Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 44: Anh tài hội tụ

Lúc đám người Vũ Thiên Long leo lên Huyết Sơn được nửa ngày, trong thạch động trên vách đá dựng đứng, lại có một đạo nhân ảnh bay ra.

Đạo nhân ảnh rớt xuống huyết trì, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước lăng không một cái, giống như chim én lướt nước, thân thể lại bay lên cao, hạ xuống bên bờ, sau đó thở ra một hơi thật dài, nhìn về phía thạch động trên vách đá dựng đứng mà đáy lòng vẫn còn sợ hãi.

" Cái tử thi kia cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại rồi, nơi này là… Nơi này là sâu trong Hoành Sơn Sơn Mạch, Huyết Sơn, thác nước, Ma Cung! ".

Thân ảnh kia, một lão già gầy nhom, thần sắc tuy có phần ác sát nhưng khí thế trên người tuyệt nhiên bất đồng, lão thân mang bạch bào, bên eo dắt theo cây ngọc tiêu, đầu tóc bối cao, ánh mắt sáng quắc, vô cùng tinh anh cơ trí.

Nếu Vũ Thiên Long có mặt tại đây hắn sẽ nhận ra lão giả này.

Lão nhân nhìn chằm chằm vào ngọn núi đỏ như máu và tòa Ma Cung u ám cổ xưa, trong lòng liền trở nên kích động, khu rừng chướng khí ngũ sắc kia không phải dùng sức người là có thể vượt qua, nhưng trong hạp cốc không ngờ vẫn có một thông đạo nối thẳng tới nơi này.

Hai ngày trước đó, lão nhân bị một đám người truy sát, bởi vì trốn chạy cho nên mới vô tình đi xuống thung lũng của Hoành Sơn Sơn Mạch, lúc tiến vào thạch động dưới mặt đất, đã làm cho cái tử thi kia thức tỉnh.

Tử thi liền trở nên điên cuồng, bắt đầu gϊếŧ chết phần lớn đám Tu Chân giả truy sát, lão cũng là may mắn mới có thể trốn thoát ra ngoài, đến khi yên tĩnh trở lại, lão mới một lần nữa tiến vào thạch động dưới mặt đất, lần này vì không kinh động đến tử thi kia, cho nên mới có thể bình yên vô sự xuyên qua, đi tới Huyết Sơn.

" Trên mặt đất vẫn còn sót lại dấu chân, hơn nữa trong không khí rõ ràng có dấu vết tu vi ba động, xem ra đã có người sớm tiến đến địa phương này! " Lão nhân đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn lên ngọn núi Huyết Sắc, sau đó cũng bắt đầu lên đường.

Sau khi lão nhân rời khỏi, lại có một đám người nữa đi ra, đám người này già trẻ, lớn bé đều có đủ, trong đó phần đông là hài tử, trên thân bọn hắn đều mang y phục tông phái.

Cao thủ từ trong thạch động đi ra càng lúc càng nhiều, bắt đầu chém gϊếŧ lẫn nhau, cướp đoạt tài nguyên hai bên đường, sau đó đồng loạt trèo lêи đỉиɦ Huyết Sơn.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã có mấy trăm tu chân giả đi qua, tiến sâu vào bên trong Hoành Sơn Sơn Mạch, khiến cho khu vực cổ xưa tĩnh lặng nay bắt đầu trở nên ầm ĩ, không ngừng dấy lên từng trận thanh âm sát phạt.

Đám người Vũ Thiên Long tất nhiên không biết chuyện đã có tu sĩ khác tiến sâu vào bên trong sơn mạch.

" Lần này Ma Cung hiện thế, kinh động tam châu, anh tài tề tựu, ngươi đoán xem kẻ nào có thể đi lên chín chín tám mươi mốt tầng ma tháp, đoạt được Ma Quân truyền thừa? " Một nam tử thân mang cẩm tú hoa phục kích động hỏi đồng bạn đi bên cạnh.

" Là ai thì cũng không đến lượt tán tu như chúng ta, vậy nên hy vọng trên đường gặp được thứ gì thì cứ quét sạch thứ đó đi " Kẻ kia thở dài sườn sượt, ngưng một chút hắn lại nói.

" Bảy vị thiên chi kiêu tử đều đã đến năm người, trừ Đông Hải Thánh Long Môn Trần Tư Bình bởi vì khoảng cách xa xôi không thể đến, còn một người nữa, nghe đồn là đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão Phong Vũ Môn, người này hành tung vô định, cũng không hề có chút tiếng tăm gì trong Tu Chân giới, bất quá, ta nghĩ hắn sẽ đến ".

" Tiểu tử Lê Văn Phúc, hắn mới có bao nhiêu? Mười tuổi cũng đã nửa bước Trúc Cơ, không hổ là kẻ mang Tiên Căn vô thượng, càng nghĩ ta càng thấy xót xa cho non nửa đời người tu đạo của mình ".

" Lần này là dịp may hiếm có, bất quá phải tuyệt đối cẩn thận, đến Huyết Sơn này quan khán cũng không phải chỉ một hai vị đại năng thôi đâu!! ".

Lúc này đám người Vũ Thiên Long đang ngay ngắn đả tọa tại trên chính điện, linh khí nơi đây quả thực vô cùng nồng đậm, không những thế còn rất tinh thuần, ít nhất phải gấp mười lần so với thế giới bên ngoài.

Công Tôn Uyển là người đầu tiên nhận được lợi ích, nàng thuận lợi tiến cảnh đến Ngưng Khí tầng sáu, Thiết Trụ cùng hai huynh đệ họ Võ tùy thời đều có thể đột phá.

Vũ Thiên Long nghiêm túc đả toạ, tu vị Ngưng Khí sáu tầng chậm rãi tăng trưởng, Đại Việt Tôn Tiên Kinh cuồn cuộn vận chuyển khiến cho linh khí trong trời đất cũng trở nên bạo động, từ bốn phương tám hướng lúc nhúc kéo đến, trên đỉnh đầu lúc này là một mảnh sương mù dày đặc như hải vân.

Hắn cắn vào một miếng thiên niên huyết sâm, sau đó lại đắm chìm trong trạng thái tu luyện, bởi vậy tu vị của Vũ Thiên Long từng giờ từng phút được nâng lên một cách đáng kể.

Lại không biết trôi qua bao lâu, cơ hồ ba đến bốn canh giờ, cho đến khi bên ngoài vang lên thanh âm chấn động Vũ Thiên Long mới giật mình bừng tỉnh.

" Vũ Thiên Bá! Ngươi chạy trời không khỏi nắng " Một tiếng thét dài xé tan không khí tịch mịch, lại có từng tràng tiếng nổ vang như thiên lôi thảo phạt khiến cho ngay cả đại điện đều thoáng lắc lư, mặt đất oanh minh chấn động.

" Ầm!!! Ầm!!" Thần thông thuật pháp va chạm, dư ba lực lượng lan tràn về bốn phía, cuốn lên phong bạo ngập trời, ngay cả đại môn to lớn bằng sức người không thể dịch chuyển kia lúc này cũng bị xé toang.

Đám người Vũ Thiên Long kinh nghi, vội vàng bước ra bên ngoài, từ trên nhìn xuống bên dưới khoảnh sân rộng có thể thấy hai thân ảnh mờ nhạt đang song song đối chiến.

Hai người này thân pháp cực nhanh, nhìn như hai đoàn lôi quang đang rượt đuổi nhau, lực lượng tu vị khủng bố không ngừng trùng kích lên hư không, đánh cho thiên địa vặn vẹo oanh minh, đất trời ám màu ảm đạm, Vũ Thiên Long nhìn cũng không dám nhìn, bởi chỉ một tia dư lực kia thôi đã đủ để diệt sát hắn đến trăm, ngàn lần.

Thình lình một cánh tay to lớn nặng nề chộp vào hư vô, hung hăng xé toang thương khung, từ đó hiện ra hư ảnh khuôn mặt to lớn được bao trùm bên trong hắc vụ, khuôn mặt này lạnh lùng gầm lên một tiếng, sau đó nhanh chóng cùng đại thủ kia triển khai chém gϊếŧ.

" Đùng Đoàng " Mấy tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc bất ngờ vang lên, lại có lôi điện rạch phá thương khung, thiểm điện chạy chồm, ý chí thiên địa trong một khắc này tựa hồ đều bị kiềm chế, cảm giác như bầu trời thoáng chùng xuống, hàn phong ầm ầm cuốn ngược, khí tức trở nên ngưng trọng, tầng không hôn ám cực kỳ.

Khuôn mặt to lớn bị một trảo vỗ vào rất nhanh liền tan vỡ, tự hành đổ sụp, một cái đại thủ ấn mọc ra giữa trời như ngọn thiết sơn nặng nề áp xuống khiến cho không khí xung quanh kịch liệt nổ vang, bát phương oanh minh, gợn sóng lan tràn, đám người Vũ Thiên Long cảm giác máu huyết trong cơ thể đều không thể nào thuận lợi lưu thông, ngược lại còn muốn bị hút trở ra bên ngoài.

Khuôn mặt kia vô cùng quen thuộc, Vũ Thiên Long có thể nhận thức được, chính là lão giả từng xuất hiện bên dưới chiếc giếng khô nơi hậu hoa viên Vũ gia.

Lão giả nằm trên mặt đất, trên thân thể y phục đã bị chấn nát, tóc tai rối bời, thần trí có phần khủng hoảng, khi đại thủ ấn kia ép xuống, lão cũng cười lớn, hung hăng súc thế đấm ra một đấm đối kháng.

" Ầm!!! " Nền đá ngay lập tức phá toái hóa thành phấn bụi, lại theo gió lớn cuốn bay khiến cho trời đất phút chốc mịt mù, đám người Vũ Thiên Long đều bịt mũi ho sặc sụa.

Sau khi bụi phấn tán hết, trên đại địa là một cái lỗ thủng to lớn hình bàn tay năm ngón in hằn, đứng tại đó một nam nhân thân mang hắc y, hắn toàn thân đều bị bao trùm bên trong hắc vụ cho nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy phía trên đỉnh đầu phiêu phù một tấm kim bài do linh khí huyễn hóa nên, tấm kim bài này lớn hơn bàn tay, đỏ sẫm như máu, khí tức túc sát kinh thiên động địa, bên trên viết một chữ " Tử " Thật lớn, thi thoảng còn lóe lên huyết quang.

Nam nhân uy thế sát phạt, tầng tầng sát khí mạnh mẽ bao phủ thân thể, không những vậy tu vị hắn tuyệt đối kinh người.

Đúng lúc này, lại có một đám người nữa thuận lợi leo lên Huyết Sơn, đám người nhân số tầm ba mươi, được chia thành nhiều tốp nhỏ, mặc dù y phục không đồng nhất thế nhưng giống nhau ở chỗ, đi ở phía sau lưng mỗi hài tử đều có một lão giả, trưởng bối theo cùng.

Bọn họ vừa đặt chân lên mặt sân của phế cung, nhìn thấy tràng cảnh phá hoại kia thì không khỏi giật mình một chút.

" Là người của Hắc Ám Đế Thành!! Trời ạ!! Hắn hình như là Tam Linh Tử, còn kẻ xui xẻo dưới kia là ai? "

Theo thanh âm rơi xuống, chỉ thấy từ bên dưới lỗ thủng kia thân ảnh một lão nhân đang chật vật bò lên, lão nhân toàn thân huyết nhục mơ hồ, trên đầu tóc rối bời bê bết máu tươi, tay chân đều đã nát vụn nhìn cực kỳ thương tâm.

Chợt có kẻ che miệng kinh hãi: " Là Vũ Thiên Bá, gia chủ Vũ gia Trấn Thiên Quan! Không phải hắn đã chết rồi sao? ".

" Vũ Thiên Bá! Trấn Thiên Quan!!! Là...Là!!" Đến lúc này Vũ Thiên Long đã không còn giữ được bình tĩnh, theo quán tính, hắn vội vàng tách ra đám người, sử dụng bộ pháp trực tiếp nhoài mình lao xuống bên dưới.

" Ngươi đồ diệt toàn tông, lại truy sát ta mấy chục năm trời, khiến ta phải giả chết lẫn khuất khắp nơi như chó nhà có tang!! Hôm nay dù có thật sự bỏ mạng, Vũ Thiên Bá nhất định cũng phải báo được đại thù! " Vũ Thiên Bá hơi thở yếu ớt, ánh mắt nồng đậm cừu hận.

" Hắc Hắc! Ngay cả Vũ gia các ngươi đều không kẻ nào được toàn mạng, ta tiễn ngươi đi trước một bước vậy! " Điệu cười hung thần ác sát, hắn ở đây tuyệt đối là cường giả đỉnh cao, cho nên đối với những người xung quanh cũng không đặt nhiều chú ý.

Dứt lời nam nhân hắc y vung tay, tu vị Nguyên Anh cuộn trào bộc phát chói mắt như mặt trời ban trưa, mãnh liệt hung tàn đánh ra một chưởng.