Màn đêm dần buông với sự lạnh giá khác xa với nóng bức của buổi trưa , Thi Ca cầm khay đi xung quanh.
Bỗng nhìn thấy Phỉ Yến Liên đang đứng ngắm nhìn ánh trăng ở một nơi khá xa liền chạy tới , mỉm cười
" Ta ...!ta thấy tỷ khi trưa không khỏe , nên nấu chút canh ấm cho tỷ dùng "
Phỉ Yến Liên vẫn lung linh xinh đẹp với bộ đồ hở bụng , quần dài mong manh như ẩn như hiện làn da mịn màng bên trong.
Trang sức cùng chuông bạc lập lòe tia sáng trong đêm tối ...!Đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Thi Ca , rồi lại lướt qua kiêu ngạo không nói một lời.
Cạch !!
Thi Ca sững sốt cảm nhận hương thơm từ cơn gió đang ngay bên cạnh mình , kinh hãi nhìn qua liền thấy cô đang dùng muỗng húp một ít canh.
Tiếng nói lạnh nhạt
" Tạm được "
Thi Ca đỏ mặt nheo mày , đặt cái khay vào tay cô
" Ai cho huynh dùng chứ ?? Tự tiện như vậy là xấu "
Nói rồi nàng ta chạy đi , cô nhìn cái khay trên tay mình.
Nhướn mày
" Không cho ta dùng ?? "
[ Nữ nhân thật khó hiểu =.=|||| ]
" Hử ?? "
[ He he~ ...!Trừ ký chủ xinh đẹp của ta ○v○.
Không ấy người cho ta đi , dạo này Ciara đi nên không ai nấu cơm (´﹃`) ]
Cô không trả lời , nhưng cái khay trên tay đã biến mất.
Cô bình thản chắp hai tay ra sau , nhìn theo hướng Thi Ca đã chạy đi.
Nở nụ cười lạnh ...!
" Ha~ ...!"
___________________________
Ánh lửa chập chờn bao phủ cả khoảng không, các quan viên vui vẻ cùng nhau uống rượu xem ca múa.
Tiếng nhạc vang lên êm ái khiến cả khu rừng như bừng lên một mảng sinh động.
Đâu còn sự yên tĩnh quỷ mị kia , mà thay vào đó là sự náo nhiệt cùng tiếng nói xì xầm
" Hoàng thượng , hôm nay hãy để mỹ nhân của ta trình diễn một khúc "
Sở La Kháp Ca mỉm cười nhấp rượu uống , đôi mắt liếc nhẹ qua Long Ngạo Hàn đang thưởng thức mỹ tửu.
Hắn cười nhạt gật đầu
" Hảo !! "
Tiếng nhạc vang lên cùng chuông bạc khiến người ngơ ngác như bị thôi miên.
Phỉ Yến Liên lắc lư vòng eo mềm mại xoay người tạo ra vũ khúc xinh đẹp mượt mà như hoa đào bay trong gió.
Đôi mắt đa tình màu nâu ấm áp cứ lia qua lia lại khiến đám quan viên say ngất si mê ...!
Thi Ca kinh ngạc nhìn nữ nhân đang phóng ra mị lực , điệu vũ mềm mại khiến người muốn ôm vào trong lòng mà nâng niu.
Chuông bạc ngân vang trong cả khu rừng đinh đinh đang đang thật dễ chịu làm sao ...!
Mọi thứ giờ đây thật yên lặng , ngoài tiếng nhạc cùng ánh lửa chập chờn kia thì không còn gì cả.
Phỉ Yến Liên như hòa vào từng tia sáng mờ nhạt mà trở nên hư ảo ...!
Sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng đã kết thúc điệu vũ.
Mọi người bừng tĩnh vỗ tay nhiệt liệt, Long Ngạo Hàn nhướn mày cười cợt
" Mỹ nhân của Sở La Vương Tử quả nhiên rất xuất chúng "
" Ha ha haaa ...!Đa tạ hoàng thượng khen ngợi "
" Không hổ danh là Ngoại Bang , đường xá xa xôi đến đây để dâng lên cho trẫm vũ điệu mê người như vậy.
Thật có hảo tâm "
" Ha ha ...!ta nghe nói hoàng thượng bị quái bệnh , người trong thiên hạ cứ nói hoàng thượng sẽ nhanh chóng lìa trần.
Nên đến xem thế nào , thấy người bình an khiến cho bản Vương Tử rất vui mừng "
Sở La Kháp Ca mỉm cười nâng chung rượu , Long Ngạo Hàn gõ từng đốt ngón tay lên trên mặt bàn.
Cũng nâng chung
" Đa tạ hảo ý của Vương Tử , ta đây được trời cao ban phước.
Nên không dễ gì mà nằm xuống "
" Ha ha haa ...!Đại nạn bất tử tự hữu hậu phúc* "
* Đại Nạn Bất Tử Tự Hữu Hậu Phúc : Đại nạn không chết , ắt có phúc lớn *
Cả hai cùng nhau cạn chung , không khí xung quanh vẫn vui vẻ náo nhiệt như vậy.
Không ai phát hiện ra sát khí luân chuyển nhẹ nhàng nơi đáy mắt cả hai người
" Các khanh cứ từ từ dùng, trẫm đi dạo một lát.
Không cần đi theo "
Long Ngạo Hàn đứng lên chắp tay ra sau rời đi, bộ dáng tiêu sái khiến người khác phải khuất phục ...
Long Ngạo Hàn đi dạo một khoảng khá xa, ngắm nhìn mặt hồ lưu thủy phản chiếu ánh trăng sáng lạnh.
Mặt nước như có hàn khí cùng cơn gió thoi đưa tạo ra từng đợt tiếng lá va chạm.
Yên tĩnh đến lắng đọng thâm tâm ...
" Quốc Sư là đi theo bảo vệ trẫm ?? "
Hắn vẫn nhìn ra xa xăm mặt hồ ôn nhu như ngọc kia, tựa một vòng tay lạnh lẽo nhưng dịu dàng bao trọn lấy ánh trăng.
Cô đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ.
Đôi mắt nhìn bóng lưng nam tử
" Hoàng thượng, người nghĩ Ngoại Bang tốt như vậy ? "
" Ha ha ...!tất nhiên là không ...!"
" Người nên đề cao cảnh giác "
Long Ngạo Hàn xoay người lại nhìn cô tà mị giữa đêm đen vô cùng kiều lệ.
Đi tới cạnh cô nhướn mày
" Lo lắng cho trẫm ?? "
" Là thần tử đương nhiên phải làm tròn bổn phận "
Cô nói rồi biến mất, hắn nhíu mày lại thì bỗng nghe tiếng xào xạc
" Hoàng thượng, có dã thú "
Lâm Anh Tài hốt hoảng nói, gương mặt vẫn nghiêm cẩn như vậy.
" Dã thú ?? "
Long Ngạo Hàn phất bào áo đi theo trở về yến tiệc giữa rừng, tiếng gào rống của dã thú bỗng đinh tai kêu lên rít dài khiến người lạnh tâm.
Hắn trở về liền thấy vài lều trại cùng quân sĩ đã bị nghiền nát không ít.
Đôi mắt nâu sâu thẳm hiện lên uy quang
" Trẫm vừa đi một chút liền có dã thú ?? Hừ ...!bao vây chúng ...!"
Hắn nhìn qua ba con Sư Tử đang hung tợn gầm lên, răng nanh nhe ra cấu xé xác của đám quân lính.
Nó nhìn qua Long Ngạo Hàn, sau đó lao vào tấn công ...!
Rầm !! Bốp
Chưởng lực vung ra đánh văng thân hình khỏe mạnh của Sư Tử, Sở La Kháp Ca ôm mỹ nhân vào lòng được lính của mình bảo vệ ở một gốc vô cùng an toàn.
Khóe môi cười lạnh nhếch lên, liếc mắt qua phía Sở La Tô Ba
Uỳnh !! Phập
Ba con Sư Tử hùng dũng khiến quân sĩ khó mà chế ngự, Lâm Anh Tài phóng vào đánh với một con.
Long Ngạo Hàn đưa tay ôm ngực, với sức lực của hắn sẽ dễ dàng gi.ết ch.ết chúng.
Nhưng hắn vừa dạo một đoạn quỷ môn quan.
Khó mà nắm chắc phần thắng ...!
- Cháy rồi !!! Cháy rồi
- Người đâu
- Mau dập lửa
Long Ngạo Hàn lạnh mặt nghe tiếng la hét của quân sĩ, đám Sư Tử vẫn chưa giải quyết xong.
Đã có một ngọn lửa lớn được nhóm lên, cùng cơn gió lạnh lẽo thoảng qua nên đã nhanh chóng mà lây lan qua cây rừng ...!
Dưới khung trời đêm, một màu đỏ rực khô hanh của nhiệt hỏa bừng cháy làm tỏa sáng lung linh.
Xác người cùng máu tanh bị dã thú cấu xé hòa vào làm một.
Long Ngạo Hàn đưa tay nắm lấy Thi Ca, đôi mắt liếc qua đám người Sở La Kháp Ca đã sớm không thấy tung tích.
Quát lớn
" Mau dập lửa "
Lâm Anh Tài nắm lấy con Sư Tử lớn quăng vào đống lửa, trong phút chốc đã cháy rợp cả một khoảng đất lớn.
Quân sĩ tất bật tìm nước dập lửa ...!
" Hoàng thượng ...!khục khục "
Thi Ca đưa tay bịnh miệng ho khan, bọn họ giờ đây đã bị bao vây bởi lửa lớn.
Đôi con ngươi nâu thẳm phản chiếu từng đợt lửa đỏ, Long Ngạo Hàn nhìn con Sư Tử đang bị thiêu cháy thành tro.
" Hoàng thượng, chúng ta khó mà lao ra "
Lâm Anh Tài bịnh mũi chạy đến nói, đôi mắt uy nghiêm của Long Ngạo Hàn hiện lên từng đợt chế giễu.
Hắn ôm lấy Thi Ca trầm giọng
" Không chết đâu, hoàng đệ sẽ tới sớm thôi "
Gầm !!!
Một con Sử Tử cố gượng dậy, đôi mắt hung hãn nhìn bọn họ.
Lâm Anh Tài kinh ngạc định xông lên, thì một cơn gió lướt qua ...!
Phập !!
Đầu con Sư Tử bay vào vòng lửa, thân nó thì ngồi trên đất như đang quỳ.
Không hề ngã xuống, một kiểu chết quái dị khiến Lâm Anh Tài ngớ mặt ...!
" Ha~ ...!"
Long Ngạo Hàn cười nhạt, sau đó nhìn xuyên qua ánh lửa sáng rực.
Đám quân sĩ đang nhanh tay thi nhau dập lửa ...!
Rào !!!
Một khoảng lửa bị dập tắt, sau đó lần lượt một lượng nước lớn đổ vào cho đến khi hoàn toàn dập hết lửa.
Long Lãnh Viên phất tay, cho người dẹp đi mấy cái thùng gỗ khổng lồ đã được vận chuyển bằng xe tới
" Hoàng huynh, ổn chứ ?? "
" Đệ tới trễ "
Thi Ca nhận lấy khăn tay từ chỗ Trung công công lau đi những vết bẩn trên mặt Long Ngạo Hàn.
Hắn đưa mắt nhìn khung cảnh quá nhanh bị ngọn lửa đốt trụi
" Đệ đã xuất phát từ buổi trưa mới tới được đây giờ này "
Long Lãnh Viên vẫn nho nhã cất tiếng nói
" Ha ha haa ...!Đệ biết trước mọi việc nhưng không nói lời nào, ta có nên đa tạ đệ ?? ...!Nhưng bọn Ngoại Bang ...!Mưu kế hèn hạ thật ...!"
" Đệ đã cho Thẩm Chương đi tìm bắt bọn chúng "
Vụt !! Vù
Bỗng Sát Hằng xuất hiện quỳ trên mặt đất, ngước lên gấp gáp thông báo
" Hồi bẩm hoàng thượng, biên cương xảy ra chuyện.
Phụng tiểu thư đã bị thương "
Long Ngạo Hàn nhíu mày, nhìn vào không gian vô định.
Cả khoảng trời đêm tựa như sự u tối trong lòng bọn họ thời khắc này ...
____________ ____________
Đám người Sở La Kháp Ca chạy vào trong rừng sâu, ánh lửa chập chờn cùng trắng sáng rọi soi cả vùng đêm hẻo lánh
" Bắt bọn chúng lại "
Sở La Kháp Ca kinh ngạc nhìn quân sĩ cùng thị vệ Thẩm Chương đã đứng chặn đầu, hai bên lao vào đánh nhau quyết liệt tạo ra một màn máu tanh ...!
Rầm !! Đoàng
" Khốn kiếp ...!tại sao bọn chúng lại biết trước ?? "
Vương Tử kia cắn chặt răng vẫn khư khư ôm lấy mỹ nhân vào lòng, đôi mắt cáo già ánh lên tia rét lạnh.
Tô Ba chạy tới
" Vương Tử, chúng ta đi trước "
Bọn họ chạy đi khi nhờ bọn binh lính làm lá chắn, Thẩm Chương chém chết một tên rồi đạp đất bay lên đuổi theo.
Tô Ba nhìn ra phía sau, vung kiếm cùng hắn đối chọi
Leng keng !!!
Sở La Kháp Ca đẩy tảng đá lớn qua một bên, sau đó đưa Phỉ Yến Liên xuống trước.
Đôi mắt hoa đào hiện lên tia tinh quang sắc lãnh, nhìn lên tên Vương Tử một cách đầy sát khí.
Cùng thời Thẩm Chương vung kiếm bay tới, Sở La Kháp Ca quay đầu nhìn lại.
Không để ý móng tay sắc nhọn của nữ nhân đang đưa lên cổ hắn ...!Hai phía đều tiềm tàng sự nguy hiểm ...
Vụt !! Keng
Thẩm Chương bị đánh lén liền xoay vòng lăn đi đập vào thân cây, Phỉ Yến Liên thu móng vuốt lại khi Sở La Kháp Ca xoay đầu
" Nàng xuống mau "
Tô Ba cũng nhanh chân chạy vào, mặt đất vốn có cái hố cũng bị đóng lại bằng phẳng không gì khác thường.
Thẩm Chương ôm vết thương đứng lên muốn đuổi theo, nhưng từ không trung có một chưởng lực đánh hòn đá lớn quay vòng rồi mạnh mẽ hạ xuống ngay cái hố đã đóng khi nãy
Rầm !!!
Âm thanh tiếng đá lớn nặng nề hạ xuống va chạm xuống nền đất.
Thẩm Chương đưa mắt đề phòng nhìn xung quanh khu rừng u tịch.
" Là ai ...!?? Phụt ...!"
Bị đánh lén bất ngờ khi nãy khiến thương tích trở nên nghiêm trọng, hắn phun ra búng máu ôm ngực, được sự dìu đỡ của binh sĩ.
Dùng khí lực ít ỏi cất tiếng
" Rút lui "
Cô đứng trên cây cao nhìn bọn người Thẩm Chương đã rút lui, nụ cười vươn lên đầy tà ý.
Đứng trước gió với mái tóc tím dài xen kẽ đung đưa cùng phiến lá xanh rì rào.
[ Ký chủ ...!sao người phải giúp đám người Ngoại Bang ?? =.= ]
" Ha~ ...!Trò chơi này ...!đâu thể dễ dàng cho Lãnh Viên Vương làm theo ý mình "
[ Ý người là sao ? ]
" Tương kế tựu kế ...!Long Lãnh Viên đã sớm nhận được tin báo bọn người Sở La Kháp Ca sẽ đốt rừng.
Muốn vùi thây hoàng đế trong biển lửa, chính mình thì đã chuẩn bị sẵn một cái hố để lui binh.
Nhưng hắn đâu ngờ ...!Phỉ Yến Liên là người của Long Lãnh Viên "
[ Nên tên Vương Gia đó đã dùng hoàng đế làm mồi nhử theo ý muốn của bọn họ, để cho bước đi của Sở La Kháp Ca được trọn vẹn.
Nhưng đến phút cuối lại cho một đội quân chặn đầu bắt hắn, chính mình thì đi giải cứu hoàng đế ?? Muốn diệt tiêu luôn Vương Tử Ngoại Bang ?? ]
" Ha ha ...!Lãnh Viên Vương ...!thật ngoan độc làm sao ...!Nhưng ta ...!lỡ phá đám rồi "
Cô đưa tay vuốt lọn tóc tím nhìn lên ánh trăng sáng thê lương, mùi máu tanh nồng khiến người ngửi thấy phải khó chịu.
[ Ta thật không hiểu người làm gì ...!Tính ra người đã phá đám chuyện tốt của tên Vương Gia kia nhiều lần rồi.
Lúc đầu là ở Bách Phượng Lâu giải cứu tên Lý Thượng, lần này lại giúp bọn Ngoại Bang ...!Thật đáng hoang mang =^=|||| ]
" Ha ha~ ...!"
Cô đứng đó hiên ngang trên thân cây cao tựa như lúc nào cũng có thể với tới ánh trăng sáng cao lãnh kia.
Nhưng giữa cô một thân tà phục đỏ ma mị chôn chân nơi hồng trần, cùng ánh trăng cao quý lãnh tình tỏa sáng giữa khung trời đêm bao la ấy ...!Rốt cuộc ai đẹp hơn ?? Phải chăng trong chốn khu rừng u ám này, cô và ánh trăng là hai chiều đối lặp.
Cô là sự phản chiếu thật sự của vầng trăng cao quý, chứ không phải mặt hồ thu se lạnh ngoài kia.
Đẹp đẽ đến say lòng người, tà mị đến câu tâm.
Kiều diễm đến mê muội ...!Kiêu ngạo đến đáng hận ...!Một đóa hoa lưu ly đỏ rực được bao vây bởi tà khí hắc ám ...!Cô là Huyết Nguyệt của Trần Gian ...
____________________________
Vài ngày sau ...!Long Ngạo Hàn đã trở về cung bình an vô sự.
Chỉ có hơn trăm binh sĩ là thiệt mạng trong đám lửa cùng sự truy sát của ba con Sư Tử ...!
Tại An Thịnh Cung :
Rầm !!!
" Tên cẩu hoàng đế đó sao nhiều lần thoát nguy như vậy ?? "
Thái Hậu tức giận đập bàn, cung nữ hầu cận bên cạnh bóp vai cho bà ta.
" Thái Hậu bớt giận ...!theo A Hoa thấy như vậy cũng rất may.
Vương Tử Ngoại Bang suýt chút nữa là bị bắt "
" Hừ ...!Tên vô dụng đó ...!nhưng thật kỳ quái ...!Kế hoạch kín kẽ như vậy, sao lại bị tên Vương Gia kia phá hoại ?? "
Bà ta nhắm mắt lại dưỡng thần, bàn tay lần chuỗi hạt châu.
A Hoa nhướn mày
" Có khi nào ở chỗ Ngoại Bang có nội gián ?? "
" Không thể nào ...!2 tên nội gián đã bị bắt rồi mà.
Nhưng nếu đó là người của Lãnh Viên Vương, vậy tức là hắn đã biết chỗ của Vương Tử Ngoại Bang
...!"
Thái Hậu thẳng người đứng lên đi xung quanh lo lắng, A Hoa gấp gáp chạy tới
" Khi trước không có nguyên do để dẫn binh đi bắt người, và đó cũng là vùng đất ranh giới của họ.
Nhưng bây giờ ...!"
" A Hoa, mau cho người đi xem xét coi tên Vương Tử đó đã rời đi chưa.
Nếu chưa thì bảo tên đó nhanh chóng trở về lãnh thổ Vương Quốc ...!"
Thái Hậu tức giận hạ lệnh, A Hoa cũng nhanh chóng chạy đi.
Gian phòng ngay lập tức trở về tĩnh lặng ...!
___________________________
" Hoàng đệ ...!sao rồi ?? "
Long Ngạo Hàn nhấp trà chăm chăm ánh mắt vào bản tấu chương, cất tiếng hỏi
" Đám Vương Tử đã sớm rời đi "
" Ha ha ...!xem ra phải tuyên chiến rồi "
" Hoàng huynh, nhưng vấn đề của biên cương chưa giải quyết xong.
Nay lại thêm Ngoại Bang thì ...!"
Long Lãnh Viên vẫn bình đạm nói, bàn tay cầm chung trà buông lỏng đặt xuống
" Ha ha ...!hoàng đệ, xem ra kế sách nhử mồi bắt thợ săn của đệ thất bại rồi "
" Phía sau có cao thủ giúp đỡ, Thẩm Chương đang bị thương nặng "
Lời nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như gió trôi, Long Ngạo Hàn nhíu mày
" Đệ nói xem nếu không bắt được tên Vương Tử đó làm nhược chí của binh sĩ Ngoại Bang, chúng ta sẽ khó có thể thắng "
" ...!Tốt nhất là bây giờ không khơi dậy chiến tranh với Ngoại Bang "
Long Lãnh Viên nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên mặt bàn tạo ra âm thanh cạch cạch ...!Gian phòng rơi vào trầm tư quỷ dị ...
" Chúng ta chỉ cần thâu tóm được Phi Vũ Quốc, thì Ngoại Bang cũng không là gì "
Long Ngạo Hàn khàn giọng mang theo tham vọng cất lời, hắn bước tới bàn cờ đã được sắp sẵn nhìn đến.
Long Lãnh Viên nâng mắt
" Huynh đừng quên còn Nghịch Hội Thần Giáo ...!"
" Ha ha haa ...!Đệ có vẻ đặt nặng nó quá ...!"
" Đệ có cảm giác nó không bình thường như chúng ta thấy ...!Có lẽ tất cả sự việc khởi nguồn từ hai con hồ ly kia ...!"
Long Lãnh Viên lười biếng nói, từ tốn nhã nhặn tựa như gió mùa xuân thoảng qua.
Long Ngạo Hàn nhướn mày cười cợt đầy thâm ý cất tiếng
" Hay có thể nói ...!là do món bảo vật mà đệ đang nắm giữ trong tay "
Ánh mắt cả hai chạm vào nhau sâu thẳm đến nguy hiểm tiềm tàng , tựa như hai thanh kiếm đang giao đấu sắc lạnh ...
" Hoàng thượng, Thi Ca vào được chứ ?? "
" Vào đi "
Cạch !!!
Cánh cửa mở ra, nàng ta mỉm cười bưng cái khay đi đến đặt xuống bàn.
Tiếng nói nhẹ nhàng
" Hoàng thượng, mời ngài dùng thử canh gà.
Là dân nữ đã làm cho người tẩm bổ "
" Cực cho nàng rồi "
Hắn mỉm cười nhạt nhướn mày xoay qua đá lông nheo đểu cán với Long Lãnh Viên.
Nam nhân ôn hòa nhã nhặn hơi nhếch môi cười lạnh
" Hừ ...!Huynh chảnh cái gì ?? Bớt kiêu căng lại đi "
" Ha ha ...!nhìn xem, trẫm có mỹ nhân hiền lương thục đức nấu canh cho.
Còn đệ bên cạnh một bóng ma cũng không có "
Long Ngạo Hàn chế giễu dùng muỗng uống canh, Thi Ca đứng bên cạnh mỉm cười
" Hoàng thượng đừng nói vậy, Thi Ca cũng chỉ có thể giúp như vậy cho người "
Vụt !! Vù
Cô đột ngột xuất hiện ngồi trên ghế, con ngươi liếc xuống bàn cờ kia
" Quốc Sư thật không có phép tắc "
" Thứ dân bần hèn tất nhiên không có lễ nghi, mong hoàng thượng đừng bận tâm "
Cô lạnh nhạt nói vẫn chú tâm vào bàn cờ không nhìn hắn, Long Lãnh Viên khép hờ mắt mỉm cười thanh nhã nói
" Đệ có ý này ...!"
" Hử ?? "
" Để cho Quốc Sư ra biên quan giúp một tay, huynh thấy thế nào ?? "
" Chuyện này ...!"
Long Ngạo Hàn kinh ngạc, nhíu mày chần chừ
" Sao ?? Huynh không nỡ ?? "
" Đệ ăn nói hàm hồ, chằng qua là phải hỏi ý kiến Quốc Sư "
Cô bình tĩnh nhấc tay uống một ngụm trà do Thi Ca vừa rót, đôi con ngươi vẫn nhìn vào bàn cờ gật đầu
" Được "
Cô nói rồi đưa tay hạ xuống một quân cờ đen vào bàn cờ đã được sắp xếp, rồi nhanh chóng biến mất như cơn gió.
Long Lãnh Viên liếc xuống, nụ cười vươn lên
" Ha~ ...Giải được rồi ...!Hoàng huynh, xem ra huynh có một thần tử rất xuất chúng "
" Hừ ...!Đệ quá khen ...!"
" Lâm Tư Mã thì sao ?? "
" Trẫm đã sớm cho hắn xuất phát đến biên quan ...!"
Long Ngạo Hàn đưa mắt nhìn bàn cờ tinh vi đã bị cô đưa vào thế bí lần thứ hai.
Lạnh nhạt trả lời
" Đệ nghe nói Phụng tiểu thư đã đánh thua một người ...!"
" Ha~ ...!Là tướng quân mới xuất trận của Phi Vũ Quốc ...!"
" Thật thú vị ...!"
Thi Ca nhìn ra ngoài cánh cửa, đôi mắt có gì đó dao động rất nhẹ nhàng.
Nhưng lại hạ mi che khuất đi cảm xúc nơi con ngươi dịu dàng xinh đẹp ...!
_____________________________
Cô phóng lên hắc mã lao đi như cơn gió, dưới khung trời kia cùng thân y phục tà mị kỳ bí.
Cô thật xinh đẹp tuyệt trần giữa dương quang ấm áp ...!Vùng đất bao la mênh mông cùng tiếng thúc ngựa mạnh mẽ ...!
" Ha~ ...!Phi Vũ Quốc ...!"
Cô mỉm cười nhạt tạo ra chư vị lạnh giá của khí hàn, đôi mắt đỏ máu hơi khép hờ khiến hàng mi đen cong vυ't che khuất cảm xúc của mâu quang như dây xích trói buộc kia.
Chân trời bao la rộng lớn ...!cũng chẳng thể cản nổi bước chân của người con gái này ...!
Tận cùng của trời cao cũng chỉ là một phần thế giới nhỏ bé trong mắt cô.
Thế gian đẹp đẽ đến tàn nhẫn này, liệu rồi sẽ đi về đâu khi có cô xuất hiện ?? Phải chăng ...!là sự thảm khốc đầy máu tanh ...
___________________________
Phi Vũ Quốc :
Tận nơi hoàng cung nguy nga tráng lệ được xem như là chiếc l*иg mỹ miều giam cầm sự tự do của người trần.
Một gian phòng yên tĩnh đến âm u cùng ánh nến chập chờn ...!Một nữ nhân ngồi trên ghế, dung mạo bị che khuất không rõ ràng.
Đang nhìn chăm chú bức tranh trên tay được ánh nến chiếu rọi kia ...!Dù bên ngoài dương quang ấm áp, cũng không thể xâm nhập vào cửa phòng của nàng ta.
Vì những mành che lớn được treo lên đã ngăn chặn ánh sáng từ bên ngoài rọi vào ...!
Trong bức tranh là một người nam nhân thư sinh, mái tóc tím buộc hờ hững đặt qua vai trái.
Chiếc áo sơ mi tay dài, bàn tay thanh thoát đưa lên gọng kính sáng lạnh.
Tay còn lại đút vào túi quần dài trông vô cùng thanh lịch cùng tà bí ....
" Công chúa ...!công chúa ...!"
Một cung nữ hối hả chạy vào, nhanh chóng đóng cửa bước tới cạnh nữ nhân đang ngồi kia
" Liễu Mai ...!ta nói muội đừng gấp gáp như vậy nữa mà "
" Không phải ...!Tướng quân ...!phù ....tướng quân đã hạ được Nguyên Soái bên Kỳ Nghệ Quốc rồi ...!"
" Thật sao ?? Vậy thì tốt "
Âm thanh nữ nhân mang theo vui vẻ , nhưng vẫn không rời mắt khỏi bức tranh.
Liễu Mai thở dài ngồi xuống cạnh ghế
" Công chúa ...!ngày nào người cũng mang bức tranh ra ngắm ...!Tướng quân một lòng một dạ với người , sao người không nhìn đến ?? "
" Liễu Mai ...!"
" Rồi rồi ...!Hoàng thượng đã nói, chỉ cần tướng quân thắng trận sẽ gả công chúa cho người.
Công chúa chấp thuận sao ?? "
Nữ nhân ngẩn đầu lên nhưng vẫn không thể thấy rõ dung nhan, gấp bức tranh lại nhẹ nhàng cất đi vào cái hộp dài.
Mỉm cười nhẹ
" Gả thì gả, có sao đâu "
" Công chúa ...!"
Cung nữ nhìn nàng ta lo lắng, nữ nhân kia đứng lên một thân lam phục thanh thoát.
Mái tóc đen dài bóng lưỡng phản chiếu bởi ánh lửa nhỏ.
Bóng lưng cũng có phần gì đó rất thê lương ...!
" Ta đã nợ tướng quân quá nhiều ...!Bên chàng cả một đời cũng là bổn phận của ta "
Lời nói kia mang theo chút gì đó giễu cợt, cảm động.
Nhưng cũng đầy sự tuyệt vọng cùng nhớ mong ...!Chư vị hỗn tạp luân chuyển khiến người nghe bất giác đắng lòng ...
Khoảng trời bao la kia, đã bắt đầu xuất hiện cái gọi là định mệnh.
Vòng tròn số phận lần nữa cuốn thêm vài linh hồn vào trò chơi sinh tử đầy tàn nhẫn.
Liệu đây mang theo ý nghĩa gì ???
Thật thú vị ...!và cũng thật đau thương ...!