ không có cơ hội lần thứ hai để sửa sai nữa! Phiên Thiên Huyết Chưởng của ta là một loại chưởng pháp chí âm chí hàn trong thiên hạ, không những vậy còn được gia cố bởi kịch độc từ máu huyết Ngô Công, sau hai canh giờ, phế phủ sẽ tự động đóng băng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn mà chết, nỗi thống khổ kia không gì có thể diễn tả được! “.

Thật vậy! Lúc này Vũ Thiên Long cảm giác toàn thân bỗng nhiên lạnh toát, từ đan điền cho đến kỳ kinh bát mạch đều đau nhức vô cùng, tựa hồ có ngàn vạn con dòi bọ lúc nhúc đang điên cuồng cắn xé thôn phệ, tròng mắt co rụt lại, Vũ Thiên Long cố gắng đứng vững, chống trụ thân thể, trên tầng da vô thanh vô thức xuất hiện thêm một màn băng tuyết mỏng manh.

” Chủ nhân! Người sao vậy! ” Tiểu Tượng vội vàng chạy đến, đỡ lấy Vũ Thiên Long, trên đôi cánh tay to lớn phóng xuất ra một luồng chân nguyên tinh khí, chân nguyên thẩm thấu, chậm rãi tiến nhập bên trong thể nội Vũ Thiên Long.

Biểu tình trên nét mặt Tiểu Tượng càng lúc càng tỏ ra trầm trọng, Tiểu Mã thấy vậy mới kinh nghi hỏi.

” Tượng huynh! Chủ nhân chúng ta? “.

” Thiên Long! ” Đám hài tử cũng đồng thời hô lớn.

” Chủ nhân trúng phải kịch độc, mặc dù ta có thể dùng chân nguyên để khu trừ, thế nhưng độc tố này lại ăn sâu vào máu huyết, tuyệt đối khó chơi, không thể triệt tiêu toàn bộ được! ” Tiểu Tượng nặng nề nói.

” Nói vậy! Chủ nhân! Hắn…? ” Tiểu Mã hốt hoảng hỏi.

” Tạm thời còn không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá phải nhanh chóng đi tìm giải dược ” Tiểu Tượng thở dài một hơi, âm trầm đáp.

Vũ Thiên Long ngồi trên mặt đất, vận công điều tức, mi mắt khép chặt, thần trí hoảng loạn, toàn thân muốn nứt vỡ, sụp đổ đến nơi, cảm giác thống khổ không khác gì vạn tiển xuyên tâm, hơn nữa tầng băng trên da thịt càng lúc càng dày, thậm chí hơi thở từ mũi vừa mới thoát ra liền bị băng hóa ngay lập tức.

” Thiên Long! Ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy! ” Công Tôn Uyển nội tâm lo lắng, tự nhủ.

” Khốn kiếp! ” Tiểu Mã hốc mắt hơi đỏ, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, cũng không nói gì thêm, trên thân thể lực lượng tu vi bỗng nhiên cuồn cuộn vận chuyển, uy áp kinh thiên ầm vang giáng lâm, tựa núi lửa phun trào, tựa thần hỏa thiêu đốt trời xanh khiến cho thương khung theo đó cũng đều bị bóp méo đến mức vặn vẹo, đại địa chấn động dữ dội, kiến trúc tửu lâu bởi không chịu đựng được thứ lực lượng trùng kích đáng sợ kia mà bất ngờ đổ sụp xuống, toái thành phấn bụi.

Thiên địa oanh minh, phong vân biến sắc, một trận gió lớn thình lình kéo qua thổi bay mọi thứ, trong đó có cả toàn bộ kiến trúc tửu lâu cùng với hết thảy địch nhân lúc trước, bá tánh hai bên đường hãi hùng khϊếp vía, cuống cuồng bỏ chạy trối chết.

” Mã gia đã thề với lòng sẽ không bao giờ động thủ gϊếŧ người rồi đó! Hừ! ” Tiểu Mã kéo theo Tiểu Kê vẫn đang ngủ say sưa, Tiểu Tượng lại cõng Vũ Thiên Long trên lưng, cùng với đám hài tử nhanh chóng đi về phía trước.

Tửu lâu một mảnh điêu tàn, gió lạnh tê minh, lòng người rét buốt.

Trong một khách điếm, Vũ Thiên Long đang mê man nằm trên giường lớn, lúc này máu huyết cùng tu vị hắn đã được Tiểu Tượng triệt để phong ấn lại, mặc dù độc tố không thể nhanh chóng lan tràn, nhưng sự thống khổ mà Vũ Thiên Long đang phải chịu đựng tuyệt đối không từ ngữ nào có thể hình dung.

Trong cơn mê, thần thức Vũ Thiên Long đang tự hành trôi nổi trên một địa phương vô định, nơi đó, phiến tinh không xa lạ tràn ngập một loại khí tức đặc thù, hắc ám thê lương.

Mảnh thế giới này không có lấy bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại, trước mắt là u quang, xa xa là mê vụ, cho đến tận cùng cũng vẫn là một màu đen tối, tựa hồ chỉ mình hắn lạc lõng giữa thiên địa bao la vô bờ bến.

Cứ trôi nổi, mơ hồ như vậy không biết qua bao lâu, khi trước mắt Vũ Thiên Long là khung cảnh quen thuộc, mấy vạn cái tế đài làm bằng đá đen đứng im lìm, tang thương, hôn ám, lúc này hắn mới cảm nhận được chút hơi thở nhạt nhòa của sinh mệnh.

Đằng trước, một cái đại môn cao lớn, đỉnh thiên lập địa, chống đỡ tinh không, đang ngồi ở đó một nam nhân, hắn quay lưng về phía Vũ Thiên Long, nam nhân này thân mặc tử y, mái tóc trắng bạc xõa dài, xung quanh hắn không ngừng tản mát ra thứ mùi vị tuyên cổ nồng đậm, vô số đạo văn lập lòe phát sáng, nhìn như cùng một thời không, nhưng lại xa cách vô số thời không.

Hắn ngồi đó không biết đã bao lâu, chỉ thấy trên tấm lưng cao lớn in hằn dấu ấn của tuế nguyệt, có thể là ngàn năm, cũng có thể vạn năm đã ngoài.

Nam nhân bất giác quay đầu, dưới thứ ánh sáng tờ mờ hôn ám, Vũ Thiên Long rõ ràng nhìn được nửa mặt bên phải của nam nhân này, tại thời khắc đó, tựa hồ sét đánh bên tai, thần trí hắn vốn đã yếu ớt đến không chịu nổi nay bỗng dưng sụp đổ, não hải càng oanh minh, ngập trời sóng to gió lớn.

Nam nhân này mười phần giống hệt Vũ Thiên Long, vẻ mặt sa sầm, khuôn miệng khô khốc, một khắc, nam nhân cất tiếng.

” Dung nhi! Chúng ta xa cách quá lâu rồi! Lời ta hứa với nàng nhất định ta có thể làm được, dù cho sơn phong có hóa thành bình địa thì riêng phần tình cảm này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi! Tin ta! Luân hồi rồi cũng cạn, sinh tử mãi cũng mòn, như thương hải hóa bể dâu chỉ là điều sớm muộn! ” Nam nhân gục mặt trên chiếc quan tài pha lê đặt gần đó, nơi mi mắt, lệ ướt chảy thành dòng.

Thanh âm gào thét thê lương lại chất chứa nhu tình vang vọng khắp thương khung: ” Ta đã dự tính kỹ càng rồi, lần này tuyệt đối không thể có sai sót nào xảy ra nữa, mọi chuyện vẫn vô cùng tốt đẹp, Dung nhi! Nàng biết không! Bây giờ lòng ta như chiếc độc mộc cô quạnh giữa trùng dương, sóng to gió lớn ta chẳng sợ, chỉ duy nhất sợ, sợ rằng đến vĩnh thế cũng không tìm được bến bờ!…Nàng nhìn ta đi! Mở mắt ra nhìn ta, rồi cười với ta một chút!.

” Cuối cùng rồi hoa xuân sẽ nở, trăng thu vẫn tròn đầy! ” Nam nhân thoáng mỉm cười, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve, ôm ấp chiếc quan tài, tựa hồ trân trọng, nâng niu thứ gì quý giá lắm, hắn chậm rãi rút cây ngọc tiêu ra khỏi thắt lưng, đặt vội lên miệng, một giai điệu du dương bay bỗng lại bi thương, ai oán đến thắt lòng.

Đợi đến khi tiền kiếp hóa thành tro bụi, chỉ đổi lấy ba trăm năm thành người xa lạ, có thể chấp bút tỉ mỉ vẽ một bức họa, chỉ vẽ được mấy phần khuôn mặt người! Gặp nhau rồi chia lìa, vốn đã là số mệnh, là ai không đành lại thương nhớ? Yêu hận quấn quýt vốn là kiếp số, là ai cam nguyện vạn kiếp bất phục! Cánh hoa đào tung bay, chuyện xưa mờ nhạt, là ai từng hứa trong giấc mộng! Tương tư không phụ!