Sáng ngày hôm sau bọn họ lại tiếp tục lên đường , Thiên Hà cầm trên tay tấm bản đồ khu rừng.
Sau đó ngước nhìn 3 ngã rẽ trước mặt , Thiên Hà đưa tay chỉ về phía bên phải nói
" Hướng này "
Bọn họ tiếp tục đi theo ngã rẽ , xung quanh cành cây cao nối tiếp trãi dài.
Lá cây đung đưa theo gió , mọi người nhìn xung quanh.
Ngây ngẩn nhìn ánh sáng phát ra lung linh xinh đẹp của thiên nhiên ...!Đưa lòng người trở nên thư thả ...
Bước chân Thiên Hà dừng lại , đôi mắt kinh ngạc.
Mọi người cũng dồn ánh mắt về phía trước , lại là 3 ngã rẽ đó.
Kha Ly nhướn mày nói
" Lần này là hướng nào ? "
Thiên Hà nhìn trong bản đồ , sau đó hoảng hốt lắc đầu
" Không phải ! Vốn đâu còn ngã rẽ nào nữa ? "
" Cái gì ? Cô giỡn sao ? "
Kha Ly đi lên cầm lấy tấm bản đồ , sau đó mọi người lần nữa đi về hướng bên phải.
Đôi chân cứ bước đi , nhìn xung quanh.
Khi dừng lại , họ tiếp tục đứng giữa 3 ngã rẽ , Kha Ly sững sờ.
Để ý tới khung cảnh rồi bần thần thốt lên
" Sao lại là chỗ này ?? "
Cô ngồi trên cây mỉm cười lạnh lẽo , bỗng từ xung quanh tứ phía vang lên âm thanh khúc khích chế nhạo tà ám.
Những cái bóng lởn vởn dưới những góc cây tối ...!Đám người Tuyên Anh đề phòng nhìn xung quanh.
Vong Kỳ lên tiếng
" Chúng ta bị quỷ dẫn đường rồi "
Cô đang ngồi trên cây khá xa quan sát , đưa tay chống cằm ngồi nhìn , tiểu Hắc bên cạnh vang lên âm thanh
" Ngu xuẩn "
" Hở ? Sao ngươi nói vậy ? "
Cô không nhìn nó mà nhoẻn miệng cười hỏi , tiểu Hắc lên tiếng
" Lần họ đi là đúng , chỉ vì đám quỷ tạo ra ảo giác thêm hai ngã rẽ trái phải.
Nếu họ chịu quan sát kỹ xung quanh rồi đi thẳng sẽ ra được mê trận của đám quỷ đó.
Nhưng họ lại gấp gáp đi theo hướng rẽ phải lần nữa , nên mới trở về điểm ban đầu "
Cô nhếch môi nhướn mày nhìn đám người Tuyên Anh đang đề phòng nhìn xung quanh , Thiên Hà cầm lấy bản đồ lật ra xem.
Vong Ưu cất tiếng
" Đi tiếp "
Mọi người kinh ngạc sau đó tiếp tục bước đi , nơi họ đứng lại là 3 ngã rẽ.
Vong Ưu đưa lên một lá bùa đốt cháy , vầng sáng nhỏ bay về hướng thẳng phía trước .
" Đi thẳng "
Đám người Tuyên Anh chạy đi về phía trước , từ phía sau ngã rẽ bên trái và phải biến mất.
Cô bay theo đám người đó , Thiên Hà thở nhẹ nhìn vào bản đồ.
Sau đó nhìn đến một tảng đá lớn to đặc biệt dị thường nói
" Chúng ta đứng lên đá quan sát hướng đi "
Thiên Hà nói rồi bước tới leo lên tảng đá lớn nhìn xung quanh , trong đầu Thiên Hà vang lên âm thanh quỷ dị lạ thường
《Bên phải kìa》
Đôi mắt Thiên Hà kinh ngạc nhìn về hướng bên phải , sau đó vô thức đưa tay về hướng đó.
Mọi người nhìn theo rồi đi , Thiên Hà chạy theo sau ...
Sương mù bỗng chốc lởn vởn xung quanh , sau đó càng ngày càng nhiều và dày đặc.
Kha Ly nheo mày nhìn những tầng sương mù
" Cái gì mà ghê vậy ? Có đi đúng hướng không đó ? "
《Bên trái kìa , rẽ qua đi》
Tiếng nói đó lại vang lên trong tâm trí Thiên Hà
" Rẽ trái "
Mọi người nghe xong liền đi theo , rẽ qua bên trái.
Sương mù càng dày đặc hơn lan tỏa xung quanh , Thiên Hà bơ phờ nhìn quanh rồi nhìn xuống bản đồ.
Đôi mắt như quay vòng , mọi thứ trên bản đồ dường như mờ ảo không rõ.
Đưa tay ôm đầu
《Đi thẳng như vậy , bước tới tảng đá bên phải đó ...!Phải rồi.
Đứng lên nhìn đi》
Thiên Hà nhìn xung quanh , nhưng sương mù tầng tầng lớp lớp bao phủ mọi phía.
Tuyên Anh lo lắng kêu lên
" Chuyện gì vậy ? "
Bỗng từ tứ phía vang lên tiếng cười khúc khích vui đùa , âm thanh đó lại vang lên trong tâm trí Thiên Hà
《Đi về hướng đó đó , bên phải ...》
Thiên Hà nghe xong liền đưa tay chỉ về cái hướng mà âm thanh kia nói.
Cất tiếng
" Đi qua đó "
Mọi người dù lo lắng nhìn nhau nhưng vẫn đi , càng bước về phía trước lại càng cảm thấy rợn cả người.
Âm thanh cười cợt vang lên bên tai họ càng ngày càng rõ ràng ...!Vong Ưu nheo mày dừng bước chân quay lại .
Cả bốn bề vắng lặng không bóng người , xung quanh sương mù càng ngày càng dày.
Tuyên Anh cũng nhìn quanh mà sững sờ
" Gì ...!gì vậy ? Rõ ràng ...!"
Tuyên Anh nhìn về phía trước đã không có ai , nhưng cô ta đã nghe tiếng bước chân của mọi người.
Lòng dấy lên cỗ hơi lạnh , đôi mắt bắt đầu trở nên mơ hồ nhìn khắp nơi kêu gọi
" Thiên Hà , chị đâu rồi ? "
" ...!"
" Thầy ơi ...!"
" ...!"
" Đoạn Vong Sư ...!"
Vẫn không ai trả lời , chỉ có âm thanh của Tuyên Anh vọng lại.
Bỗng dưới đất vang lên động tĩnh
" Khe khe ...!"
Tuyên Anh sững sờ , cảm nhận chân mình có đôi tay lạnh lẽo nắm lấy.
Siết chặt lòng bàn tay ...
Cô lơ lửng trên không trung xem kịch , âm thanh tiếng cười hòa lẫn vào không gian bốn bề hoang vắng.
Bọn họ đã bị lạc nhau ...!Cô nhìn xuống con quỷ nữ đang nhe răng ra nở nụ cười tăm tối u ám.
Đôi mắt đó đen tuyền nhìn lên Tuyên Anh ...
Cô nhếch môi , bỗng dưng đôi đồng tử co rút lại.
Thoáng chốc cô lại một lần nữa nhìn thấy trong ánh mắt con quỷ đó ...!là cô ...
Thậm chí hình ảnh đã rõ hơn một chút so với khi trước.
Chỉ một thoáng thôi , rất nhanh ...!Nhưng cô lại thấy được ...
Roẹt !!
Một lá bùa bay đến chỗ Tuyên Anh , con quỷ nhảy ra biến mất.
Thân thể Tuyên Anh mềm nhũn vô lực ngã xuống , thì một vòng tay rắn chắt ôm lấy cô ta.
Tuyên Anh yếu ớt nhìn lên thì nghe thấy tiếng nói ôn hòa
" Em không sao chứ ? "
" Thầy ...!"
" Lên đây , thầy cõng em "
Vong Kỳ nâng Tuyên Anh lên , cõng cô ta rời khỏi nơi đó.
Cô nhìn đến mỉm cười lạnh , thân thể bay theo sát bên cạnh họ .
Tuyên Anh dựa vào vai hắn , khóe môi nâng lên nụ cười dịu dàng.
Bàn tay bất giác siết chặt cổ hắn hơn , tấm lưng rộng lớn vững vàng đáng tin cậy kia khiến trái tim Tuyên Anh đập càng nhanh.
Lời nói vang lên
" Cảm ơn thầy ...!"
Vong Kỳ mỉm cười tựa như ánh mặt trời ấm áp
" Không có gì , em là học sinh của thầy mà "
Họ bước đi trong sương mù một cách vô thức , cô nhếch môi cảm thán
" Thật là một đôi uyên ương xinh đẹp "
Trong lời nói của cô còn mang theo chút gì đó giễu cợt , đôi đồng tử Vong Kỳ có chút sầm lại.
Nụ cười vẫn hiện trên môi nhưng thoáng chốc cứng nhắc ...
Bốn phương xung quanh vẫn là âm thanh của tiếng cười , những cái bóng lất phất lãng vãng lướt qua.
Thậm chí là đến gần Tuyên Anh cười cợt bên tai ...
" Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây "
Vong Kỳ nói rồi bước chân nhanh hơn , sương mù vẫn bao phủ khắp nơi.
Tuyên Anh cảm nhận sau lưng có cảm giác lạnh lẽo liền run rẩy nhìn ra , một gương mặt đáng sợ với nụ cười dữ tợn hơi nghiêng đầu nhìn cô ta.
Lại là con quỷ đó , hàm răng nanh nhọn hoắc cứ chà sát kêu lên tiếng.
Nụ cười ma quái vang lên khàn khàn
Tuyên Anh kinh hãi quay đầu núp mặt vào vai hắn.
Bọn họ đi mãi cho đến khi nghe được âm thanh vang vọng hét lên
" Ahhh ...!!!!!! "
Tuyên Anh kinh ngạc , gấp gáp nói
" Là Thiên Hà , là chị ấy.
Thầy , mau đến đó "
Vong Kỳ chạy theo hướng phát ra âm thanh hãi hùng đó , khi dừng lại thì sương mù xung quanh đã giảm bớt.
Thiên Hà nằm trên mặt đất , hai con mắt trợn tròng lên.
Miệng sùi bọt mép nằm ở một góc bên hang động.
Bên cạnh còn có Tự Thành đang bị thương ở bụng , vết cào sắc bén chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Tuyên Anh bước xuống chạy lại chỗ Thiên Hà lay lay
" Chị có sao không ? Thiên Hà , trả lời em "
" Em ấy bị quỷ của rừng này nhập rồi , tránh ra.
Để thầy làm phép giải đi tà khí "
Vong Kỳ nói rồi lấy ra lá bùa đốt cháy , đưa đến đỉnh đầu Thiên Hà quơ quơ.
Cô ngồi trên tảng đá nhìn đến cười nhạt , trong đầu vang lên thanh âm của tiểu Bát Đản
[ Nhiệm vụ : Lấy Linh Ty Phục Hoa và thiêu đốt ...
Thưởng : 7000 điểm thưởng ]
Cô nghe xong nhếch môi cười lạnh , nhìn Tuyên Anh đang lo lắng.
Cô ta gấp gáp bước tới chỗ Tự Thành hỏi
" Anh có sao không ? "
Tự Thành lắc đầu
" Ai làm anh bị thương ? "
Tự Thành liếc qua mấy cái bóng , băng bó qua loa vết thương rồi biến mất.
Tuyên Anh bất đắc dĩ thở dài , nhìn qua Vong Kỳ hỏi
" Chị ấy có sao không ạ ? "
" ...!Không sao ! Em đừng quá lo lắng "
Vong Kỳ sau khi thực hiện một loạt nghi thức xong liền ngồi xuống , Tuyên Anh nhìn đến cái áo đã thấm đẫm máu của hắn mà kinh ngạc.
Chạy lại
" Thầy ...!vết thương ...!"
" Không sao ! Em đừng lo , chỉ là chuyện nhỏ.
Mau qua xem bạn em thế nào "
" Nhưng máu thầy ra nhiều quá , là tại em "
Nước mắt Tuyên Anh chảy xuống chạm vào tay hắn , Vong Kỳ lắc đầu mỉm cười ôn hòa.
Bỗng nghe được tiếng bước chân Tuyên Anh liền quay lại , hai bóng dáng từ sương mù lửng thửng đi ra.
Tuyên Anh thấy họ liền bất ngờ đi tới
" Đoạn Vong Sư , thầy ấy bị rách vết thương rồi.
Xin thầy hãy nhanh chóng băng bó lại "
Tuyên Anh nhìn Kha Ly và Vong Ưu , nhưng không có tiếng trả lời.
Cô ta kinh ngạc lùi lại một bước , Vong Kỳ cũng thấy điểm bất thường liền quát lên
" Lại đây !!! "
Xẹt !!!!!
Một đạo sáng ghim xuống , đánh tan hai cái bóng của Vong Ưu và Kha Ly khiến chúng tản ra đi vào sương mù.
Tuyên Anh sững sờ nhìn cây lưỡi hái sắc bén , đồng tử co rút lại nhìn bóng đen mang áo choàng chùm kín đầu đi ra.
Bàn tay cầm cây lưỡi hái rà trên mặt đất từ từ đi đến chỗ Tuyên Anh tựa như tử thần ...
Vong Kỳ cố gắng đứng lên , đau đớn bước từng bước muốn kéo Tuyên Anh lại nhưng người kia đã nhanh hơn.
Nhảy bật lên chém cây lưỡi hái xuống , vòng lưỡi sắt nhọn lóe lên tia sáng .
Rẹt !!!!
Lưỡi hái dừng lại giữa không trung như bị ai đó nắm lấy , Tuyên Anh sững sờ nhìn mũi nhọn đang ngay trước mắt mình.
Vong Kỳ đưa tay kéo cô ta lại , máu từ không trung nhỏ xuống từng giọt.
Lưỡi liềm sắt bén cũng nhuốm một mảng máu , người kia phóng ra quơ cây lưỡi hái xuống
" Tự Thành ...!"
Bóng dáng Tự Thành khi ẩn khi hiện ngã xuống , Tuyên Anh nhìn đến người đó.
Đôi mắt hiện lên gân máu tức giận
" Thịnh Vũ Hạo !!!! "
Đôi mắt nhìn chăm chăm vào cây lưỡi hái trên tay Vũ Hạo , nó rung lắc mạnh mẽ.
Xung quanh lại vang lên âm thanh cười cợt quỷ mị của những bóng trắng mờ ảo.
Giờ đây khung cảnh thật sự đáng sợ đến dị thường ...
Thịnh Vũ Hạo cố gắng khống chế lưỡi hái , hai tay nắm chặt nó.
Ánh mắt Tuyên Anh vẫn dữ tợn nhìn chằm chằm cây lưỡi hái , khiến nó càng ngày rung lắc càng mạnh
Vụt !!!!
Cây lưỡi hái hoàn toàn thoát khỏi tay Vũ Hạo , nó lơ lửng trên không trung.
Sau đó xoay một vòng đẹp rồi ghim xuống chỗ Vũ Hạo , hắn biến mất khiến Tuyên Anh kinh ngạc.
Nhìn lại một hướng thấy người mặc áo choàng đen đứng đó.
Cây lưỡi hái phóng tới ghim xuống lại không thấy hắn đâu ...
Tuyên Anh sững sờ nhìn xung quanh tìm kiếm , bỗng một bàn chân mạnh mẽ đá cô ta ngã xuống đất.
Vong Kỳ kinh ngạc nhìn qua Thịnh Vũ Hạo đã xuất hiện ngay bên cạnh mình từ khi nào.
Hắn từng bước đi tới chỗ Tuyên Anh ...
Tuyên Anh sợ hãi lùi ra sau , điều khiển cây lưỡi hái phóng tới.
Bàn tay Vũ Hạo thò ra đưa lên hướng về không trung , cây lưỡi hái bỗng dưng hoàn toàn đứng im giữa không trung không nhúc nhích.
Đôi mắt Tuyên Anh mở ra kinh ngạc bật thốt
" Ngưng động đồ vật ?? "
Tuyên Anh nhìn đến đôi tay Vũ Hạo mà gương mặt trắng bệch , nó giờ đây là một thứ vô cùng ghê tởm , phần thịt đỏ máu bầy nhầy.
Cánh tay đó không hề có một miếng da nào , vô cùng đáng sợ và ghê tởm.
Dường như đã bị lột hết ...
Cô ngồi trên tảng đá nhìn thấy , nụ cười hạ xuống.
Hàng mày nheo lại ...
" ...!Ngươi ...!ng...ngươi ...!là ...!là Thịnh ...!Thịnh Vũ Hạo ? "
Tuyên Anh sợ hãi lắp bắp hỏi , bàn tay đó đưa lên gỡ ra mũ choàng.
Trái tim Tuyên Anh phút chốc ngừng đập , nín thở nhìn cảnh tượng khủng khϊếp đó.
Gương mặt đó dường như không còn là gương mặt nữa.
Mỡ thịt máu hiện rõ dưới sương mù , hai mắt to lòi ra khỏi hốc mắt.
Bộ dáng này không còn giống con người nữa ...!Phần da hoàn toàn bị lột sạ.ch , khóe miệng cong lên đã không còn môi.
Chỉ là một rãnh sâu dài cong khiến Tuyên Anh sợ hãi.
Đáy lòng dâng lên cảm giác buồn nôn ...
Vong Kỳ nhìn thấy cũng bàng hoàng đứng hình , âm thanh cười khúc khích xung quanh càng ngày càng lớn.
Vang vọng bên tai khiến họ trào dâng sự sợ hãi thật sâu ...!Âm thanh mấp máy khó nhọc vang lên ...
" C...chính mày ...!mày ...!khiến ...tao bị lột sống ...!Tao ...!phải ...!lột da ...!mày ...!"
Lời nói đó mang theo hận thù cùng căm phẫn , tưởng chừng câu nói rất đơn giản nhưng lại khiến người nghe kinh hãi đến ngỡ ngàng.
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt , đôi mắt ẩn ẩn tia sáng như hứng thú nhìn vật thể ghớm ghiếc kinh tởm kia .
" L ...!lột ...!sống ...!?? "
Tuyên Anh ngớ người lặp lại , lột sống nghe như thật nhẹ nhàng.
Nhưng thực chất nó là cả một bầu trời ý nghĩa kinh tởm đáng sợ biết nhường nào.
Lột da người đã là một điều đau đớn và kinh khủng , đằng này lại còn khi người đó vô cùng tỉnh táo mà lột ra.
Khiến họ sống không được , chết không xong.
Nỗi đau đớn đó ...!rốt cuộc ...!là ai mới có thể làm ra đây ...!??
Vong Kỳ sững người nhìn , kẻ đã đi theo họ suốt quảng đường không ai khác chính là Thịnh Vũ Hạo ...!Hắn siết chặt tay hỏi
" Là con ác quỷ đó làm sao ? "
Thịnh Vũ Hạo không trả lời , cũng không nhìn Vong Kỳ.
Hắn phát ra âm thanh tiếng cười dữ tợn điên loạn vui vẻ
" Kha ...kha ...!khaaaa khaaa "
Máu từ lớp thịt đó chảy xuống đất khiến Tuyên Anh xanh mặt , dạ dày kêu gào.
Xung quanh cũng có vô số hỗn loạn tiếng cười vang lên , hòa vào không gian rối loạn khiến người nghe phải thật sự sợ hãi .
Cô hứng thú nhìn vào Thịnh Vũ Hạo , đôi mắt lóe lên những đạo quang ánh sáng như ngắm nhìn một tuyệt tác nghệ thuật.
Tiếng nói lạnh nhạt vang lên nói với tiểu Hắc
" Ta thật sự nể người làm ra điều này "
Thân thể Vong Kỳ thoáng chốc cứng lại , sau đó bình ổn nhìn Thịnh Vũ Hạo .
" Buông tha cho Tuyên Anh , em ấy không làm gì ngươi cả "
Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại khi nghe câu nói đó , vòng cung đó lại phát ra thanh âm
" Nó ...!là ...!nó ...!Đau ...!đau lắm ...!tuyệt vọng ...!lắm ...!kha khaaa ...!nó ...!phải ...!chịu ...!nỗi đau ...!giống ...!taaa ...!"
Lời nói mang theo đau đớn thống khổ cùng hận thù , không cam lòng.
Tuyên Anh nhìn ngón tay trỏ mỡ thịt máu me của Thịnh Vũ Hạo chỉ vào mình mà sợ hãi.
Vong Kỳ âm thầm bước tới , nhưng lập tức Thịnh Vũ Hạo xoay qua nhìn khiến Vong Kỳ bất động.
Đôi mắt trừng trừng lòi ra khiến người không dám đối diện , Vũ Hạo chỉ tay lên mặt Vong Kỳ.
Đường vành ở môi mấp máy
" Mày ...!c ...!cản ...!là ...!chết "
Vũ Hạo xoay người bước lại phía Tuyên Anh , từng bước đi của hắn đều nhỏ xuống giọt máu.
Âm thanh bi ai cùng cực và căm phẫn lại vang lên
" Mày ...!biết không ? ...!Giờ ...!còn ...!đau ...!lắm ...!"
Lại là câu nói giản đơn ấy , nhưng ai cũng hiểu rất rõ.
Một con người bị lột bỏ da , dù cho như thế nào thì còn sống đã là một nỗi tra tấn.
Vì từng bước đi , từng cử động ...!Đó là nỗi đau thấm vào sâu linh hồn của người cam chịu ...!Thật sự là một nỗi giày vò tàn độc ...
Tuyên Anh rốt cuộc không nhịn được nữa khi nhìn những thứ bầy nhầy đó rớt xuống từng chút một , quay đầu ói ra.
Nước mắt cũng chảy xuống khóe mặt ...
Cô hứng thú ngắm nhìn , tiểu Hắc bên cạnh cô hỏi
" Chủ nhân , để cô ta chết như vậy ? "
Giờ đây cô mới dời mắt khỏi tuyệt tác nghệ thuật kia mà liếc qua Vong Kỳ vẫn đang bần thần đứng bất động.
Dù là một đại nam nhi , nhưng khi nhìn thấy cảnh này không ngất hay nôn mữa đã là rất giỏi .
Lại nhìn qua Vũ Hạo đang bước đến phía Tuyên Anh , hắn vươn tay điều khiển cây lưỡi hái phóng đến.
Tuyên Anh đưa tay lên la lớn
" Ahhhh ...!!!!! "
Từ cơ thể Tuyên Anh tỏa ra một ánh sáng nhẹ , dù chỉ phút chốc nhưng cô vẫn có thể thấy được.
Vong Kỳ nghe tiếng hét của Tuyên Anh liền bừng tỉnh lao tới nắm lấy cây lưỡi hái.
Dùng hết sức lực quăng nó đập vào thân cây , đỡ Tuyên Anh lên ôm chặt vào lòng.
Thịnh Vũ Hạo nhìn thấy liền tức giận , hét lên một âm thanh điên loạn khiến người nghe phải đau đầu
" Ahkhkhkhk ...! "
Vũ Hạo phóng lên nhào tới hai người bọn họ , Vong Kỳ mở to mắt kinh hãi.
Chân như bị đóng băng , đáy lòng cuộn trào một nỗi kinh tởm.
Khi Vũ Hạo lao gần tới phía họ thì một thanh âm vang lên
Xẹt ! Ầm ...
Cái đầu dị dạng đó đứt lìa văng xa ngay bên cạnh tảng đá nơi cô ngồi , cơ thể ngã xuống bất động.
Vong Kỳ và Tuyên Anh ngỡ ngàng nhìn lại ...! Thiên Hà bàn tay run rẩy , cây lưỡi hái rớt xuống đất.
Gương mặt vẫn còn nhợt nhạt nay lại tái xanh nhìn cái thi thể đã bị áo choàng che phủ.
Nhìn lên Tuyên Anh chạy tới ôm lấy
" Anh nhi ...!e ...!em không ...!s ...!sao chứ ? "
" Chị Thiên Hà ...!"
Nước mắt Tuyên Anh chảy dài nghẹn ngào
" Ừ ừ , chị đây.
Đừng khóc "
Vong Kỳ ngã bệt xuống đất dựa vào thân cây , đôi mắt trước khi nhắm lại liếc qua chỗ cô đang ngồi.
Tia dịu dàng xẹt qua rồi chìm vào giấc ngủ , máu từ cơ thể thấm đẫm áo sơ mi ...
Cô lạnh nhạt liếc nhìn cái đầu dị dạng , đôi mắt lòi ra trưng trưng không thể nhắm lại.
Đôi đồng tử đỏ sáng rực dưới sương mù tĩnh lặng , tĩnh lặng đến rợn người.
Khóe môi đỏ mọng ướŧ áŧ kéo lên một vòng cung tuyệt mĩ , nhưng lại mang theo gì đó huyền ẩn lại lạnh băng ...!Liếc nhìn qua cây lưỡi hái , năm ngón tay xòe ra.
Khi không ai để ý , cây lưỡi hái thoáng chốc bốc hơi không thấy ...
" ...!Ha~ ...!"