Cả bốn người đã diện thánh xong, cung yến chính thức bắt đầu.
Các cung nữ nối đuôi nhau vào, xếp món ngon rượu ngọt lên trên bàn.
Tề Ngọc Yên nhìn trên bàn của mình được bày một tô thịt đào hoa*, sò biển tơ vàng, canh đậu phụ Văn Tư, vịt Bát Bảo, gà hạnh hương.
(Thịt đào hoa: giống với thịt kho tàu bên mình.
Gà hạnh hương: gà rút xương chiên cùng hạnh nhân lát rưới sốt chanh.)
Trong đó có món sò biển tơ vàng là món Tề Ngọc Yên thích nhất. Kiếp trước ở trong cung, nàng ăn không ít, từ lúc sống trong lãnh cung nửa năm, sau đó trùng sinh, tính ra đã lâu rồi nàng chưa được ăn món sò biển tơ vàng do Ngự Thiện phòng làm. Hơn nữa từ lúc tiến cung tới giờ, nàng bận bịu sắp xếp, chưa bỏ gì vào bụng, hiện giờ quả thực có hơi đói.
Vất vả lắm mới đợi Tiêu thái hậu nói xong một đống lời khách sáo, sau đó cho phép khai tiệc, Tề Ngọc Yên không đợi nổi bốc lên một con sò biển tơ vàng, dùng đũa gỗ mun khều thịt dưới lớp vỏ sò biển, đặt vào trong chiếc đĩa sứ bạch ngọc trước mặt, đang chuẩn bị cho vào miệng, đột nhiên nghe Tiêu thái hậu gọi mình: “Tề quý nhân.”
Tề Ngọc Yên vội ngẩng đầu, nhìn Tiêu thái hậu đang mỉm cười nhìn mình. Nàng vội đặt đũa gỗ mun xuống, cung kính nói với Tiêu thái hậu: “Thái hậu gọi tần thϊếp có chuyện gì ạ?”
Tiêu thái hậu chỉ vào đĩa thịt sò biển của nàng, nhẹ nhàng nói: “Sò biển là món ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trên người ngươi có bệnh, chỉ sợ ăn sò biển càng khiến mặt ngươi càng khó khôi phục lại, ai gia cảm thấy ngươi vẫn không nên ăn thì tốt hơn.”
Bấy giờ Tề Ngọc Yên mới phát giác mình bị mĩ thực mê mụ đầu óc, suýt chút nữa quên mất mình đang giả bệnh, vội vàng gật đầu, cười đáp: “Thái hậu nói đúng, tần thϊếp không nên ăn những món gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
“Tốt lắm, để cung nữ mang sò biển xuống đi.” Tiêu thái hậu nói.
“Dạ.” Tề Ngọc Yên mỉm cười gật đầu, sau đó trơ mắt nhìn cung nữ đem sò biển tơ vàng trước mặt mình đi mất.
Nhìn sò biển tơ vàng mình thích nhất bị đem đi, cơn thèm ăn trong Tề Ngọc Yên vụt giảm bớt đi, ăn cũng không được nhiều. Ba người còn lại bởi vì có Hoàng đế ở đây, không dám ăn thoải mái, chỉ nếm qua loa mấy món đồ ăn rồi đặt đũa xuống, cúi đầu không nói.
Tiêu thái hậu thấy không khí có chút nặng nề, liền cười nói với Phan Dửu Quân: “Phan tần, mấy chuyện lạ mà ngươi kể lúc trước rất thú vị, còn nữa không? Kể thêm một chút để mọi người cùng vui đi.”
Phan Dửu Quân nghe Tiêu thái hậu nói, nghĩ muốn nhân cơ hội khiến Lý Cảnh chú ý tới mình, liền lên tinh thần, kể câu chuyện về Kim Nhân cốc ở vùng phía tây Đại Hiên. Chuyện về Kim Nhân cốc này, Tề Ngọc Yên cũng từng được nghe kể, phong tục ở đó khác với Đại Hiên, bình thường là người phụ nữ làm việc đồng áng, còn nam tử thì ở nhà nội trợ.
Phan Dửu Quân vừa nói tới phong tục của Kim Nhân cốc, vừa quan sát sắc mặt của Lý Cảnh, thấy hắn dường như chẳng có chút hứng thú nào, nàng liền chưng hửng, từ từ ngừng nói.
Tiêu thái hậu thấy Phan Dửu Quân kể xong, lại hỏi: “Phan tần, còn nữa không?”
Phan Dửu Quân gượng cười, đáp: “Hồi Thái hậu, tạm thời tần thϊếp chưa nghĩ ra chuyện nào khác nữa.”
Tiêu thái hậu có chút thất vọng, sau đó quay sang nhìn Tề Ngọc Yên, hỏi: “Tề quý nhân, không phải ngươi từ phương Nam trở về ư? Liệu phương Nam có chuyện gì kì lạ không?”
Tề Ngọc Yên không ngờ Tiêu thái hậu lại chỉ đích danh mình, đầu tiên là ngớ ra. Sau đó trong lòng thầm nghĩ, giờ mình đã xấu xí thế này rồi, kiếp này hẳn là người không được sủng, không thể ỷ vào Lý Cảnh nữa. Nếu như có thể làm cho Thái hậu yêu thích, sau này ở trong cung, ít nhất còn có chỗ dựa. Vì thế nàng cười nói: “Nhắc tới, tần thϊếp có được nghe kể về một giai thoại.”
“Vậy ư?” Tiêu thái hậu vừa nghe có chuyện kì lạ, chớp mắt phục hồi lại tinh thần, nói: “Vậy ngươi mau mau kể đi.”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Lúc tần thϊếp ở Mi Dương có nghe một chuyện kì lạ từ Vinh Châu phủ gần Mi Dương.”
“Chuyện lạ gì?” Tiêu thái hậu hỏi.
Tề Ngọc Yên kể: “Nghe nói ở Vinh Châu phủ có một thông phán tên là Trương Nghị, người này da mặt trắng nõn, phong thần tuấn lãng, dung mạo tuyệt hảo, là mĩ nam tử nổi danh tại đó. Vào một đêm nọ, Trương Nghị mơ thấy một người xấu xí, mũi to râu rậm tới tìm y, nói rằng cực kì thích khuôn mặt của y, muốn trao đổi mặt với y. Đương nhiên Trương Nghị không chịu, nói rằng mỗi người có một dung mạo riêng, sao có thể đổi với người khác được? Gã xấu xí kia vô cùng thất vọng, chỉ đành tức tối mà rời đi. Buổi tối kế tiếp, gã xấu xí lại tới trong giấc mơ của Trương Nghị, yêu cầu Trương Nghị đổi với gã, tất nhiên Trương Nghị cũng không đồng ý.”
Lúc Tề Ngọc Yên kể chuyện, giọng nói vô cùng êm dịu, Lý Cảnh cảm thấy cực kì thân quen. Thêm nữa chuyện nàng kể tựa hồ thật sự có chút quái dị, vì thế hắn cũng dỏng tai nghe nàng kể.
“Thế nhưng từ đó về sau, đêm nào gã xấu xí kia cũng vào trong giấc mơ của Trương Nghị, năn nỉ Trương Nghị đổi mặt. Rốt cuộc tới một ngày, Trương Nghị bực bội, miễn cưỡng nói với gã xấu xí này, nếu ngươi có năng lực đổi mặt này của ta thì ngươi cứ lấy đi. Gã xấu xí kia nghe xong, trên mặt mừng rỡ, cảm ơn rối rít rồi rời đi. Sáng hôm sau, Trương Nghị ngủ dậy rửa mặt, bấy giờ đồng liêu cùng buồng với y cũng dậy, nhìn thấy Trương Nghị liền ngây người, chất vấn ngươi là ai, tại sao lại ở trong phòng này. Trương Nghị thấy quái lạ, vội vàng nói ta là Trương Nghị, không phải ta và ngươi ở cùng buồng với nhau à. Đồng liêu nghe Trương Nghị nói đầu tiên là sửng sốt, sau đó sợ hãi hét toáng lên, rồi hoảng loạn chạy ra khỏi buồng.”
“Trương Nghị thấy hành động khác lạ của người cùng phòng, lại nhớ tới giấc mơ tối qua, vội tìm một cái gương để soi. Vừa nhìn tới, y ré lên còn đáng sợ hơn của người đồng liêu. Từ trong gương phản chiếu ra, không phải là gương mặt tuấn tú quen thuộc của y, mà là khuôn mặt xấu xí của gã nam tử trong mơ. Y sợ tới mức ném vỡ cái gương, tự lẩm nhẩm nói, hắn ta thật sự làm được, hắn thật sự đổi mặt ta rồi.”
“Tri châu đang tại chức ở đấy nghe được việc này, liền phái người tới bắt kẻ được cho là giả mạo Trương Nghị, ai ngờ Trương Nghị kêu to oan uổng, kể hết công sự mình từng làm cho mọi người cùng nghe, toàn bộ đều trùng khớp. Tri châu lại phái người gọi thê tử trong nhà Trương Nghị tới, ấy vậy mà hắn cũng có thể kể chi tiết những chuyện kín đáo vụn vặt trong nhà Trương Nghị, cuối cùng đám người cũng tin lời của hắn, hắn thật sự là Trương Nghị, chỉ là bị người đổi mặt.”
“Nhưng Trương Nghị không cam lòng việc gương mặt mình đang từ tuấn tú trở nên xấu xí như thế, muốn đổi lại mặt. Đêm đó, trời vừa sẩm tối, hắn lên giường nghỉ ngơi, chờ nam tử kia lại vào giấc mơ, đổi lại mặt của hai người, nào ngờ, nam tử kia từ đó không còn xuất hiện nữa. Chẳng qua, người nhà và đồng nghiệp phát hiện ngoại trừ khuôn mặt khác xưa, còn lại thì không hề khác biệt, từ từ cũng quen dần với Trương Nghị xấu xí này.”
Kể tới đây, Tề Ngọc Yên có chút khát nước, dừng lại, bưng chén trà trong tay chuẩn bị uống trà nhuận giọng. Tiêu thái hậu đang hào hứng nghe, giục hỏi: “Tề quý nhân, ngươi mau tiếp tục kể đi, rốt cuộc Trương Nghị này có đổi mặt trở lại được không?”
Tề Ngọc Yên nhấp một ngụm trà, cười một cái, lại kể: “Không đổi trở về ạ. Nhưng mà, nghe nói từ đó Trương Nghị phát hiện ra bản thân có chút dị năng. Trên mặt của y có thể xuất hiện hai loại biểu tình trái ngược hoàn toàn, ví dụ mặt bên trái khóc, mặt bên phải cười. Y còn có thể cầm bút hai tay cùng viết chữ, nội dung viết ra hoàn toàn khác nhau. Đọc kĩ thì thấy hai bài văn đều từ ngữ trau chuốt, ngữ ý sâu xa. Có lẽ một ít năng lực của người chủ cũ khuôn mặt này theo đó mà sang y, cũng coi như đền bù cho việc người kia lấy mất đi gương mặt tuấn mĩ của y.”
Sau đó Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười nhìn Tiêu thái hậu, nói: “Thái hậu, câu chuyện của tần thϊếp đến đây là hết.”
Tiêu thái hậu tựa hồ vẫn còn chút băn khoăn: “Việc này có thật ư?”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Tần thϊếp cũng không biết nữa, tần thϊếp chỉ là được nghe kể mà thôi.”
“Nếu mẫu hậu muốn biết, không phải đơn giản à.” Lý Cảnh cười nói: “Lúc nào đó gọi thông phán của Vinh Châu tới kinh thành, mẫu hậu tự mình nhìn.”
“Vinh Châu xa thế, sau này hãy nói.” Tiêu thái hậu khoát tay, sau đó lại nhìn Tề Ngọc Yên nói: “Đúng rồi, Tề quý nhân, ngươi nói, thật sự có chuyện đổi mặt này không?”
Tề Ngọc Yên lắc đầu nói: “Tần thϊếp cũng không biết, chẳng qua, tần thϊếp thật sự hi vọng chuyện này có thật.” Như vậy có thể đổi mặt mình với người khác, không sợ Lý Cảnh nhận ra mình.
Lý Cảnh nghe vậy, nhìn sâu vào Tề Ngọc Yên, khóe miệng mang theo một ít chế giễu: “Vậy cũng đúng ha. Nếu có thật, e rằng Tề quý nhân vội tìm ngay người đổi mặt ấy chứ?” Nói tới đây, trong đầu Lý Cảnh chợt hiện lên gương mặt của nữ tử gặp tại miếu Nguyệt lão đêm nguyên tiêu kia. Nếu có thể đổi mặt Tề Ngọc Yên thành mặt nàng ấy, thật tốt biết mấy. Nghĩ tới đó, Lý Cảnh giật mình, hắn không hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Tề Ngọc Yên nghe Lý Cảnh nói chuyện mình đổi mặt, ngây người. Sao Lý Cảnh lại biết mình muốn đổi mặt? Chẳng lẽ hắn nhìn ra gì đó? Nghĩ như vậy, tâm trạng của nàng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Tiêu thái hậu nghe Lý Cảnh nói, trừng mắt oán trách nhi tử, nói: “Hoàng đế, con đừng đùa Tề quý nhân thế, nàng cũng vì bị bệnh mới trở thành thế này. Trước khi bị bệnh, Tề quý nhân cũng rất xinh đẹp đó.”
Nghe Tiêu thái hậu nói, Tề Ngọc Yên mới hiểu, Lý Cảnh đang cười nhạo mình xấu xí, chứ không phải là nhìn thấu mình, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà tâm Lý Cảnh lúc này đã sớm bay về đêm nguyên tiêu, vừa nghĩ tới nữ tử kia lén lút bỏ rơi mình, trong lòng dâng lên cơn giận giữ, không còn tâm trạng tiếp tục nữa. Hắn quay sang nói với Tiêu thái hậu: “Mẫu hậu, nhi thần đã ăn xong, trong điện còn ít chính sự phải xử lý, nhi thần cáo lui trước.” Nói xong Lý Cảnh đứng lên, hành lễ với Tiêu thái hậu, chuẩn bị rời đi.
Nghe Lý Cảnh nói, các nữ nhân trong điện đều sửng sốt. Trong lòng Tề Ngọc Yên lại thêm nghi hoặc, kiếp trước lúc tổ chức cung yến, hắn cũng đâu có rời đi trước thế này, sau khi cung yến kết thúc, hắn luôn quấn lấy mình, chẳng thấy hắn có chuyện gì gấp cả? Chẳng lẽ sự tình kiếp này có chỗ sai lệch?
Thấy Lý Cảnh tính rời đi, Tiêu thái hậu liền mở miệng nói: “Cảnh nhi! Bốn vị tần phi mới nhập cung hôm nay, con xem thắp đèn cung nào, hay là gọi một vị phi tần tới Càn Dương cung?”
Ở Đại Hiên, Hoàng đế có hai cách sủng hạnh tần phi, một là Hoàng đế tới tẩm cung của phi tần lâm hạnh, tần phi được chọn trúng trên cửa cung sẽ treo hai ngọn đèn hoa, tục gọi là thắp đèn. Cách khác là Hoàng đế không muốn tới tẩm cung của tần phi, tần phi được chọn thị tẩm sẽ tới Càn Dương cung.
Câu hỏi này của Tiêu thái hậu, ý tứ rất rõ ràng, chính là bảo Lý Cảnh phải chọn ra một tần phi thị tẩm. Bởi vậy, Tiêu thái hậu vừa dứt lời, ngoại trừ Tề Ngọc Yên, ba vị tần phi kia đều đỏ mặt cúi đầu, chỉ có Trịnh hoàng hậu, sau khi nghe câu nói của Tiêu thái hậu, mặt tái đi, toàn thân dường như trở nên cứng ngắc.
Lý Cảnh nghe Tiêu thái hậu nói, ngẩn người, liếc qua Trịnh hoàng hậu, sau đó lại quét qua bốn thiếu nữ đang ngồi bên dưới. Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi đều thẹn thùng cúi đầu, chỉ có Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người vô thức chạm nhau.